Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 342: Là vị kia để cho ta tới (length: 7980)

Cái tên nhãi ranh này, chẳng lẽ hắn không biết đút lót quan chức cũng là phạm pháp sao? Chẳng lẽ hắn không sợ ngồi tù sao?
Trong giây lát, Trương Thiện Kiệt rơi vào trầm tư, quên cả trả lời câu hỏi của Hứa Hoài Vũ.
"Trương viện trưởng, ngươi có nghe ta nói không?"
Hứa Hoài Vũ hỏi lại một câu, lúc này Vương Vũ Phỉ vội vàng đá một cú vào chân chồng mình ở chỗ người khác không thấy được.
Cảm nhận được đau đớn ở hạ thể, Trương Thiện Kiệt mới tỉnh hồn lại.
"A a, Hứa xử trưởng, ý của ngài là gì, ta Trương Thiện Kiệt tuy không phải người tốt lành gì, nhưng chuyện phạm pháp thì không làm."
"Ha ha."
Thấy Trương Thiện Kiệt vẫn không thừa nhận, Hứa Hoài Vũ cười khẩy hai tiếng.
"Trương viện trưởng, ở đây không có ai khác, ngươi nên biết, nếu không có bằng chứng gì thì ta đã không đến đây, nên ta mong ngươi có thể nói chi tiết một chút, như vậy đôi bên đều có lợi."
Lời này Trương Thiện Kiệt tự nhiên hiểu rõ, nhưng là làm viện trưởng bệnh viện, hắn sao có thể dễ dàng thừa nhận như vậy được.
"Hứa xử trưởng, lời ngài nói ta thật không hiểu, ta cần gọi điện cho Lưu lão."
Nói rồi hắn móc điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.
Hứa Hoài Vũ ra hiệu một cái, người đứng sau hắn lập tức tiến lên giật lấy điện thoại của Trương Thiện Kiệt.
"Hứa xử trưởng, đây là ý gì, ta Trương Thiện Kiệt tuy không phải nhân vật lớn gì, nhưng ít nhất ngươi cũng phải tôn trọng ta chứ."
Trong mắt Trương Thiện Kiệt lóe lên vẻ bối rối, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh.
Vương Vũ Phỉ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Hứa Hoài Vũ nhìn bộ dạng miệng cọp gan thỏ của Trương Thiện Kiệt, trong lòng tràn đầy khinh thường.
Tuy hắn không biết cụ thể Trương Thiện Kiệt đã đắc tội gì với cháu trai của Lý Chính Quốc, nhưng hắn biết hôm nay dù Trương Thiện Kiệt có gọi điện thoại cho ai cũng vô ích.
Huống chi Lưu lão trong miệng hắn cũng chỉ là một người đứng đầu khu ở Ma Đô, hơn nữa còn là loại đã về hưu.
Loại nhân vật này trong mắt người khác thì ghê gớm, nhưng trước mặt một đại lão như Lý Chính Quốc thì thật sự không đáng gì.
Đừng nói Lưu lão đã về hưu, dù là chưa về hưu, hôm nay cũng không giữ nổi Trương Thiện Kiệt.
"Trương viện trưởng, ngươi bớt chút sức lực đi, ta nói thật cho ngươi biết, hôm nay ngươi còn ở Ma Đô này thì gọi điện thoại cho ai cũng vô dụng, bởi vì chính vị kia tự mình thông báo ta đến tìm ngươi."
"Nên ta khuyên ngươi, đừng vô ích vùng vẫy nữa."
Giọng nói lạnh lẽo của Hứa Hoài Vũ vang lên, lọt vào tai Trương Thiện Kiệt, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Bởi vì toàn bộ Ma Đô này, người có thể khiến Hứa Hoài Vũ nói ra lời như vậy chỉ có một người.
Vừa nghĩ đến việc sai phạm của mình thế mà lại đến tai vị kia, Trương Thiện Kiệt liền không kìm được run rẩy.
"Hứa... xử trưởng... ngươi... ngươi không gạt ta đấy chứ... việc nhỏ của ta sao lại để vị kia biết được?"
Là kẻ lão luyện lăn lộn ở quan trường mấy chục năm, hắn biết thông thường mà nói thì với cấp bậc của hắn thì những lỗi sai sẽ không khiến vị kia chú ý đến.
Tuy rằng hắn cũng coi là người có quyền cao chức trọng, nhưng mà so với vị kia thì hắn chẳng là cái gì cả.
"Trương viện trưởng, ngươi thấy đến nước này rồi, ta còn cần phải lừa ngươi sao?"
"Ngươi vẫn nên tranh thủ khai báo hết đi, ta sớm nói cho ngươi biết, lần này ngươi đắc tội người không nên đắc tội, đừng mong ai có thể cứu được ngươi, thành thật nhận tội mới là con đường duy nhất cho ngươi."
Giọng của Hứa Hoài Vũ bình thản, nhưng lời nói ra lại làm cho Trương Thiện Kiệt run rẩy toàn thân.
Đắc tội người không nên đắc tội?
Chẳng lẽ không phải là tên nhãi ranh kia?
Trương Thiện Kiệt trong đầu nhanh chóng liệt kê một lượt những người đưa phong bì cho mình trong khoảng thời gian này, nhưng lại không có bất cứ phát hiện nào.
"Hứa xử trưởng, tôi thật sự không hiểu ý của ông, có phải tôi đã đắc tội ai đó không? Có người muốn hãm hại tôi à?"
Nghĩ ngợi một hồi, Trương Thiện Kiệt vẫn quyết định tiếp tục giả vờ ngốc.
Người ta thường nói, thà thật thà khai báo còn hơn phải ngồi tù đến mục xương, kháng cự sẽ bị xử lý nghiêm khắc và có cơ hội về nhà ăn Tết.
Nếu như bọn họ thật sự nắm giữ bằng chứng, vậy thì không lãng phí thời gian với mình ở đây.
Lời này của lão quả thật không sai, chỉ tiếc là Trương Thiện Kiệt không gặp may.
Hứa Hoài Vũ thấy hắn vẫn ngoan cố đến cùng, lúc này liền ra hiệu cho thuộc hạ một cái.
Thuộc hạ hiểu ý, lấy chiếc điện thoại di động kia ra, tìm lại video mà An Phong quay trước đó, rồi cho tất cả mọi người xem.
Trương Thiện Kiệt nhìn những thứ trong video, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Hắn thật không ngờ Lục Phong lại chơi chiêu này với hắn, thế mà lại phái người theo dõi hắn.
"Trương viện trưởng à, hiện giờ chứng cứ quá rõ ràng rồi, ngươi còn lời gì muốn nói?" Hứa Hoài Vũ thích thú hỏi.
Hắn cũng muốn xem trước bằng chứng rành rành như vậy thì Trương Thiện Kiệt có thể nói được những gì nữa.
Nhưng những lời tiếp theo của Trương Thiện Kiệt lại khiến cho hắn có kiến thức rộng rãi như vậy cũng không khỏi thầm mắng hắn vô liêm sỉ.
"Hứa xử trưởng, ông cho tôi xem cái video này là có ý gì?"
"Không phải là ông định lấy cái video này làm bằng chứng đấy chứ?"
"Chúng ta chưa nói đến việc video này là thật hay giả, lùi một vạn bước mà nói, coi như người trong video là tôi, tay tôi cầm cái vali thì phạm pháp sao?"
Trương Thiện Kiệt liên tục vặn hỏi để che giấu sự bối rối trong lòng mình.
Lúc này hắn trong lòng sớm đã hận chết Lục Phong, nếu biết trước Lục Phong sẽ chơi chiêu này thì hắn sẽ không bao giờ nhận 50 vạn này.
Hiện giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện Hứa Hoài Vũ trong tay không có chứng cứ nào khác, như vậy đến lúc đó hắn có thể trơ tráo khẳng định rằng chiếc vali không phải của mình, hoặc trong vali không có tiền mà là vật khác, đối phương cũng không làm gì được hắn.
"Ha ha, Trương Thiện Kiệt à, Trương Thiện Kiệt, ngươi thấy bây giờ còn gánh tội có ích lợi gì sao?" Hứa Hoài Vũ có chút mất kiên nhẫn, ngay cả chức viện trưởng cũng không gọi nữa.
Nhưng dù hắn nói gì thì Trương Thiện Kiệt vẫn một mực khẳng định rằng mình không tham ô.
Thấy vậy, Hứa Hoài Vũ đành phải bảo thuộc hạ mở điện thoại di động ra, bắt đầu dùng thiết bị định vị để tìm vali.
"Trương Thiện Kiệt, tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội để khai thật."
Thuộc hạ lập tức bắt đầu di chuyển, Trương Thiện Kiệt nhìn thấy thuộc hạ của Hứa Hoài Vũ lảng vảng trong phòng liền tim đập thình thịch cả lên.
Để tránh bọn họ phát hiện nơi giấu tiền, hắn chỉ có thể cố ra vẻ trấn tĩnh, bởi vì hắn biết, hiện giờ hắn càng bối rối thì những người này lại càng cho rằng hắn có tật giật mình, từ đó càng điều tra nghiêm hơn.
"Các người cứ tự nhiên tìm, thân ngay không sợ chết đứng."
"Bất quá tôi rất thắc mắc, ông nói lần này đến là nhận lệnh của vị kia, tôi một viện trưởng nhỏ bé, sao lại khiến cho vị kia chú ý vậy?"
Trương Thiện Kiệt ngồi trên ghế sô pha vặn hỏi, sự việc đến nước này, hắn còn muốn dò xét thêm một chút thông tin.
Đáng tiếc Hứa Hoài Vũ cũng là cáo già, nếu không đã chẳng thể làm đến chức xử trưởng phòng liêm chính.
"Ha ha, ông đây khiêm tốn quá, ông đâu phải là viện trưởng nhỏ bé gì, bệnh viện của ông ở cả Ma Đô này cũng có thể đứng trong top năm, có thể nói là quyền cao chức trọng."
"Nghe nói có người còn muốn đổi một chức bộ trưởng bộ y tế ở tỉnh khác lấy vị trí của ông mà ông còn không chịu đấy thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận