Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 148: Tình thương của mẹ vĩ đại (length: 9568)

Phùng Ngưng vừa nói vừa tỏ vẻ thâm độc.
Khiến cho ánh chiều tà rọi vào, gương mặt của Phùng Ngưng lúc này lại có chút đáng sợ.
Clemens lúc này vẫn chưa biết, hắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho việc muốn khai trừ Phùng Ngưng.
Cổ nhân có câu, thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội phụ nữ.
Có thể thấy rằng các cụ ngày xưa cũng đã phải chịu không ít cay đắng từ phụ nữ.
Lục Phong thì không nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn cứ đợi ở công ty đến tận khi tan ca.
"Cộc cộc cộc" Lục Phong nhìn vào thời gian trên điện thoại di động, lúc này đã năm giờ rưỡi chiều, các nhân viên công ty đều đã về hết, mà Trần Thiến thì vẫn còn chưa tỉnh lại.
Cho nên hắn đi thẳng đến cửa phòng gõ cửa.
Trong phòng, Trần Thiến đang ngủ say nghe thấy tiếng gõ cửa thì lim dim mở mắt.
"Ai đấy, sáng sớm đã gõ cửa rồi, chờ đã" Trần Thiến vừa nói vừa ngồi dậy khỏi giường.
"A~"
Trần Thiến dụi mắt nhìn quanh căn phòng, phát hiện hình như không giống phòng của mình.
Nàng lại quan sát xung quanh một lượt, quả thực không phải phòng mình.
Đang lúc nàng thắc mắc thì giọng của Lục Phong từ ngoài cửa vọng vào "Phó tổng Trần, cô còn chưa tỉnh ngủ à, tan làm rồi đấy".
Trần Thiến nghe được giọng của Lục Phong thì mới sực nhớ ra, là do mình đi làm quá mệt mỏi, Lục Phong đã bảo nàng vào khu nghỉ ngơi ngủ một lát.
Kết quả nàng cứ tưởng mình đang ngủ ở nhà, ngủ một mạch đến giờ tan làm.
"Đến đây, đến đây" Trần Thiến vội vã khoác áo và xỏ giày cao gót đi ra mở cửa.
Sau khi mở cửa, Trần Thiến không ngừng cúi đầu xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Lục đổng, tôi ngủ quên mất rồi, tôi không cố ý, xin ngài thứ lỗi cho tôi".
Lục Phong nhìn thấy Trần Thiến hốt hoảng thì cười ha hả.
"Ha ha ha, cô làm gì thế, sao phải xin lỗi?" Lục Phong vừa cười vừa nói.
"Tôi ngủ một giấc đến tận chiều, mà còn là vào lúc quan trọng như thế, làm lỡ kế hoạch của Lục đổng" Trần Thiến sợ sệt nói.
"Ha ha ha, cô nghĩ nhiều rồi, không lỡ cái gì cả, cô vất vả hai ngày nay rồi, nên nghỉ ngơi một chút mới phải".
"Đi thôi, ta dẫn cô đi ăn chút gì ngon, khao cô đại công thần nhé" Lục Phong nói rồi bước ra ngoài.
Trần Thiến thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Nhưng vì Trần Thiến tự lái xe riêng, với cả ngày mai nàng còn phải lái xe đến công ty làm, nên Lục Phong bảo nàng lái xe của mình theo sau.
Hai người nhanh chóng đến một quán ăn món bản địa của Ma Đô.
Quán ăn này cũng có tiếng ở Ma Đô, mức chi tiêu ở mức trung bình, hai người ăn cũng chỉ khoảng 1000 tệ.
Vì lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, nên trong quán chỉ có hai bàn khách.
Một bàn là một đôi tình nhân trẻ, bàn còn lại là một bà mẹ trẻ đang bế con nhỏ.
Lục Phong dẫn Trần Thiến tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ mang hai cuốn thực đơn đến cho hai người.
Trần Thiến cũng không khách sáo, vì nàng biết Lục Phong không thiếu tiền, nên gọi liền mấy món ăn.
Lục Phong cũng gọi vài món, từ trước đến nay hắn rất quan tâm đến ăn uống.
Lời mà Lục Phong hay nói là, ta kiếm nhiều tiền như vậy không phải để hưởng thụ thì để làm gì, tiền tiêu hết mới kiếm tiếp.
Sau khi gọi món xong, khoảng hơn mười phút sau, món ăn đầu tiên được mang lên.
Thịt kho tàu Ma Đô, một món ăn bản địa vô cùng nổi tiếng ở Ma Đô.
Khác với món thịt kho tàu ở phương Bắc, thịt kho tàu Ma Đô lại có vị ngọt, mà Lục Phong thì rất thích cái vị này.
Về cơ bản mỗi lần ăn đồ ăn bản địa Ma Đô, hắn đều sẽ gọi món này.
Nhìn đĩa thịt kho tàu màu sắc đẹp mắt, thơm nức mũi, Lục Phong gắp ngay một miếng cho vào miệng từ từ thưởng thức.
Trần Thiến cũng gắp một miếng từ từ ăn.
Ngay lúc hai người đang thưởng thức đồ ăn ngon thì bỗng nhiên có tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe vang lên.
Lục Phong tò mò quay đầu nhìn, thì ra là người phụ nữ đang bế con ở bàn bên, con của chị ấy không biết vì sao lại khóc.
Lục Phong chỉ nhìn qua một cái rồi thôi, dù sao thì việc trẻ con dưới một tuổi khóc nhè là chuyện bình thường, một mình người ta là phụ nữ bế con đi ăn cơm đã không dễ dàng gì, mọi người đều hiểu được mà.
Thế nhưng Lục Phong thì không quan tâm, có người khác quan tâm.
Đôi tình nhân trẻ ở bàn bên kia vừa nghe tiếng khóc của trẻ con thì liền tỏ ra khó chịu ra mặt.
Trong đó, người nam còn đập bàn một cái bảo bà mẹ kia trông con cho cẩn thận, đừng để ồn ào làm ảnh hưởng đến bữa ăn của hắn.
Bà mẹ kia nghe vậy thì rối rít xin lỗi.
Nhưng cho dù chị ta dỗ dành thế nào đi nữa thì đứa bé vẫn cứ khóc không ngừng.
Cuối cùng, có một nhân viên phục vụ đi đến nhắc nhở, nói hay là có phải đứa bé đang đói bụng, lúc này bà mẹ mới sực nhớ ra.
Đang định vén áo lên cho con bú, thì chị lại dừng tay, vì hiện tại đang ở trong nhà hàng, vẫn có nhiều người qua lại, điều này khiến cho người mẹ trẻ cảm thấy hơi ngại ngùng.
Nhưng mà con nít không có sữa thì chẳng quan tâm được nhiều, cứ khóc ầm ĩ lên.
Đúng lúc người mẹ trẻ đang tiến thoái lưỡng nan, thì đôi tình nhân kia lại tiếp tục đập bàn.
"Có thể trông con cho đàng hoàng không, đừng có để nó khóc nữa, nghe thấy tiếng nó là ta đã thấy bực rồi" người đàn ông đứng lên nói.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi" bà mẹ vội vàng xin lỗi, rồi bế đứa trẻ ra khỏi xe nôi, cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, vén áo lên cho con bú.
Được bú sữa rồi, đứa bé sơ sinh lập tức ngừng khóc, bà mẹ trẻ vì xấu hổ, cố ý xoay người về phía không có ai.
Vốn dĩ sự việc như vậy có thể cho qua, ai ngờ cô gái kia lại lên tiếng.
"Tặc tặc tặc, đúng là không biết xấu hổ, cứ làm thế giữa nơi công cộng, sau lưng không biết còn thế nào nữa"
Bà mẹ trẻ nghe thấy cô gái nói vậy thì định quay lại phản bác, nhưng lại sợ quấy rầy việc cho con bú nên thôi.
Nhưng cô gái lại không định buông tha cho chị ta, mà còn lớn tiếng thảo luận với bạn trai.
Những lời nói đó đến mức cả những nhân viên phục vụ cũng không chịu được, đành đi tới trước mặt bọn họ để khuyên can.
Nhưng đối diện với lời khuyên của nhân viên phục vụ, cô gái cứ làm lơ, còn trách móc cô nhân viên phục vụ nhỏ bé không nên lo chuyện bao đồng, cẩn thận bị kiện đó.
Vì sợ bị kiện, nên nhân viên phục vụ cũng không dám nói thêm gì nữa.
"Thôi đi, một nhân viên bé tí mà cũng đòi làm ầm ĩ lên, muốn chết à?" Cô gái mỉa mai nói.
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao, ở cái nơi cao cấp thế này mà cũng có người dám làm cái trò đó trước mặt mọi người, tôi không được nói sao?"
Lời nói chói tai của cô gái truyền đến tai bà mẹ trẻ, khiến chị ta buồn tủi bật khóc.
Nhưng nhìn đứa con đáng yêu đang nằm trong lòng, chị ta chỉ đành cắn răng nín nhịn xem như không nghe thấy, tiếp tục cho con bú, nhưng những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống đã nói lên nỗi ấm ức trong lòng bà mẹ trẻ lúc này.
Cô gái thấy bà mẹ không dám quay lại thì càng thêm lấn tới, không ngừng xỉ vả chị ta.
"Bốp!" Ngay lúc cô gái đang nói hăng say, Lục Phong không thể nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp đập bàn đứng lên.
Cảnh tượng đột ngột này khiến cô gái hoảng sợ mà ngay cả bà mẹ cũng giật mình.
"Anh đập bàn làm gì đấy, dọa tôi hết hồn" cô gái nhìn Lục Phong nói.
"Cô hỏi ta đập bàn làm gì à, chính cô ở đây ồn ào nhốn nháo làm ảnh hưởng đến bữa ăn của ta đấy, cô không thể im miệng một chút được sao" Lục Phong quát.
"Tôi đang khiển trách chị ta, anh có ý kiến gì" cô gái chỉ vào bà mẹ trẻ nói.
"Chị ta dám làm cái hành động xấu hổ kia trước mặt mọi người, lẽ nào ta không được nói mấy câu sao?"
Nghe cô gái nói vậy, bà mẹ trẻ không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.
"Con tôi đói thì tôi phải làm sao, tôi đâu thể bỏ mặc cho con tôi đói được, cô bé à, sau này cô cũng sẽ có con thôi, mong cô nương tình tha cho"
Người phụ nữ vừa ôm con vừa khóc nói.
Trần Thiến nhìn thấy dáng vẻ bà mẹ khóc lóc thì thấy đau lòng vô cùng.
Lập tức đứng lên, cởi áo khoác âu phục trên người, đi đến trước mặt bà mẹ, che chắn phần trên cho chị.
"Chị à, chị đừng tức giận, nào, chúng ta cứ ngồi xuống từ từ cho con ăn đi, chị xem con cũng sợ đến khóc rồi đấy".
Trần Thiến đỡ người mẹ ngồi xuống ghế, dịu dàng an ủi.
Người mẹ nhìn đứa con đang hoảng sợ thì vội vàng ngồi xuống.
Cô gái nhìn thấy mọi người đều bênh vực bà mẹ thì lập tức nổi giận không chỗ xả.
"Mấy người này thật là chẳng biết lý lẽ gì cả, sao mấy người có thể đến mấy cái nơi cao cấp thế này ăn cơm được chứ?"
Cô gái vẫn đang ồn ào, bạn trai ở bên cạnh thấy sự việc không ổn thì vội vàng kéo tay cô gái lại, nhắc nhở nàng đừng náo loạn nữa.
Thế nhưng đã lên cơn, cô gái trực tiếp hất tay bạn trai ra, rồi muốn tiếp tục công kích bà mẹ bằng lời lẽ cay độc.
Vừa định mở miệng thì đã bị Lục Phong ngắt lời.
"Ta thấy người cố tình gây sự chính là cô đấy, nuôi con là một việc vĩ đại biết bao, chuyện này dù xảy ra ở bất kỳ nơi nào cũng đều hợp lý cả".
"Vì sao đến chỗ của cô thì cô lại chết dẫm không buông tha, lẽ nào từ nhỏ cô không có mẹ nên cô mới ghen tị với người ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận