Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 582: Đàm phán thất bại (length: 7792)

"Đinh phó tổng, ngươi có vẻ như vẫn chưa hiểu rõ."
"Rami không phải là con cừu non mặc người chém giết, chúng ta cũng có tôn nghiêm của chúng ta và phòng tuyến cuối cùng."
"Đằng Phi đã muốn cùng nói chuyện, nhất định phải xuất ra thành ý thực sự, chứ không phải dùng cái kiểu uy hiếp này."
"Nếu Đằng Phi không thể nhận ra được điểm này, vậy thì cuộc đàm phán này không cần thiết phải tiếp tục nữa."
Giọng của Lục Phong lạnh như băng và kiên quyết, thái độ lạnh lùng đó cũng cho thấy hắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Nghe Lục Phong nói vậy, Đinh Như Tùng lập tức cảm thấy nhức răng.
"Lục đổng, cứ tiếp tục đánh xuống nữa thì đối với cả hai bên đều không có lợi, hiện tại các công ty lớn đều đang điên cuồng phát triển, nếu hai bên chúng ta cứ tiếp tục tranh đấu, chỉ làm lợi cho người khác mà thôi, cần gì chứ?"
"Chúng ta nên kịp thời dừng thiệt hại, tìm kiếm cơ hội cùng phát triển, lấy game Thiên Hoang này mà nói, ngài đã có thể lựa chọn hợp tác với Dịch Võng, vậy tại sao không thể chọn hợp tác với Đằng Phi chúng tôi?"
"Chắc chắn ngài hiểu rất rõ, ở Hoa quốc này, không có bất kỳ công ty nào có thể so với chúng tôi, chỉ cần ngài đồng ý hai điều kiện, tôi có thể quyết định, Đằng Phi sẽ miễn phí giúp Rami vận hành Thiên Hoang."
"Đồng thời, còn có thể để các game lớn cùng liên động với Thiên Hoang, giúp Rami tạo ra một game cực kỳ ăn khách."
Để thuyết phục Lục Phong, Đinh Như Tùng không ngần ngại mà đưa ra những điều kiện tốt nhất.
Nhưng Lục Phong vẫn không hề lay chuyển, vì những điều kiện này đối với các công ty khác thì có thể là rất hậu hĩnh.
Dù sao có Đằng Phi, công ty game số một Hoa quốc trợ giúp, muốn không nổi tiếng cũng khó.
Thế nhưng, những điều kiện này đối với Thiên Hoang mà nói thì như gà mắc tóc.
Thứ nhất, Thiên Hoang không cần Đằng Phi giúp vận hành, nó có server riêng, hơn nữa theo lời hệ thống thì với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, bất kỳ công ty Internet nào trên toàn thế giới cũng không đủ khả năng vận hành Thiên Hoang.
Đằng Phi rất mạnh, nhưng vẫn không thể vận hành Thiên Hoang, thậm chí ngay cả Rami, nếu không có bộ xử lý Hắc Tinh hỗ trợ, cũng không thể vận hành Thiên Hoang.
Còn về việc Đinh Như Tùng nói để game của Đằng Phi liên kết với Thiên Hoang, càng không cần thiết.
Theo độ hot hiện tại của Thiên Hoang, ai cọ fame ai còn chưa chắc chắn.
"Đinh phó tổng, ta đã nói rất rõ ràng, nếu các ngươi còn khư khư giữ hai điều kiện này thì chúng ta không thể hòa đàm được."
Lục Phong gõ tay lên bàn, giọng điệu rất bình thản mà nói.
Lại một lần nữa bị cự tuyệt, Đinh Như Tùng cũng có chút bực bội.
Hắn cho rằng việc Đằng Phi chủ động muốn hòa đàm đã là rất nể mặt Rami rồi, thêm vào đó còn đưa ra những điều kiện tốt như vậy, nếu Lục Phong vẫn không đồng ý thì có vẻ như là không biết trời cao đất dày.
"Lục đổng, thật sự muốn như vậy sao? Đằng Phi chỉ là muốn một cái cớ để xuống nước thôi."
Trong giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, việc thuyết phục trong một thời gian dài khiến hắn cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Đinh phó tổng, đừng nói như vậy, nghe ngươi nói giống như là chúng ta đang ức hiếp ngươi vậy."
Khóe miệng Lục Phong nhếch lên một nụ cười châm biếm, quả nhiên, Đằng Phi vẫn là Đằng Phi, dù là cầu cạnh người khác vẫn giữ cái vẻ trên cao.
"Lục đổng, thật sự muốn tiếp tục đánh nữa sao?"
Đinh Như Tùng không cam tâm, lại hỏi một lần.
Lục Phong không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
"Được thôi, nếu Lục đổng đã kiên quyết như vậy, thì tôi cũng chỉ có thể cáo từ vậy."
Nói xong, Đinh Như Tùng đứng dậy rồi rời khỏi phòng.
Hà Chí Hằng nhìn bóng lưng rời đi của Đinh Như Tùng, vẻ mặt có chút nặng nề.
Hắn biết, điều này có nghĩa là cuộc tranh đấu của hai bên sẽ tiếp tục, và Rami sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn.
Hà Chí Hằng quay đầu, nhìn về phía Lục Phong, mở miệng dò hỏi: "Lục đổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tiếp tục đối đầu với Đằng Phi nữa, Rami có chịu đựng được không?"
Lục Phong lại tỏ vẻ bình thản, hắn hơi hếch cằm, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định và tự tin.
"Nước đến thì lấy đất ngăn, binh tới thì lấy tướng chặn. Cứ yên tâm, trời có sập thì có ta chống đỡ."
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lục Phong, lòng Hà Chí Hằng cũng thả lỏng được đôi chút.
Đúng lúc này, đồ ăn cũng được bưng lên.
Lục Phong không nói hai lời, cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Còn bên kia, sau khi rời khỏi phòng, Đinh Như Tùng lập tức gọi điện thoại cho Sở Thiên Phóng, báo cáo lại toàn bộ những gì vừa xảy ra.
Sở Thiên Phóng ở đầu dây bên kia nghe xong hết, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Hắn cho rằng điều kiện mà phía mình đưa ra đã rất hậu hĩnh, Rami nếu có Đằng Phi trợ giúp, tương lai vượt qua Dịch Võng cũng không phải không thể.
Vậy mà Lục Phong lại từ chối.
"Xem ra người trẻ tuổi này rất tự tin đây, thế này nhé, cậu cứ đợi ở đó đừng quay lại, tôi sẽ cho người tạo áp lực cho hắn ta một chút."
Sở Thiên Phóng thản nhiên nói.
"Vâng, Sở tổng, vậy tôi sẽ đợi tin tốt của ngài."
Đinh Như Tùng cúp điện thoại rồi quay người rời khỏi chỗ.
Tòa nhà Đằng Phi, bên trong văn phòng tổng tài, Sở Thiên Phóng nhìn vào chiếc điện thoại di động tối om, cười lạnh một tiếng.
"Dù sao cũng là người trẻ tuổi, không biết tiến thoái, vốn ta không muốn làm to chuyện, đã cậu cho rằng mình có thực lực để đối đầu với Đằng Phi, vậy ta sẽ chơi với cậu một ván cho ra trò."
"Đừng tưởng rằng, chỉ có mình cậu có đồng minh."
Nói xong, hắn lại cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại khác.
. . .
Sau khi rời nhà hàng, Lục Phong vốn định về Rami, nhưng lại đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Phàm, nói muốn gặp hắn một lần, địa điểm là quán trà Thanh Dương ở Ma Đô.
Không còn cách nào khác, hắn đành để Hà Chí Hằng đưa mình đến quán trà Thanh Dương.
Xe chạy hơn 20 phút thì tới nơi.
Vì cuộc đàm phán với Đằng Phi thất bại, Hà Chí Hằng cần nhanh chóng về công ty để giải quyết, cho nên sau khi đưa Lục Phong đến, hắn lập tức lái xe quay lại Rami.
Nhìn cánh cửa lớn cổ kính trước mắt, Lục Phong cất bước đi vào.
Đối với quán trà này, trước đây Lục Phong cũng đã từng nghe nói, chỉ là vẫn không có thời gian đến.
Tương truyền, quán trà này là do thiên kim Lưu gia, một gia tộc thuộc hàng nhất lưu ở Ma Đô xây dựng, là một địa điểm cao cấp trong toàn Ma Đô.
"Thưa ngài, xin hỏi ngài có thẻ thành viên không?"
Một cô nhân viên phục vụ mặc áo dài, dáng người gợi cảm chặn đường Lục Phong.
Nghe ba chữ thẻ thành viên, Lục Phong hơi sững người.
"Ta đến tìm người, không có thẻ thành viên."
"Vậy xin lỗi ngài, thưa ngài, chỗ chúng tôi là chế độ thành viên, ngài không có thẻ thành viên thì không thể vào."
Nhân viên phục vụ không tỏ vẻ khinh thường như trên phim, cũng không mở miệng chế giễu, mà giải thích một cách rất lịch sự.
"Vậy để ta gọi cho bạn ta, nhờ anh ấy ra đón."
Nghe vậy Lục Phong cũng không nói gì thêm, dù sao đây là quy định của người ta, hắn tội gì tranh cãi với một nhân viên phục vụ làm gì.
Ngay khi hắn vừa lấy điện thoại ra định gọi cho Diệp Phàm, phía sau lại truyền đến một giọng nói đầy vẻ chế giễu.
"Chỉ như cậu mà cũng muốn vào cái chỗ này?"
Lục Phong tìm theo tiếng nói nhìn lại, phát hiện hai thanh niên nhìn qua có vẻ là con nhà giàu đang nhìn mình với vẻ mặt khinh thường.
"Sao? Nơi này là nhà ngươi mở à? Ta tại sao không thể vào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận