Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 220: Trầm Túc Diên mị lực (length: 7763)

Hai người trở lại biệt thự Lục Phong, liền thấy Lãnh Vũ Lãnh Tuyết đang ở phòng khách bận rộn, hai người trong khoảng thời gian này không cần bảo hộ Lục Phong thì một mực học tập các loại kỹ năng.
Nào là trà đạo, xoa bóp khô, hai tỷ muội đều đã từng trải qua.
"Thiếu gia, Trầm tiểu thư, các ngươi về rồi, mau ngồi xuống, nếm thử bánh kem nhỏ ta làm xem có ngon không" Lãnh Vũ lập tức gọi.
Trầm Túc Diên nhìn mấy cái bánh kem nhỏ trên bàn, lại nhìn Lãnh Vũ, ôn nhu cười.
"Tay ngươi khéo thật đấy, Tiểu Vũ, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ?"
"Đương nhiên được, Trầm tiểu thư, Uyển tỷ tỷ bọn họ cũng gọi ta như vậy mà."
Lãnh Vũ mỉm cười, không hề có chút biểu lộ khó chịu nào.
Lục Phong nhìn hai người trò chuyện, cũng không dám mở miệng, sợ chọc giận mấy người kia.
Trầm Túc Diên buông tay đang khoác tay Lục Phong ra, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Lãnh Tuyết đang pha trà cũng chào nàng, có điều thái độ có hơi lạnh nhạt.
Nhưng đó không phải Lãnh Tuyết nhắm vào Trầm Túc Diên, mà là do tính cách của nàng vốn như vậy, ngoại trừ lúc nói chuyện với Lục Phong và em gái Lãnh Vũ có thể tốt hơn một chút, còn đối với những người khác cho dù là An Uyển, tính tình của nàng vẫn luôn hơi lạnh.
Lục Phong đứng một bên sợ Trầm Túc Diên hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tiểu Diên, Lãnh Tuyết tính tình nó vốn thế, em đừng để ý nhé."
"Tính cách của cô ấy giống hệt tên, khá lạnh lùng, em ở chung với cô ấy một thời gian sẽ biết thật ra cô ấy trong nóng ngoài lạnh, người rất tốt."
Đối diện với lời giải thích của Lục Phong, Trầm Túc Diên không nói gì, ngược lại nhìn hắn đầy vẻ trêu tức.
"Ồ, xem ra anh hiểu Tiểu Tuyết khá rõ nhỉ?"
Nghe Trầm Túc Diên hỏi câu này, Lãnh Tuyết đang bận với bộ trà cụ cũng khựng lại, Lãnh Vũ cũng dựng lỗ tai lên, hiển nhiên đều muốn nghe Lục Phong nói gì.
"Ngọa Tào"
Lục Phong nhất thời sốt sắng, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hắn không ngờ rằng Trầm Túc Diên bình thường ôn nhu giờ lại trở nên sắc sảo như vậy.
"Phụ nữ thật là, đúng là khó mà đối phó"
Tuy nhiên trong lòng hắn đang điên cuồng chửi rủa, nhưng bên ngoài thì vẫn bình tĩnh như không có gì.
"Tiểu Diên em nói vậy, dù sao thì bọn anh cũng quen nhau một thời gian dài vậy rồi, tính cách của mấy cô ấy anh ít nhiều gì cũng hiểu mà."
"Ồ"
Nghe Lục Phong trả lời, Trầm Túc Diên cũng không phản ứng gì, ngược lại quay sang phía Lãnh Tuyết.
"Tiểu Tuyết, nếu các cô không ngại, sau này cứ gọi thẳng tên ta là được, đừng gọi Trầm tiểu thư nghe khách sáo quá."
"Mà ta còn phải cảm ơn hai người thật nhiều, nếu không nhờ hai người liều mình cứu giúp, tên đàn ông ngốc kia của ta không biết bây giờ ra sao rồi."
Lãnh Vũ và Lãnh Tuyết nghe Trầm Túc Diên nói, liếc nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ Trầm Túc Diên lại nói vậy.
Nhưng Lãnh Vũ vẫn nhanh trí hơn, lập tức lên tiếng: "Vậy bọn em gọi chị Tiểu Diên được không ạ, nghe thân thiết hơn."
Trầm Túc Diên nghe vậy trong mắt thoáng qua tia sáng, gật đầu đồng ý.
"Vậy sau này xin hai em chiếu cố nhiều hơn nha"
Nàng đưa tay ra nắm tay từng người hai tỷ muội, khung cảnh quả là hài hòa, ấm áp.
Nhưng Lục Phong lại cảm thấy một luồng không khí khác đang vây quanh bọn họ, khiến người ta rùng mình.
Thời gian sau đó đều là ba cô gái đang trò chuyện, còn Lục Phong thì ngồi đó uống trà ăn điểm tâm, đến thở mạnh cũng không dám.
Tình huống này kéo dài rất lâu, mãi đến khi trời dần tối, đến giờ ăn cơm mới dừng lại.
Mà ba cô gái sau một buổi chiều trò chuyện, dường như đã thân thiết như bạn tốt mấy chục năm, thậm chí Trầm Túc Diên còn đề nghị ngày mai dẫn họ đi dạo phố mua quần áo và đồ trang sức.
Đối diện với đề nghị của Trầm Túc Diên, hai chị em đều rất sảng khoái đồng ý.
Điều này làm Lục Phong hơi ngạc nhiên, phải biết hai chị em Lãnh Vũ Lãnh Tuyết đến đây lâu như vậy rồi, ngoài lần đầu đến được Lục Phong dẫn đi mua đồ, về sau dẫn đi mua quần áo thì bọn họ đều từ chối.
"Trời đất, rốt cuộc các cô đang làm cái gì vậy?"
Trong lòng Lục Phong càng thêm bất an.
Nhưng may mà đến giờ ăn cơm, cuối cùng cũng giải cứu được trái tim bé nhỏ yếu ớt của Lục Phong.
Bốn người đến biệt thự An Phong, lúc này An Uyển đã chuẩn bị sẵn một bàn lớn thức ăn.
Nàng thấy Trầm Túc Diên đến, lập tức nhiệt tình chạy tới.
"Trầm tiểu thư mau vào ngồi, xem thử thức ăn tôi nấu có hợp khẩu vị cô không."
Trầm Túc Diên không từ chối, theo nàng đi đến bàn ăn.
Nào là nghêu hấp trứng, cá hấp, cá tuyết kho tàu, bào ngư nước tiểu xào, canh chua thịt bò, vịt om bia, thịt dê thì là...
Vì đang ở Ma Đô, nên lần này An Uyển chuẩn bị phần lớn là hải sản, mà cũng vì là tiệc gia đình nên nàng cũng không chuẩn bị tôm hùm Úc, cua hoàng đế gì cả.
Hơn nữa đối với những người như Trầm Túc Diên ngậm thìa vàng ra đời thì những bữa tiệc xa hoa không hấp dẫn bằng những món ăn thường ngày này.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Lục Phong đưa cho Trầm Túc Diên đôi đũa, ra hiệu nàng mau nếm thử.
"Tiểu Diên, An Uyển nấu ăn ngon lắm đấy, em phải ăn nhiều vào."
Trầm Túc Diên nghe vậy đưa đũa gắp một con bào ngư nhỏ khẽ cắn, An Uyển trong lòng nhất thời lo lắng, sợ món ăn mình nấu không hợp khẩu vị của Trầm Túc Diên.
"Sao nào, vị cũng được chứ?"
Lục Phong vừa nói vừa gắp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng.
"Ừm, ngon." Trầm Túc Diên khẽ gật đầu.
Thấy Trầm Túc Diên gật đầu, An Uyển mới yên lòng.
"Trầm tiểu thư, nếu thấy ngon thì cô cứ ăn nhiều vào, sau này cô cứ nói trực tiếp với tôi muốn ăn gì, tôi làm cho cô."
"Cảm ơn An tỷ tỷ."
Trầm Túc Diên ôn nhu nói.
An Uyển nghe Trầm Túc Diên gọi mình là tỷ tỷ, trong lòng rất kinh ngạc, dù sao nhìn vào khí chất và ngôn hành cử chỉ của Trầm Túc Diên đều không phải người bình thường.
Hơn nữa còn có thể hẹn hò với nhân vật lớn như Lục Phong, chắc chắn gia tộc cũng có lai lịch lớn, người như vậy lại khách sáo với một người bình thường như nàng, còn gọi nàng là tỷ tỷ, nghĩ sao cũng thấy không thật.
"Trầm tiểu thư khách sáo quá." An Uyển suy nghĩ một hồi căn bản không biết phải nói gì, chỉ đành gắng nói một câu.
"An tỷ tỷ không cần gọi ta là Trầm tiểu thư, cứ gọi Túc Diên hoặc Tiểu Diên đều được."
"Ta đã nói với Tiểu Tuyết và Tiểu Vũ rồi, bọn họ cũng gọi ta như vậy, A Phong được mọi người chiếu cố, ta ở đây thay anh ấy cảm ơn mọi người."
Trầm Túc Diên nói một cách chân thành.
Đối diện với lời cảm ơn của Trầm Túc Diên, bất kể là An Phong hay An Uyển, hoặc Lãnh Tuyết Lãnh Vũ, họ đều đứng lên.
"Cô nói quá lời rồi, Lục tiên sinh có ơn với chúng tôi, đời này chúng tôi cũng không trả hết được, chỉ là nấu cơm thôi mà, huống hồ Lục tiên sinh còn trả lương cho chúng tôi, còn để chúng tôi ở chỗ tốt như vậy."
An Uyển lúc này đã hoàn toàn bị Trầm Túc Diên thuyết phục, quên hết chuyện muốn giúp hai tỷ muội kia rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận