Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 493: Tôn Hằng xuất thủ lần nữa (length: 7681)

Tôn Hằng trầm giọng nói.
Vốn dĩ hắn cho rằng Lý Quân Mặc sẽ thề thốt phủ nhận, nhưng điều khiến hắn không ngờ là, Lý Quân Mặc lại hào phóng thừa nhận.
"Không sai, ta có lợi dụng ngươi, nhưng chẳng phải ngươi cũng muốn tự mình báo thù sao?"
"Ta hiện đang bị cấm túc, Diệp Thiên và Vương Đằng cũng chẳng khá hơn chút nào, nên hiện tại chỉ có thể nhờ ngươi ra tay."
"Nhưng ngươi yên tâm, ba người chúng ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, ta đã nhờ Vương Đằng liên hệ xong xuôi, chỉ cần ngươi xử lý Lục Phong, hắn sẽ lập tức sắp xếp cho cả nhà ngươi rời khỏi Hoa Quốc."
"Đồng thời, cơ nghiệp nhà ngươi, ba nhà chúng ta sẽ thu mua với giá gấp đôi, đảm bảo gia đình ngươi ở nước ngoài vẫn sống sung túc."
"Hằng thiếu, cái giá này được chứ?"
Hai điều kiện này vừa được đưa ra, đầu dây bên kia im bặt.
Để tránh Tôn Hằng từ bỏ, Lý Quân Mặc tiếp tục thừa thắng xông lên.
"Hằng thiếu, ngoài những điều kiện trên, ta còn có thể thêm cho ngươi một điều kiện nữa."
"Khi ta đi du học ở châu Âu, ta có một người bạn rất tốt, gia đình cậu ta có vị thế rất lớn trong lĩnh vực y tế ở châu Âu, ta có thể nhờ cậu ta giúp đỡ để chân của ngươi có thể hồi phục bình thường."
"Dù không muốn thừa nhận nhưng thật sự là trình độ y học của nước ngoài vẫn tốt hơn so với Hoa Quốc chúng ta."
"Đây là tất cả những gì chúng ta có thể đưa ra, nếu ngươi vẫn không đồng ý thì ta xin cúp máy, coi như ta chưa từng tìm ngươi."
Lý Quân Mặc nói xong câu cuối thì không nói gì nữa.
Trong điện thoại lại rơi vào im lặng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đã gần mười phút.
Trong mười phút này, Lý Quân Mặc không hề nói một lời, Tôn Hằng cũng không lên tiếng.
Hai bên cứ im lặng như vậy, nhưng khóe miệng Lý Quân Mặc thì luôn nở một nụ cười.
Bởi vì hắn biết, Tôn Hằng không thể nào từ chối hắn.
Hai ngày nay sau khi mất đi đôi chân, Tôn Hằng có lẽ luôn ấp ủ trong lòng kế hoạch giết chết kẻ thù báo thù.
Chỉ là vì không biết kẻ địch rốt cuộc là ai nên hắn vẫn chưa hành động.
Bây giờ đã biết kẻ địch, lại còn có người giúp đỡ hắn, Tôn Hằng không có lý do gì để từ chối cả.
Quả nhiên, hai phút sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng đồng ý của Tôn Hằng.
"Ta có thể đồng ý với ngươi, xử lý Lục Phong, nhưng ta cũng hy vọng ngươi sẽ giữ lời, nếu không thì sau khi giết Lục Phong, ta sẽ đắc tội với Trầm gia và cả chú của ngươi, chắc chắn sẽ không có đường sống, đến lúc đó ta không ngại giết thêm vài người đâu."
Trong giọng của Tôn Hằng chứa đựng sát ý nồng đậm, cho dù qua điện thoại vẫn khiến người ta lạnh gáy.
"Tốt, ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối giữ lời, dù sao nếu ngươi bung chuyện này ra thì cả ba người chúng ta đều xong đời."
Lý Quân Mặc khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.
"Tốt nhất là như vậy, hai ngày, trong vòng hai ngày ta sẽ xử lý hắn, một khi hắn chết, lập tức sắp xếp cho cả nhà chúng ta xuất ngoại, nếu không thì cá chết rách lưới."
Tôn Hằng lạnh lùng nói một câu rồi trực tiếp cúp máy.
Nghe tiếng tút tút từ điện thoại, Lý Quân Mặc cười khẩy.
"Ngươi là cái thá gì, cũng dám uy hiếp ta, đợi đến khi Lục Phong chết thì ngươi cũng đi theo luôn đi, dù sao thì chỉ có người chết mới có thể giữ kín được bí mật…"
Mà Tôn Hằng sau khi cúp máy xong thì không chút do dự mà gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa đổ chuông, liền có tiếng bước chân trầm ổn từ xa tiến lại gần.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên vạm vỡ, ánh mắt sắc bén bước vào phòng.
Ông ta chính là cánh tay đắc lực của cha Tôn Hằng, Tôn Thành Hổ – Lão Lang, tháng năm đã để lại dấu vết tang thương trên mặt ông, nhưng sự kiên nghị và tàn nhẫn thì vẫn không hề thay đổi.
Từ hơn hai mươi năm trước, lão Lang đã đi theo Tôn Thành Hổ chinh chiến thiên hạ, trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, là một trong những người mà Tôn Thành Hổ tín nhiệm nhất.
Tôn Hằng nhìn Lão Lang, trong mắt thoáng qua vẻ tàn độc.
"Sói thúc, ngồi đi."
Lão Lang khẽ gật đầu, nghe lời ngồi xuống đợi Tôn Hằng lên tiếng.
Tôn Hằng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Sói thúc, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn giao cho ngươi làm."
Sắc mặt Lão Lang biến đổi, trầm giọng nói: "Thiếu gia cứ việc nói."
Tôn Hằng nghiến răng nói từng chữ một: "Đi tìm người xử lý một tên không biết trời cao đất dày, chính tên đó đã khiến ta mất đi đôi chân này. Bây giờ, ta muốn hắn chết."
Lão Lang khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Thiếu gia, tên đó là ai vậy? Có bối cảnh gì không?"
Tôn Hằng lạnh lùng hừ một tiếng: "Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên có chút bản lĩnh, nhưng giỏi hơn thì đã sao? Ngươi không cần phải quan tâm nhiều như vậy, cứ làm theo lời ta là được."
"Vậy chuyện này có cần thông báo cho tiên sinh một tiếng không? Có lẽ ông ấy sẽ biết chuyện này chăng?"
Lão Lang vẫn tiếp tục hỏi, kinh nghiệm giang hồ nhiều năm khiến ông ta luôn vô cùng cẩn thận.
"Không cần nói cho cha ta biết, ông ấy thời gian này đã vì ta mà hao tâm tổn trí nhiều rồi, ngươi trực tiếp đi xử lý hắn là được."
"Thế nhưng…"
Lão Lang còn muốn nói thêm gì nữa thì đã bị Tôn Hằng ngắt lời.
"Ôi Sói thúc, sao giờ ngươi lại trở nên lề mề như vậy, cứ yên tâm đi, đối thủ chỉ là người ngoài thôi, ta biết chừng mực."
Thấy Tôn Hằng nói vậy, Lão Lang cũng không suy nghĩ nhiều nữa, gật đầu đồng ý.
Thấy Lão Lang đồng ý, Tôn Hằng cười, hắn có thể nhanh chóng thấy bộ dạng Lục Phong quỳ trước mặt cầu xin tha thứ, đến lúc đó, hắn muốn hung hăng đập gãy tay chân của Lục Phong.
Chỉ là hắn không hề hay biết rằng, Lý Quân Mặc căn bản không hề tìm Diệp Thiên và Vương Đằng, từ đầu đến cuối, chuyện này chỉ là kế hoạch của riêng Lý Quân Mặc và hai người kia.
Mà lúc này Lục Phong vẫn chưa biết nguy cơ đang âm thầm nhắm đến mình.
Vừa tờ mờ sáng hôm sau, Lục Phong đã dẫn theo Nhiếp Chiến mấy người đến tập đoàn Xiaomi.
Tối qua, hắn đã mua thiết bị sản xuất pin năng lượng mới ở thương thành trong hệ thống, hắn muốn đến xem thử.
Nhìn từng chiếc từng chiếc thiết bị được đưa đến, Lôi Chính cùng các cấp quản lý cao cấp của tập đoàn Xiaomi đều ngẩn người.
Bởi vì hiệu suất làm việc của Lục Phong thật sự quá cao.
Sau khi rời khỏi nhà máy, đã là giữa trưa.
Lục Phong vốn định tìm chỗ nào đó ăn tạm bữa trưa, nhưng không ngờ Trầm Túc Diên lại gọi điện thoại tới.
Nói là Lý Tinh Nguyệt và Lý Lạc Ngưng muốn mời cô cùng Lục Phong ăn cơm, mục đích là thay mặt Lý Quân Mặc nói lời xin lỗi với Lục Phong.
Nhận điện thoại, Lục Phong cũng không nghĩ nhiều, dẫn theo Nhiếp Chiến mấy người đến địa điểm hẹn ăn cơm.
Nếu chuyện này có liên quan đến Lý Quân Mặc, Lục Phong còn phải cảnh giác, nhưng Trầm Túc Diên nói cho hắn biết rằng chỉ có Lý Lạc Ngưng và Lý Tinh Nguyệt, vậy thì hắn không cần phải căng thẳng như vậy.
Tụ Phong viên, nhà hàng có tiếng của đế đô.
Một bữa ăn ở đây tối thiểu cũng 10 vạn tệ, thực đơn nhà hàng phong phú, chỉ cần là món ăn Hoa Quốc, tại Tụ Phong viên đều có thể nếm thử.
Theo địa chỉ Trầm Túc Diên cung cấp, Lục Phong đi đến Tụ Phong viên, sau khi báo số phòng thì tiến về căn phòng số chữ Thiên.
Đây là phòng có quy cách cao nhất của Tụ Phong viên.
Vừa đến cửa phòng, hắn đã thấy Trầm Túc Diên đang chờ ở cửa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận