Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 292: Lại bị chính mình nhân viên cản ở bên ngoài (length: 7777)

Kiều Kiến Quốc vừa nói vừa bưng hai món ăn đến, trong đó có một đĩa cua say mà Lục Phong thích nhất.
Lục Phong thấy Kiều Kiến Quốc bưng đồ ăn tới liền đứng lên: "Thím, thật là làm phiền bác rồi."
"Ha ha ha, Tiểu Phong cháu giúp bác ân tình lớn như vậy, bác làm cho cháu hai món ăn sao có thể gọi phiền phức được."
Kiều Kiến Quốc vừa cười vừa nói.
Sau đó đặt món ăn lên bàn, quay người trở lại bếp, hôm nay hắn muốn cảm ơn Lục Phong đã giúp nên đã làm mười món ăn.
Chờ khi tất cả đồ ăn được bưng lên, Kiều Kiến Quốc mới mời Lục Phong ngồi xuống ăn cơm.
Chờ Lục Phong ngồi xuống, Kiều Kiến Quốc nhìn Nhiếp Chiến và An Phong đứng phía sau Lục Phong, nhất thời không biết phải làm sao.
Bảo hắn mời hai người cùng ngồi xuống ăn, hắn lại không rõ quy tắc của Lục Phong thế nào, nhỡ đâu một câu nói của hắn lại làm hỏng chuyện thì hắn lại thành tội nhân.
Hắn nghe nói gia đình giàu có rất coi trọng quy tắc, vệ sĩ và người giúp việc không được ăn cơm chung với chủ nhân.
Nhưng nếu không mời hai người họ cùng ngồi xuống thì hắn lại cảm thấy áy náy.
Lục Phong nhìn vẻ mặt khó xử của Kiều Kiến Quốc, lại nhìn Nhiếp Chiến và An Phong phía sau, liền hiểu ngay ý của ông.
"Hai người còn ngẩn ra đó làm gì, ngồi xuống ăn cơm."
Nhiếp Chiến và An Phong lập tức ngồi xuống, Kiều Kiến Quốc cũng vui vẻ đi ra: "Để bác lấy cơm cho hai đứa."
Sau đó bốn người đàn ông ngồi vào bàn ăn cơm, trong lúc ăn, Kiều Kiến Quốc không ít lần đứng lên vào phòng nhìn Trương Hồng Mai, xem nàng ăn có ngon miệng không.
Những hành động nhỏ này đủ để thấy rõ Kiều Kiến Quốc quan tâm Trương Hồng Mai đến mức nào.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Phong trực tiếp cáo từ Kiều Kiến Quốc, dẫn An Phong và Nhiếp Chiến lên xe rời đi.
Dù sao thì kế tiếp hắn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, ví như bây giờ, hắn cần đến xem công trường nhà máy ở khu mới Ma Đô xem tình hình móng đã được xây đến đâu rồi.
Ngồi ở hàng ghế sau chiếc Rolls-Royce, hắn bấm máy gọi cho Vương Dục, báo cho Vương Dục biết mình đang trên đường đến khu mới Ma Đô, bảo ông cũng đến đó.
Vương Dục nhận được tin lập tức dẫn theo quản lý phụ trách công trình chạy đến công trường.
Đợi Lục Phong đến nơi liền thấy công trường xây dựng quy mô lớn, vô số máy móc đang hoạt động dưới sự điều khiển của các kỹ thuật viên.
Điều đáng nói là, nhân viên công trường không một ai biết Lục Phong, nên hắn đã bị các chú bảo vệ chặn ở ngoài.
Mặc kệ hắn nói gì, mấy chú bảo vệ chỉ trả lời đúng một câu, "anh không được vào."
Không còn cách nào khác, Lục Phong đành phải dẫn hai vệ sĩ đứng chờ Vương Dục ở ngoài cổng công trường.
Mà Vương Dục khi đến công trường chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy Lục Phong đang đứng ở cổng, trong lòng nhất thời run lên.
"Hỏng rồi, đám công nhân và bảo vệ không biết Lục đổng, nhìn tình hình này chắc chắn đã chặn Lục đổng ở ngoài."
Vương Dục thầm kêu không xong, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Mau dừng xe."
Tài xế nghe thấy Vương Dục, vội vàng đạp phanh, chưa kịp dừng hẳn xe, Vương Dục đã vội mở cửa bước xuống.
"Lục đổng, thật là ngại quá, bọn thủ hạ không biết chuyện đã chặn ngài ở ngoài, lát nữa tôi sẽ phê bình bọn họ."
Ông chạy vội đến trước mặt Lục Phong, không nói hai lời đã bắt đầu xin lỗi.
Bây giờ ông sợ Lục Phong hơn cả sợ mấy lão đại của Thiên Vũ tập đoàn, tuy Lục Phong chỉ nắm 10% cổ phần của Thiên Vũ tập đoàn.
Nhưng cũng không thể ngăn cản được thân phận khủng của Lục Phong, lại còn là một thân phận nọ còn ngầu hơn thân phận kia.
"Không sao, bọn họ cũng là làm theo quy định thôi, không cần phải trách phạt."
Lục Phong liếc nhìn Vương Dục, tùy ý mở miệng.
"Đi thôi, đi xem tình hình thi công đến đâu rồi."
Nói rồi hắn lại đi về phía cổng công trường.
"Chú ơi, chú không biết tôi, nhưng chắc chắn biết ông ấy chứ."
Lục Phong nói xong cố ý chỉ Vương Dục, mấy chú bảo vệ vừa thấy Vương Dục đã sợ tái mặt.
Tuy ông ta chưa từng gặp Vương Dục nhiều lần, nhưng lại có ấn tượng sâu sắc về tổng tài tập đoàn này.
Vừa nghĩ đến việc mình đã cản khách quý của tổng tài, các chú đã nuốt nước bọt liên tục: "Lão... lão bản... Xin lỗi... tôi thật không biết vị tiên sinh này là lãnh đạo công ty."
Lúc này các chú đã sắp khóc vì sợ, Vương Dục vừa định mở miệng nói, liền bị Lục Phong ra hiệu ngăn lại.
"Chú à, chú đừng sợ, chú làm vậy là đúng rồi, tôi không có thẻ ra vào lại không hẹn trước thì không được vào, chú cũng đừng lo bị phạt."
Lục Phong đi lên trước, lấy thuốc lá trong túi, rút ra một điếu ngậm vào miệng, rồi lại lấy ra một điếu đưa cho các chú bảo vệ.
Thấy lãnh đạo đưa thuốc, các chú bảo vệ muốn nhận cũng không dám nhận, đành phải nhìn Vương Dục cầu cứu.
"Lục đổng cho chú thuốc, còn không mau nhận lấy."
Vương Dục cau mặt nói.
Nghe vậy, các chú vội vàng đưa hai tay ra nhận thuốc lá.
"Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo."
Các chú bảo vệ cúi đầu không ngừng, khiến Lục Phong cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ trực tiếp bước vào, nhưng khi đi ngang qua, lại nhét nửa bao thuốc vào tay các chú bảo vệ.
Vương Dục cũng không rảnh mà nói gì với các chú bảo vệ, vội vàng đi theo, chỉ để lại một mình các chú ngơ ngác nhìn bao thuốc trên tay.
"Lục đổng, công tác nền tảng của chúng ta về cơ bản đã hoàn thành, chậm nhất hai ngày nữa có thể bắt đầu lắp ráp các khối mô hình."
Vương Dục đi sau lưng Lục Phong, báo cáo công việc.
Nhưng Lục Phong có vẻ như không nghe thấy, chỉ vừa đi vừa quan sát.
Thấy Lục Phong không nói gì, Vương Dục cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ im lặng đi theo Lục Phong.
Đừng nhìn ông ở trước mặt người khác là tổng tài tập đoàn 200 tỷ đô, phong cảnh biết bao, nhưng thực tế ông biết mình rõ nhất, nếu như ông mà chọc giận Lục Phong thì chỉ có thể ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc cuốn gói ra đi.
Dù rằng những năm này ông nắm quyền ở Thiên Vũ tập đoàn, tạo ra vô số lợi ích cho công ty, nhưng chỉ cần Lục Phong mở miệng, các lão đại của Thiên Vũ tập đoàn nhất định sẽ đuổi cổ ông.
Không phải gì khác, chủ yếu là vì sức ảnh hưởng của Lục Phong bây giờ quá lớn, không ai dám dễ dàng đắc tội.
Một đoàn người cứ như vậy đi, đột nhiên Lục Phong đang đi trước lên tiếng.
"Tổng giám đốc Vương, sau này tăng thêm phúc lợi cho nhân viên chút, nếu như lão gia tử hỏi thì cứ nói là ta bảo làm, còn phần tiền phát sinh thì trừ vào hoa hồng của ta."
Lời Lục Phong nói lọt vào tai Vương Dục, lập tức khiến ông tỉnh táo cả người.
"Lục đổng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng thực hiện chuyện này, không làm ngài thất vọng."
Lục Phong nghe xong hài lòng gật đầu.
Hắn làm như vậy là bởi vì khi nhìn thấy mấy chú bảo vệ lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải đi làm, hắn thấy động lòng trắc ẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận