Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 109: Người người đều là phòng nô a (length: 8962)

Răng rắc. Cửa vừa mở ra, thêm một giám đốc điều hành bước vào.
"Lục tổng."
"Tô tổng."
Lục Phong im lặng, điều này càng làm vị giám đốc vốn đã sợ hãi kia thêm phần run sợ.
"Ngươi cứ nói với ta là được rồi." Tô Lạc Hiên nhìn vị giám đốc, lên tiếng.
"Vâng." Giám đốc điều hành vội vàng đáp lời.
Sau đó, vị giám đốc trình bày sai phạm của mình, rằng có quan hệ bất chính với một nữ MC.
"Nữ MC nào, nói ra." Tô Lạc Hiên nghe xong, mặt không đổi sắc nói.
"Là một người có bốn, năm trăm vạn người theo dõi." Giám đốc điều hành mở điện thoại, đưa ảnh chụp cho Tô Lạc Hiên xem.
Tô Lạc Hiên cầm lấy thông tin về nữ MC, nhanh chóng tìm ra được cô này.
Tô Lạc Hiên liếc nhìn người quản lý, sau đó xem thông tin về nữ MC.
"Vương Tử Huyên, 22 tuổi, cái tuổi này cũng có thể làm con gái ngươi rồi." Tô Lạc Hiên thản nhiên nói.
Giám đốc điều hành nghe vậy, lúng túng không biết nói gì, chỉ biết cười trừ.
"Năm ngoái, cô ta mang về cho công ty hơn 2 triệu, ta nghĩ chắc cũng có công của ngươi trong đó." Tô Lạc Hiên nói tiếp.
"Cũng có một chút." Giám đốc điều hành thành thật khai báo.
"Từ hôm nay trở đi, hai người chấm dứt quan hệ, ta sẽ điều ngươi lên tổng công ty, ngươi nghĩ sao?" Ánh mắt Tô Lạc Hiên nhìn chằm chằm vào giám đốc điều hành.
"Không vấn đề, không vấn đề, tôi đồng ý với phương pháp của ngài." Lúc này, giám đốc điều hành nào dám không đồng ý.
"Còn về nữ MC này, có chút năng lực nhưng lại không an phận, trước mắt cứ cho cô ta làm trợ lý MC ba tháng, hảo hảo dạy dỗ cô ta một chút."
"Nếu sau ba tháng, cô ta vẫn như vậy, trực tiếp đuổi việc." Tô Lạc Hiên đưa ra hình phạt cho nữ MC.
"Vâng vâng vâng, ngài nói sao, tôi đều phối hợp."
"Được rồi, anh ra ngoài trước đi, tôi nghĩ chắc đằng sau còn có người đang xếp hàng." Tô Lạc Hiên phẩy tay ra hiệu cho anh ta đi ra.
"Vâng, Lục tổng, Tô tổng, vậy tôi đi trước."
Giám đốc điều hành vừa ra khỏi cửa đã thở phào một hơi.
"Thế nào, lão Phùng, kết quả của ông thế nào?"
"Phùng tổng, Lục tổng xử lý ông ra sao?"
Vị giám đốc tên lão Phùng vừa bước ra đã bị mấy người vây lại.
Bọn họ đều là những người chuẩn bị đến để thành khẩn với Lục Phong, mong được khoan hồng.
"Thành khẩn thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị, câu này không sai." Lão Phùng nói xong không để ý đến những người khác, lập tức bỏ đi.
"Không phải, ý ông ta là gì vậy?" Một giám đốc không hiểu.
"Mặc kệ, tôi vào trước." Một giám đốc không chịu nổi áp lực, trực tiếp gõ cửa đi vào.
"Bên ngoài còn bao nhiêu người xếp hàng vậy?" Lục Phong nhìn giám đốc vừa bước vào, hỏi.
"Còn năm sáu người nữa, Lục tổng." Giám đốc trả lời.
"Ha ha, xem ra vẫn còn người muốn cậy thế chống đối." Lục Phong cười khẩy.
"Cậu có thể bắt đầu rồi đấy, cứ nói trực tiếp với phó tổng Tô là được." Lục Phong nói xong thì khẽ nheo mắt.
"Tô tổng, tôi đã tham ô một ít tiền của công ty." Giám đốc điều hành nói.
"Tham ô bao nhiêu?"
"Tổng cộng ba năm tham ô 1,2 triệu."
"Đây không phải con số nhỏ, nếu báo cảnh sát, cậu có lẽ sẽ phải ngồi ba năm đến năm năm." Tô Lạc Hiên nói.
Giám đốc điều hành nghe xong lời này, chân run lên bần bật.
"Tô tổng, tôi sẽ nộp trả lại hết số tiền tham ô, xin ngài đừng báo cảnh sát, tôi van ngài."
Giám đốc điều hành tiến lên trước mặt Tô Lạc Hiên hết lời cầu xin.
"Tôi vừa xem qua hồ sơ của anh, một năm anh lương hơn 30 vạn, thêm các loại thưởng chắc chắn không dưới 40 vạn."
"Nhiều tiền như vậy mà anh còn chưa đủ tiêu sao?" Tô Lạc Hiên nhìn hồ sơ của vị giám đốc.
"Tô tổng, tôi có nỗi khổ riêng." Giám đốc nghe vậy liền nói.
"Ồ? Anh có nỗi khổ gì, chẳng lẽ người phạm sai lầm ai cũng sẽ nói mình có nỗi khổ riêng sao?" Tô Lạc Hiên nhếch mép nhìn giám đốc.
"Tôi biết công ty đối với tôi không tệ, số tiền tham ô này thực ra là tôi muốn mua nhà, ngài cũng biết ở Ma Đô, mua nhà phải có mấy triệu."
"Một năm tôi 40 vạn nghe thì nhiều nhưng trừ các chi phí gia đình, chắc tôi phải mất vài chục năm mới có thể mua nhà ở Ma Đô."
"Con trai tôi đã vào mẫu giáo, vợ tôi nhắm một căn nhà ở khu có trường tốt, bởi vì khu này có trường tiểu học, hơn nữa còn nghe nói trường trung học Nhị Ma Đô cũng sẽ chuyển về đó."
"Cho nên vợ tôi rất muốn mua nhà ở đó, để con cái không cần lo đến lúc lên cấp ba, nhưng chỗ đó căn rẻ nhất cũng đã 8 triệu rồi."
"Với tiền lương của tôi, không ăn không uống cũng phải mất 20 năm mới đủ, cho dù trả góp cũng cần đặt cọc 3,5 triệu, nhưng trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy."
"Vậy nên anh đã đánh chủ ý lên công ty, đúng không?" Giám đốc điều hành chưa nói xong đã bị Tô Lạc Hiên ngắt lời.
"Đúng vậy." Giám đốc điều hành ủ rũ nói.
"Khi khả năng chi tiêu của một người vượt quá mức có thể chịu đựng, đó thường là lúc bắt đầu phạm tội, anh đúng là một ví dụ điển hình." Tô Lạc Hiên lạnh giọng nói.
"Tôi hiểu nỗi lòng của một người cha, nhưng nước có quốc pháp, nhà có gia quy, anh sai thì phải chịu phạt."
"Tô tổng, xin ngài đừng báo cảnh sát, cả gia đình tôi trông chờ vào tôi cả, nếu tôi đi tù, họ phải làm sao?"
"Ngài muốn đánh, muốn phạt thế nào tôi cũng nhận, chỉ xin ngài đừng báo cảnh sát." Giám đốc hết mực cầu xin.
Tô Lạc Hiên nghe xong liếc nhìn Lục Phong, muốn nghe ý kiến của Lục Phong, nhưng Lục Phong lúc này lại đang nhắm mắt, không có cách nào khác, Tô Lạc Hiên đành phải tự mình quyết định.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Tô Lạc Hiên, lòng của vị giám đốc cũng như treo trên sợi tóc.
Một lúc lâu sau, Tô Lạc Hiên mới chậm rãi lên tiếng.
"Thôi được, xem như anh tự giác khai báo, thái độ lại tốt, số tiền tham ô này sẽ trừ dần vào lương, đến khi nào trả đủ 1,2 triệu thì thôi."
"Cám ơn, cám ơn Lục tổng, cám ơn Tô tổng, cám ơn." Giám đốc điều hành lập tức xúc động đến khóc.
"Anh đừng vội cám ơn, còn hình phạt nữa đấy." Tô Lạc Hiên nói.
"Ngài cứ nói, tôi sai rồi, hình phạt nào tôi cũng chịu." Giám đốc điều hành nói ngay.
"Anh tham ô tiền sẽ bị trừ vào lương, không sai biệt lắm là ba năm, ngoài ba năm không lương, tôi sẽ phạt anh thêm 30 vạn nữa."
"Có nghĩa là anh phải mất bốn năm liên tục không có lương, anh có chịu nổi không?"
"Tô tổng, tôi chịu nổi, ngài chỉ phạt tôi một năm lương, đã là ơn quá lớn rồi." Giám đốc điều hành nói.
"Được, nếu chịu được, về làm một bản báo cáo, mang đến cho tôi ký, nếu như còn tái phạm, cả nợ cũ lẫn nợ mới sẽ tính cả một lượt." Tô Lạc Hiên mặt không cảm xúc nói.
"Vâng, tôi cam đoan về sau sẽ không tái phạm." Giám đốc điều hành vội vàng đảm bảo.
"Lục tổng, cám ơn ngài đã cho tôi cơ hội này, Tô tổng, cũng cám ơn ngài đã xử phạt." Giám đốc điều hành nói rồi cúi chào Lục Phong và Tô Lạc Hiên.
"Được rồi, ra ngoài đi."
Nghe xong, giám đốc điều hành đẩy cửa đi ra.
Lúc này, Lục Phong cũng mở mắt.
"Lục tổng, phương thức xử lý này ngài có hài lòng không?" Tô Lạc Hiên hỏi.
"Được, hợp lý, vừa thu phục được nhân tâm, vừa đưa ra được hình phạt hợp lý, tôi tin rằng qua chuyện này, giám đốc điều hành kia sẽ hết lòng vì cậu."
Lục Phong tán thưởng.
"Không dám, tôi chỉ trung thành với ngài." Tô Lạc Hiên vội vàng bày tỏ.
"Ha ha ha, lão Tô, đừng căng thẳng, ta không phải người hẹp hòi như vậy."
"Ta đã tin tưởng ngươi thì sẽ không nghi ngờ ngươi, cứ yên tâm mà làm việc đi." Lục Phong hài lòng liếc Tô Lạc Hiên.
"Tôi nhất định sẽ tạo ra thành tích làm ngài hài lòng." Tô Lạc Hiên nói.
"Ừm, nhưng cậu cũng phải biết, ta có thể nâng cậu lên, cũng có thể hạ cậu xuống." Lục Phong vừa chuyển giọng, thản nhiên nói.
Tô Lạc Hiên nghe vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh, kinh hãi cả người.
"Hiểu rồi."
"Được rồi, tranh thủ thời gian tiếp tục đi, cố giải quyết hết đám người này trước khi tan sở." Lục Phong vừa nói vừa nhắm mắt.
"Người tiếp theo, vào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận