Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 460: Cái thứ nhất tiểu thủ đoạn (length: 7555)

Trầm Túc Diên nghe Lục Phong nói vậy, mặt lại đỏ bừng lên.
Sau đó, Trầm Túc Diên mở hộp quà thứ hai, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng.
Tiếp theo là hộp thứ ba, thứ tư...
Trên bàn, Trầm Túc Diên mở quà hết cái này đến cái khác, mở rất lâu mới xong hết.
Nhìn những món quà Lục Phong đã cẩn thận chuẩn bị, Trầm Túc Diên liền ôm chầm lấy hắn.
"A Phong, cảm ơn ngươi, sinh nhật này là sinh nhật vui vẻ nhất của ta trong nhiều năm qua."
"Ngốc ạ, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, sau này năm nào sinh nhật ta cũng sẽ cùng ngươi đón."
Lục Phong ôm nàng, khẽ nói.
Cảnh hai người ôm nhau thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, trong đó có Trầm Mộ Vân và Lý Uyển Thanh.
"Thấy chưa? Ta đã nói Tiểu Phong thật lòng với Tiểu Diên mà."
Lý Uyển Thanh liếc chồng một cái, như thể muốn nói "thấy chưa, tôi nói đúng mà".
"Vâng vâng vâng, bà lợi hại nhất, ta chỉ là lo Tiểu Diên bị lừa thôi mà."
Trầm Mộ Vân bất đắc dĩ nói, nhưng nhìn con gái, trong mắt lại tràn đầy vui mừng và hạnh phúc.
Ở một bên khác, Lý Quân Mặc và những người khác nhìn cảnh ôm nhau, trong mắt lửa giận như muốn bùng ra.
"Tôn Hằng kia sao còn chưa ra tay, hắn có còn muốn dự án đó không vậy?"
Vương Đằng hung hăng nói.
"Đừng nóng, hắn không phải đi rồi sao?"
Diệp Thiên chỉ về phía Lục Phong.
Vương Đằng nhìn lại, quả nhiên Tôn Hằng đã tay trái cầm hộp quà, tay phải bưng ly rượu đỏ đi đến.
Còn Lục Phong, sau khi ôm Trầm Túc Diên thì tách ra, dù sao đây cũng là nơi công cộng, cứ ôm nhau mãi cũng không tiện.
Ngay khi hai người vừa tách nhau ra, Tôn Hằng đã đi đến trước mặt Trầm Túc Diên.
"Trầm tiểu thư, sinh nhật vui vẻ."
Tôn Hằng nói rồi đẩy quà đến trước mặt cô.
Trầm Túc Diên nhìn Tôn Hằng, phát hiện mình chưa từng gặp người này.
"Ngươi là?"
Thấy Trầm Túc Diên không biết mình, trên mặt Tôn Hằng lộ vẻ chua xót, nhưng ngay lập tức đã biến mất.
"Tôi đến từ tập đoàn Thiên Đỉnh, Tôn Thành Hổ là cha tôi."
Nghe vậy, Trầm Túc Diên mới có chút ấn tượng, tuy rằng cô không biết Tôn Hằng trước mặt, nhưng về Tôn Thành Hổ của tập đoàn Thiên Đỉnh thì cô có nghe qua.
Người này ở đế đô cũng coi như có chút tiếng tăm, là chủ một công ty bất động sản, có thế lực cả trong giới hắc đạo và bạch đạo.
Đương nhiên, đó chỉ là so với người bình thường thôi, chứ trước mặt gia tộc hào môn như Trầm gia thì Tôn Thành Hổ cũng không khác gì người thường.
"Ra là Tôn thiếu, cảm ơn anh, thật ra không cần tặng quà đâu."
Biết rõ lai lịch của đối phương, Trầm Túc Diên mỉm cười từ chối món quà.
Cô không muốn nợ người khác ân tình quá nhiều, cho dù chỉ là món quà nhỏ sinh nhật, nhưng nếu nhận, nhỡ sau này người ta có chuyện tìm đến, có chỗ đó làm điểm yếu, cô sẽ rất khó từ chối.
Tôn Hằng nghe vậy cũng không nói gì thêm, dù sao lần này đến cũng không phải chỉ vì tặng quà.
"Vậy cũng được, quà cáp không quan trọng, chỉ cần Trầm tiểu thư nhận được lời chúc của tôi là được."
Tôn Hằng vừa nói vừa định đi, nhưng khi vừa muốn quay người thì chân bỗng trượt, ly rượu đỏ trên tay bất ngờ đổ về phía Lục Phong.
Tình huống bất ngờ làm mọi người giật mình, nhất là bạn bè của Trầm Túc Diên, đã nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh Lục Phong bị dính đầy rượu đỏ.
Trầm Túc Diên cũng hoảng hốt, vừa muốn nhắc nhở Lục Phong thì đã không kịp nữa.
Tôn Hằng nhìn ly rượu vang đang đổ ra, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Khi mọi người đều nghĩ Lục Phong chắc chắn bị dính rượu đỏ thì ngay lúc rượu vang sắp đến nơi, Lục Phong lại tránh được một cách hết sức quỷ dị.
Chỉ có vài giọt bắn lên quần áo.
"Đáng chết, như vậy cũng tránh được, tên này vẫn là người sao?"
Tôn Hằng thầm rủa trong lòng.
"A Phong, anh không sao chứ?"
Trầm Túc Diên vội lấy khăn giấy giúp lau vết rượu trên người Lục Phong.
"Không sao."
Lục Phong bình thản lắc đầu.
"Tôn thiếu, lần sau nên cẩn thận hơn nhé, nếu còn có lần sau thì kết quả có lẽ sẽ rất nghiêm trọng đấy."
Giọng anh rất bình thản nhưng lại khiến Tôn Hằng run lên vì sợ.
Vì Tôn Hằng nghe ra được ý khác trong lời Lục Phong.
Thật ra hắn không nghe lầm, Lục Phong quả thật có ý khác trong lời nói.
Hành động nhỏ vừa rồi của Tôn Hằng có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được hắn.
Vừa rồi bị trẹo chân rõ ràng là Tôn Hằng cố ý.
Nếu cố ý, động cơ cũng rất rõ ràng, đơn giản là vì Trầm Túc Diên.
Điều làm Lục Phong bất ngờ là hắn không nghĩ đám người này lại ra tay nhanh như vậy.
"Anh bạn này, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thật không cố ý."
Tôn Hằng vội vàng xin lỗi.
"Không sao, anh đi trước đi."
Lục Phong khoát tay, cũng không làm khó hắn, vì người ta đã nói là không cố ý, mà Lục Phong cũng không có bằng chứng.
Nếu cứ dây dưa không buông thì rất dễ để lại ấn tượng nhỏ nhen trong mắt những người xung quanh.
Sau khi Tôn Hằng rời đi, trong mắt Lục Phong lóe lên tia lạnh lẽo.
"Có ý gì đây, đằng sau còn có người chỉ đạo sao?"
Anh nhìn về một hướng khác, ngay khi Trầm Túc Diên lau vết rượu cho mình, anh đã nhạy bén phát hiện ở phía tay trái của mình có mấy ánh mắt đang dõi theo bên này.
Khi nhìn thấy anh tránh được rượu, một người trong số đó còn giậm chân.
"Mấy người bên cạnh Tiểu Diên là ai vậy?"
Lục Phong nắm tay Trầm Túc Diên, hỏi.
Trầm Túc Diên nghe vậy, nhìn theo hướng mắt anh rồi nhận ra đó là đám Lý Quân Mặc.
"Bọn họ là con cháu của ba gia tộc lớn khác trong tứ đại gia tộc, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ thấy khí thế bọn họ bất phàm, nên tò mò hỏi chút thôi."
Lục Phong lắc đầu, cũng không nói suy đoán của mình ra.
Thấy vậy, Trầm Túc Diên cũng không nghĩ nhiều.
Còn Tôn Hằng thì mặt mày xám xịt chạy về chỗ Lý Quân Mặc.
"Ba vị thiếu gia, xin lỗi, tôi thất bại rồi."
"Phế vật!"
Lý Quân Mặc trầm giọng nói.
Nghe vậy, Tôn Hằng chỉ biết xin lỗi và giải thích.
"Lý thiếu, tôi thực sự đã cố hết sức rồi, tên đó quá kỳ lạ, người bình thường không thể nào tránh được ly rượu đỏ đó."
"Được rồi, không cần giải thích, lui đi."
Lý Quân Mặc cũng không tin những gì hắn nói.
Sau khi Tôn Hằng rời đi, Diệp Thiên lên tiếng:
"Bây giờ làm sao? Có tiếp tục ra tay không?"
"Đương nhiên, bỏ cuộc như vậy thì đâu phải phong cách của ta."
Vương Đằng nói.
"Vậy ngươi có cách gì hay không?"
"Chắc chắn là có, mà nếu kế hoạch này thành công, ta đảm bảo tên đó thân bại danh liệt."
Vương Đằng nói với giọng điệu âm trầm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận