Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 198: Bị đánh sợ hai người (length: 7849)

Tuy là lời lẽ đã lỡ thốt ra, hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ.
"Ha ha ha, Hà đổng quá khen, ta vừa mới nghe Lưu đổng nói ý các ngươi định rời khỏi công ty game Rami đúng không?"
Lục Phong dò hỏi.
Hà Chí Hằng nghe vậy, mặt mày ủ dột, nhẹ gật đầu:
"Không sai, chúng ta không gánh nổi công ty nữa, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây."
"Vả lại, trước đó, khi người của tập đoàn Đằng Phi muốn đến mua lại công ty, " lão Lưu nói năng không phải phép, dẫn đến chọc giận người phụ trách bộ phận game của tập đoàn Đằng Phi."
"Nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, chỉ càng mang thêm nguy hiểm cho Rami. Vì nhiều lý do khác nhau, chúng ta mới quyết định rời khỏi Rami."
Lục Phong nghe Hà Chí Hằng nói, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hắn không ngờ rằng sự đả kích mà Đằng Phi gây ra cho Hà Chí Hằng lại lớn đến vậy.
"Hà đổng, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, các ngươi ở Rami còn không phải đối thủ của Đằng Phi, rời khỏi Rami, các ngươi càng không phải là đối thủ của họ."
"Ngươi đừng nói chuyện gia nhập các công ty lớn khác để đối kháng Đằng Phi, chuyện đó không thể nào, vì ta đoán chừng chẳng có công ty nào dám nhận các ngươi khi biết các ngươi đã đắc tội Đằng Phi cả."
Lời của Lục Phong như một lưỡi dao găm vào tim Hà Chí Hằng và Lưu Thụy Trạch, khiến họ đau đớn nghẹn lời.
Một hồi lâu sau, Lưu Thụy Trạch mới lên tiếng.
"Lục đổng, chúng tôi đương nhiên hiểu đạo lý này, nên ngay từ đầu chúng tôi đã không có ý định gia nhập công ty nào khác."
"Hử?"
"Không gia nhập công ty, vậy các ngươi không phải càng không có phần thắng sao?" Lục Phong hỏi lại.
"Chúng tôi chuẩn bị dùng tiền bán công ty để đánh một cuộc chiến lâu dài với tập đoàn Đằng Phi, giúp những công ty nhỏ hoặc cá nhân từng bị tập đoàn Đằng Phi ức hiếp kiện họ."
"Bây giờ chúng tôi không mong khiêu chiến thắng Đằng Phi, chỉ muốn mình không dễ chịu thì cũng không thể để Đằng Phi dễ chịu. Đồng thời, chúng tôi sẽ thuê người tung tin trên mạng, chuyên vạch trần những chuyện đen tối của tập đoàn Đằng Phi."
Lưu Thụy Trạch bực bội giống như đang trút hết kế hoạch của bọn họ, Lục Phong sau khi nghe xong thì bật cười thành tiếng.
Điều này làm Lưu Thụy Trạch có chút tức giận, liền hỏi Lục Phong đang cười cái gì.
"Ta không cười gì cả, ta chỉ cảm thấy các ngươi quá ngây thơ. Ta không ngờ hai người ban đầu đã xông ra vòng vây dưới sự phong tỏa của hai công ty game lớn, mà bây giờ lại trở thành như vậy."
"Cách trả thù mà lại ngây thơ đến thế, như con nít đánh nhau vậy."
Lục Phong châm một điếu thuốc, vô tình chế giễu.
Lưu Thụy Trạch nghe Lục Phong mỉa mai thì liền muốn đứng dậy đánh nhau với Lục Phong một trận, nhưng bị Hà Chí Hằng ở bên cạnh ngăn lại.
"Lão Lưu, bình tĩnh đi, Lục đổng nói thật không sai, kế hoạch của chúng ta đúng là không được khả thi."
Hà Chí Hằng mặt mày chán nản nói.
"Không khả thi thì sao, ta cứ muốn tập đoàn Đằng Phi sống không yên."
Lưu Thụy Trạch hai mắt đỏ ngầu nói, hắn lúc này đã mất lý trí vì sự đả kích của tập đoàn Đằng Phi.
Hà Chí Hằng thấy Lưu Thụy Trạch như vậy, chỉ có thể mang theo áy náy nhìn Lục Phong một cái.
"Lục đổng, xin lỗi, lão Lưu gần đây bị kích động quá mức nên tâm tình có chút mất kiểm soát."
"Không sao, ta hiểu, nhưng Hà đổng à, ngươi cần phải hiểu rằng cách mà các ngươi nghĩ không thực sự có tác dụng gì lớn."
"Tập đoàn Đằng Phi đã sừng sững ở Hoa Quốc bao năm nay, mạng lưới quan hệ phía sau có thể nói là rắc rối, rộng lớn vô cùng."
"Mấy cái công kích chẳng đau chẳng ngứa của các ngươi không những không gây ra tổn thương gì cho tập đoàn Đằng Phi, ngược lại các ngươi còn có thể vì thế mà vào tù, dù sao bộ phận pháp vụ của Đằng Phi cũng đâu có phải hạng xoàng."
Lục Phong nhả ra một làn khói thuốc, chậm rãi nói.
Hà Chí Hằng làm sao không hiểu ý của Lục Phong, nhưng mà hắn thực sự không còn cách nào khác.
"Lục đổng, cho tôi xin một điếu thuốc được không?"
"Đương nhiên được."
Lục Phong thoải mái ném điếu thuốc cho hắn.
Hà Chí Hằng cầm lấy điếu thuốc, châm một điếu ngậm vào miệng.
"Lục đổng, ta đương nhiên hiểu ý của ngươi, nhưng đây là tất cả những gì ta có thể nghĩ ra. Nếu ta có chút biện pháp nào, ta sẽ không dùng đến những chiêu trò hạ cấp này."
Giờ phút này, trên người hắn còn đâu dáng vẻ hăng hái trước kia, trên người hắn lúc này, Lục Phong chỉ thấy một nỗi chán nản vô tận.
"Hà đổng, nếu như ta nói ta nguyện ý cung cấp cho các ngươi một nền tảng, để cho các ngươi cùng tập đoàn Đằng Phi đánh thêm một trận nữa, ngươi có tự tin không?"
Lời của Lục Phong chậm rãi truyền vào tai Hà Chí Hằng và Lưu Thụy Trạch, hai người như nghe thấy chuyện không thể tin được, ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến rất lâu sau, khi điếu thuốc trong tay Hà Chí Hằng cháy hết, nóng rát đến ngón tay, hắn mới giật mình.
"Lục… Lục đổng… Ngài nói thật sao?"
Hà Chí Hằng lúc này chỉ cảm thấy miệng mình như không thể điều khiển, nói năng lộn xộn.
Lưu Thụy Trạch ở bên cạnh cũng thế, tuy hắn không mở miệng nói gì nhưng thân thể run rẩy đã chứng minh nội tâm hắn lúc này không hề bình tĩnh.
"Đương nhiên là thật, ta lừa các ngươi thì có lợi gì cho ta chứ?" Lục Phong khẽ cười nói.
Nghe Lục Phong nói, Hà Chí Hằng càng thêm kích động, há miệng muốn nói gì đó lại thôi, rút từ trong bao ra một điếu thuốc, lại hút.
Đến khi hút xong một điếu, hắn mới chậm rãi mở miệng.
"Lục đổng, ý tốt của ngài chúng tôi xin nhận, chúng tôi biết ngài có lai lịch lớn, rất thần bí, nhưng mà ta không muốn ngài bị liên lụy vào cuộc chiến giữa chúng ta với tập đoàn Đằng Phi."
"Ngài chưa từng đối mặt với tập đoàn Đằng Phi, căn bản không hiểu sự khủng bố của nó. Đó là một sức mạnh nghiền nát, nói thẳng ra thì, chúng ta trước mặt họ chỉ là châu chấu đá xe thôi..."
Lưu Thụy Trạch bên cạnh thấy Hà Chí Hằng từ chối, vội vàng muốn lên tiếng, nhưng lại đột nhiên dừng bước, vì hắn cũng biết lời Hà Chí Hằng nói đều là sự thật.
Lục Phong thấy hai người chán chường như vậy thì không khỏi thất vọng tột độ.
"Haiz, ta thật sự là đánh giá cao hai người các ngươi, xem ra việc các ngươi có được cơ đồ này hoàn toàn là do may mắn."
"Chậc chậc chậc, bị người ta đánh mà không dám đánh trả, chỉ dám lén lút làm mấy chuyện nhỏ."
"Nếu các ngươi đã nói như vậy, thì trong hai ngày này làm chút công tác bàn giao đi, ta sẽ tìm người đến tiếp nhận chức vụ của các ngươi."
Lục Phong nói rồi định đứng dậy rời đi, hắn thật sự quá thất vọng về hai người này, đến mức không còn hứng thú tiếp tục trò chuyện với bọn họ.
Nhưng khi đến cửa, Lục Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, đi đến trước mặt Hà Chí Hằng lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn làm việc của hắn.
"Hà đổng, nếu đến lúc đó cần gì giúp đỡ thì gọi cho ta. Đại ân ta tuy không giúp được, nhưng xem như ta tiếp nhận công ty của các ngươi, chuyện nhỏ ta vẫn sẽ giúp."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi, dù sao thời gian của hắn rất quý giá, mỗi ngày có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý.
Mà hai người trong phòng, cho đến khi bóng dáng Lục Phong khuất khỏi phòng làm việc mới tỉnh lại.
Nhớ lại lời trào phúng không chút nể nang của Lục Phong, Hà Chí Hằng và Lưu Thụy Trạch nhìn nhau, không khỏi lộ ra vẻ mặt cười khổ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận