Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 348: Điều kiện phong phú lao động hợp đồng (length: 7502)

"Nhưng ta muốn nói là, về sau mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, chúng ta đều là bạn bè."
Lưu Lợi vẻ mặt thành thật nói ra.
"Ta cũng vậy!"
Trương Khải chắp tay, mặt mày tươi tỉnh nói.
Lục Phong nhìn hai người bạn mình, trong lòng thoáng qua một tia cảm động.
"Hai người các ngươi sao tự nhiên trở nên khách sáo vậy, tranh thủ ăn nhanh đi, không kẻo nguội lại mất ngon."
Hai người thấy vậy cũng không khách sáo nữa, cầm lấy đồ nướng trên bàn bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bữa nướng kéo dài khoảng 1 tiếng rưỡi, vì Lưu Lợi và Trương Khải còn phải đi xem ca nhạc hội nên thời gian có phần gấp gáp.
Ăn uống xong xuôi, Lưu Lợi ngăn Lục Phong trả tiền, tự mình giành trả.
Đối với hắn, tấm vé Lục đưa không chỉ là vé vào cửa, mà là một ước mơ.
Đừng nói mời Lục Phong ăn mười bữa nướng, cho dù một trăm bữa cũng không thành vấn đề, chuyện này không liên quan đến tiền bạc.
"Lão Lục, vậy bọn mình đi trước nhé, cậu về nhớ cẩn thận."
Hai người đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, vừa định lên xe thì bị Lục Phong gọi lại.
"Hai cậu chờ chút, tớ còn cái này muốn cho hai cậu." Nói xong liền đưa cái túi văn kiện ra.
"Còn có gì nữa à?"
Trương Khải ngơ ngác hỏi.
"Không có gì, chỉ là hai bản hợp đồng thôi."
Lục Phong tùy ý nói.
Hợp đồng?
Lưu Lợi nhận lấy, nếu nhớ không nhầm, hai tấm vé vào cửa lúc nãy cũng từ trong túi văn kiện này lấy ra.
Mở túi ra, trước mắt là hai bản hợp đồng lao động.
Trên hợp đồng in hai chữ "Phàm Lực", bên dưới là dòng chữ "hợp đồng lao động" rõ ràng.
Rất hiển nhiên, đây mới là mục đích chính Lục Phong gọi bọn họ đến, còn hai tấm vé vào cửa kia chỉ là tiện tay thôi.
"Lão Lục, hợp đồng lao động của công ty nào vậy, cậu đưa bọn mình làm gì?"
Mắt Lưu Lợi tràn đầy vẻ khó hiểu, bọn họ đã có việc làm, nếu hai bản hợp đồng này xuất hiện khi bọn họ vừa tốt nghiệp thì có lẽ còn chấp nhận được.
Nhưng giờ đã hơi muộn rồi, dù hiện tại cả hai đang làm việc không tốt ở công ty, công lao còn bị cướp.
"Hai cậu cứ mở ra xem là biết."
Lục Phong lên tiếng.
Nghe vậy, Lưu Lợi mở một bản hợp đồng lao động, mọi thứ trên đó viết rất kỹ, nhưng mắt Lưu Lợi chỉ chú ý vào một dòng.
"Lương cơ bản 3 vạn, có thêm phần trăm, sáu loại bảo hiểm và hai quỹ, làm năm nghỉ hai."
Bên dưới dòng chữ này là con dấu đã đóng, nghĩa là chỉ cần có người ký tên vào thì bản hợp đồng sẽ có hiệu lực.
Ực Lưu Lợi dụi mắt, ngỡ mình hoa mắt.
Nhưng dù có dụi mắt thế nào, nội dung trên đó vẫn vậy.
Trương Khải thấy Lưu Lợi đứng ngây ra, cũng lấy từ trong túi ra một bản khác mở ra xem.
Không nằm ngoài dự đoán, anh ta cũng bị nội dung của văn kiện làm cho cứng đờ "Ngọa Tào."
"Mắt mình không có vấn đề chứ, nội dung hợp đồng này là thật sao? Thật sự có công ty chịu đưa ra điều kiện đãi ngộ tốt thế này à?"
"Đúng vậy đó, so với bản hợp đồng này thì công ty mình chẳng khác nào đồ bỏ đi."
Lưu Lợi và Trương Khải nhao nhao lên tiếng, quên cả Lục Phong vẫn còn ở đây.
Mãi đến một lúc lâu sau, hai người mới phản ứng lại.
"Lão Lục, ý cậu đưa hai bản hợp đồng này là sao?"
Trương Khải tuy đã có suy đoán, nhưng vẫn không dám nói ra.
Lục Phong cười bí ẩn, nói: "Trong lòng các cậu chẳng phải đã biết rồi sao, còn gì phải hỏi mình nữa."
"Á! ! !"
Lời vừa dứt, Lưu Lợi và Trương Khải cùng kêu lên.
"Hai bản hợp đồng này thật sự là cho bọn mình?"
"Đúng vậy, không thì mình đưa ra làm gì? Khoe mẽ với các cậu à?"
"Nhưng mà... Nhưng mà... Điều kiện trên này... tốt quá rồi."
"Đúng đó, tuy không biết lão Lục cậu làm thế nào mà có hai bản hợp đồng nghịch thiên thế này, nhưng bọn mình cũng tự hiểu, với điều kiện đãi ngộ tốt như vậy, bọn mình không xứng."
Lưu Lợi gãi đầu, chuyện của mình tự mình biết, bản thân có bao nhiêu cân lượng anh hiểu rõ, với điều kiện này thì ngay cả người có kinh nghiệm 10 năm cũng đủ rồi chứ đừng nói đến họ.
Nghe hai người nói vậy, Lục Phong chậm rãi lắc đầu:
"Hai cậu tự tin lên đi, mình nói hai cậu đủ tư cách thì là đủ, ai bảo hai cậu là bạn tốt của mình."
Lúc Lục Phong nói, trên người vô tình tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, trong chớp mắt bao phủ lên hai người.
Khiến cả hai chỉ thấy hô hấp khó khăn, tựa như người trước mặt không phải là bạn tốt của mình, mà là một nhân vật to lớn nào đó.
Trương Khải và Lưu Lợi nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là vẻ phức tạp.
Đến giờ, hai người có ngốc đến đâu cũng hiểu rằng, người bạn tốt của mình trong khoảng thời gian này đã xảy ra một sự thay đổi kinh thiên động địa.
"Lão Lục... ."
Trương Khải há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, vì chuyện Lục Phong vừa làm có thể nói đã thay đổi cuộc đời bọn họ.
Ân tình này không phải nói vài ba câu là xong.
"Hai cậu đừng lải nhải nữa, mình giúp các cậu là vì chúng ta là bạn, nên mình muốn cho hai cậu một cơ hội."
"Nhưng nếu hai cậu không có chí tiến thủ, hoặc là lười biếng thì tự giác một chút, tự mình rời đi."
Lục Phong trực tiếp ngắt lời hai người, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Mình biết, các cậu hiện tại chắc đang rất ngạc nhiên, chuyện gì đã xảy ra với mình trong khoảng thời gian qua mà lại có thể lớn mạnh thế này."
"Nhưng giờ mình chưa thể nói cho các cậu biết, các cậu chỉ cần nhớ, chúng ta là bạn tốt là được."
"Lão Lục..."
Lưu Lợi lên tiếng, còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Phong không cho hai người cơ hội, trực tiếp đẩy hai người vào taxi.
"Mau đi đi, muộn chút nữa ca nhạc hội lại bắt đầu."
Thấy Lục Phong không muốn nói nhiều, hai người đành im lặng.
Nhìn taxi càng lúc càng đi xa, Lục Phong cũng lên xe của mình, dù sao hắn cũng phải đến sân vận động.
Ca nhạc hội sắp bắt đầu, có lẽ mấy cô nàng nhỏ bé đang đợi hắn rồi.
Trên xe taxi.
Hai người dường như vẫn chưa kịp phản ứng, mọi chuyện xảy ra hôm nay quá sức ảo diệu với bọn họ.
Thậm chí cả hai còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng vé vào cửa và hợp đồng lao động trong tay lại nói cho họ biết rằng mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là thật.
"Lão Lưu, cậu nói xem lão Lục thời gian này đã trải qua những gì?"
Trương Khải nhìn bản hợp đồng trên tay, trong mắt vẫn còn sự chấn kinh.
"Tớ cũng không biết, nhưng tớ dám khẳng định, bây giờ lão Lục chắc chắn rất lợi hại."
Lưu Lợi nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư đủ điều.
"Má nó, thằng nhãi này không phải ăn bám đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận