Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 156: Trà ngon hảo tửu hiếu kính ngài (length: 8633)

Không phải nói bọn họ không có định lực, mà là Lý Chính Quốc đại diện thực sự quá mạnh.
Người đứng đầu thành phố Ma Đô, em trai ruột của chủ gia tộc họ Lý đứng đầu tứ đại gia tộc đế đô.
Hơn nữa, Lý Chính Quốc làm quan nhiều năm như vậy, cũng có thể nói là có học trò khắp nơi.
Có thể nói như vậy, có Lý Chính Quốc trợ giúp, Lục Phong hiện tại có thể đi đến nhà họ Trầm cầu hôn, dù mạnh như nhà họ Trầm, cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Đây chính là sự mạnh mẽ của Lý Chính Quốc, thậm chí một mình ông đã có sức ảnh hưởng sánh ngang một thế gia.
Chính vì biết rõ thực lực của Lý Chính Quốc, nên đến bây giờ Lục Phong vẫn còn hơi bất ngờ.
Nghe Lý Chính Quốc mang ý thăm dò, Lục Phong lập tức bày tỏ thái độ.
"Thưa chú, chú cứ yên tâm, nếu thật có một ngày cháu làm chuyện khiến chú thất vọng, không cần chú ra tay, cháu tự mình kết thúc đời mình."
Lục Phong nghiêm trang nói.
Lý Chính Quốc nghe Lục Phong nói vậy, hài lòng gật nhẹ đầu.
"Nói đi tiểu tử, bây giờ hai chú cháu ta là người một nhà, cháu có chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho chú không?"
Lý Chính Quốc trêu chọc hỏi.
"Ờ, chú, chẳng phải trước đó chú bảo tặng quà cho chú là hối lộ sao?"
"Tiểu tử ngươi cũng biết đó là trước kia mà, bây giờ hai ta là chú cháu, cháu tặng quà cho chú đây gọi là hiếu kính trưởng bối."
"Yêu cầu của ta cũng không nhiều, lần trước trà Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di, cho chú chút nữa là được."
Lý Chính Quốc nói.
Lục Phong nghe Lý Chính Quốc nói mà cạn lời, phải biết đó là trà Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di đó, một năm sản xuất được bao nhiêu đâu.
"Chú à, trà Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di đâu có dễ kiếm như vậy chứ."
"Cháu đừng có kiếm cớ, cháu chỉ cần nói có làm được không?"
"Được, được, nếu chú muốn uống, đừng nói là trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di, mà cả rượu ngon ngọc lộ trên trời cháu cũng tìm cách làm cho chú được."
Lục Phong nói đùa.
"Cháu có khi nào ngửi thấy mùi trà Đại Hồng Bào trên xe rồi, nên mới nói vậy?"
Lý Chính Quốc nghe xong, lập tức giật mình, ông không ngờ Lục Phong lại có thật, ông nói vậy chỉ là muốn thử Lục Phong thôi.
Chủ yếu là sau khi uống trà Đại Hồng Bào rồi, thì uống trà khác luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút hương vị.
Cho nên Lý Chính Quốc mới hỏi thử, không ngờ Lục Phong lại cho ông một bất ngờ lớn như vậy.
"Tiểu tử, cháu không gạt ta đấy chứ, cháu thật sự có?"
"Thật có, để cháu đi lấy cho chú." Lục Phong vừa nói vừa đi ra ngoài sân nhỏ.
Đến bên xe, Lục Phong mở cửa xe ngồi vào, rồi đi vào hệ thống thương thành.
Thật ra hắn có trà Đại Hồng Bào nào đâu, thậm chí lần này đến cũng tay không, không phải Lục Phong không muốn tặng quà, mà là hắn biết tính của Lý Chính Quốc.
Sợ tặng quà nhiều lần rồi sẽ làm Lý Chính Quốc không vui, như vậy sẽ được chẳng bù mất.
Nhưng Lục Phong không ngờ lần này đến nhà Lý Chính Quốc lại có thu hoạch lớn đến vậy.
Thế mà một bước lên trời trở thành cháu trai của Lý Chính Quốc, chứ không phải là kiểu dựa vào quan hệ của Trầm Túc Diên mới tới gần được.
Có thể nói, sau khi Lục Phong trở thành cháu trai Lý Chính Quốc, trực tiếp nhảy vọt trở thành nhị đại tối đỉnh cấp của Hoa Quốc.
Vào hệ thống thương thành, Lục Phong tìm mua trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di, mất 500 điểm danh vọng mua 200 gram.
Không phải Lục Phong không muốn mua nhiều, thật ra trong hệ thống thương thành chỉ cần danh vọng đủ, thì những thứ như trà Đại Hồng Bào này, trong vài phút có thể mua vài trăm cân.
Lục Phong chỉ mua 200 gram, chủ yếu là vì sản lượng của trà Đại Hồng Bào quá ít, lấy nhiều quá rất dễ gây nghi ngờ.
Trà Đại Hồng Bào của người ta một năm chỉ có tầm 2 cân, cháu thì lại xuất ra 10 cân, ai mà không nghi chứ.
Nhưng ngoài trà Đại Hồng Bào ra, Lục Phong còn mua thêm hai loại trà lá thượng hạng khác.
Một loại là trà Tây Hồ Long Tỉnh trứ danh, nhưng Long Tỉnh này không phải là loại trà Tây Hồ Long Tỉnh bình thường, mà là loại Long Tỉnh thượng hạng nhất.
Bởi vì cây trà sinh ra những lá trà này là do một hoàng đế đời trước tự mình trồng, tổng cộng 18 cây, được phong làm "Ngự Trà".
Chỉ có đích thân hoàng đế mới được uống, còn bây giờ, loại lá trà này có giá lên đến 10 vạn tệ cho 100 gram.
Còn một loại cũng có tên là "Thái Bình Hầu Khôi", lá trà này sau khi pha sẽ tỏa ra từng đợt hương hoa lan, giá cả cũng trên 10 vạn tệ.
Hơn nữa, những loại trà lá quý giá này không phải có tiền là mua được, nhất định phải có địa vị rất cao, mới có thể mua.
Xem đó mà thấy, ngay cả đại lão như Lý Chính Quốc đôi khi cũng không mua được những loại trà lá quý như vậy.
Mua xong trà lá, Lục Phong lại chọn thêm mấy bình rượu thượng hạng, đều là những loại rượu hảo hạng trên thị trường, có giá mấy chục vạn tệ một bình.
Chỉ mua mỗi trà và rượu này, đã tốn của Lục Phong gần 3000 điểm danh vọng, mà theo quy đổi 1000 điểm danh vọng tương ứng 100 triệu tệ, thì những món quà mà Lục Phong đem ra đã gần 300 triệu.
Nhưng đối với Lục Phong mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ, đừng nói là 300 triệu, mà 30 tỷ Lục Phong cũng không thấy xót.
Xách một túi lớn đồ, Lục Phong trở lại sân.
Lý Chính Quốc nhìn Lục Phong xách nhiều đồ như vậy, lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Bởi vì ông ta có kiến thức rộng rãi nên chỉ liếc mắt là đã thấy giá trị của mấy bình rượu mà Lục Phong xách theo.
Còn trà lá, trên đó không có đánh dấu gì cả nên Lý Chính Quốc không nhận ra.
"Wow, tiểu tử nhà ngươi quả thật là hào phóng, nếu mắt ta không nhìn lầm, thì chai này hẳn là rượu đầu ban của Ngũ Lương Dịch loại bình đỏ được cất trong hầm."
"Còn có chai này, phần rượu sứ Thanh Hoa 50 năm ủ lâu năm…"
"Mấy chai rượu này đều là rượu ngon cả đấy." Dù Lý Chính Quốc đã trải qua biết bao mưa to gió lớn nhưng vẫn bị sự hào phóng của Lục Phong làm cho giật mình.
Những loại rượu này, dù có đặt trước mặt những người giàu có hàng tỷ cũng khó có được, vậy mà bây giờ ở trong tay Lục Phong lại dễ dàng xách đi như là mấy chục tệ một cân rượu thường.
"Thưa chú, những loại rượu ngon này cho chú uống mới xứng với nó ạ."
Lục Phong đặt rượu lên bàn và nói.
"Ha ha ha, tiểu tử thúi nhà ngươi lại nịnh ta."
Lý Chính Quốc cầm lấy một bình rượu vừa nghiên cứu vừa cười nói.
"Ha ha ha, cháu đây nào có vuốt mông ngựa, cháu nói thật mà."
Lục Phong cười đáp.
"À, đây là trà mà chú mong mỏi, còn hộp cuối cùng đây, chú có thể tiết kiệm uống chút."
Lục Phong vừa nói vừa đưa hộp trà Đại Hồng Bào mà ông hằng mong muốn tới.
Thấy Lục Phong đưa trà Đại Hồng Bào, Lý Chính Quốc không màng nghiên cứu rượu nữa mà cầm lấy trà lá mà Lục Phong đưa tới.
So với rượu, Lý Chính Quốc vẫn thích trà lá hơn.
Rượu tuy ngon nhưng uống nhiều dễ say, mà một khi say thì não sẽ không còn linh hoạt, đối với một nhân vật ngồi ở vị trí cao như Lý Chính Quốc thì giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo là quan trọng nhất.
Còn trà lá lại ngược lại với rượu, uống nhiều trà lá sẽ làm cho đầu óc càng thêm linh hoạt, người càng tỉnh táo hơn.
Vì thế cho nên dù là Lý Chính Quốc hay các nhân vật lớn khác, họ đều thích trà lá hơn.
Có câu cổ ngữ rất hay: "Thiên thu đại nghiệp một bình trà, vạn trượng hồng trần ba chén rượu".
Nhìn dáng vẻ Lý Chính Quốc đang nghiên cứu trà, gan Lục Phong bỗng lớn hơn một chút.
"Thưa chú, ở chỗ cháu vẫn còn chút đồ ngon chú có muốn không?" Lục Phong giơ tay lên cầm hai cái hộp khác nói.
Nhưng Lý Chính Quốc ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ bảo rằng thứ gì cũng không quan trọng bằng trà lá trong tay.
Thấy vậy Lục Phong thở dài một hơi: "Haiz, đã chú không có hứng thú, thì để cháu mang hai loại trà Thái Bình Hầu Khôi và Ngự Trà Tây Hồ Long Tỉnh này về từ từ uống vậy."
"Chỉ tiếc là người như cháu lại không thích uống trà, xem ra chỉ có thể dùng để nấu trứng gà luộc bằng nước trà thôi, đến lúc nấu xong cháu đem qua cho chú."
"Chắc chắn chú cũng chưa từng được ăn trứng luộc nước trà bằng lá trà có giá mấy chục vạn tệ nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận