Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 680: Hảo hài tử, tâm địa của ngươi quá thiện lương (length: 7758)

Đợi đến khi Trầm Túc Diên rời đi, đại bá mới cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, khi nhìn theo bóng lưng Trầm Túc Diên khuất dần, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Ôi chao, Tiểu Phong kiếm đâu ra cô thiên kim nhà giàu nào thế, khí chất mạnh mẽ quá vậy, khiến cho cái thân già nửa xuống lỗ của ta còn cảm thấy áp lực."
Lúc này, Lục Phong đã kéo Trầm Túc Diên vào phòng của bà nội.
Khi hai người vừa mở cửa bước vào, vẻ mặt của thím và bà nội cũng giống hệt như đại bá vừa nãy, ngây người ra một lúc.
Cuối cùng Trầm Túc Diên chủ động lên tiếng, mới phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Thím kịp phản ứng lại, ánh mắt nhìn Trầm Túc Diên vô cùng hài lòng và vui vẻ, đi tới nắm tay Trầm Túc Diên hỏi han ân cần.
Bà lão nằm trên giường bệnh càng làm lố hơn, thậm chí bật dậy khỏi giường, quên béng chuyện mình vừa mới loanh quanh ở cửa Diêm Vương điện.
Lục Phong nhìn bộ dạng khoa trương của hai người lớn, đầu đầy vạch đen, nhưng hắn lại không nói được gì, chỉ có thể lôi điện thoại ra để chuyển hướng sự chú ý.
Dù ở bên ngoài hắn là nhân vật lớn cao cao tại thượng, nhưng ở trong căn phòng bệnh nhỏ bé này, hắn mãi mãi vẫn là đứa trẻ chưa chịu lớn trong mắt người lớn.
Dù đã cố gắng giảm sự hiện diện của mình, nhưng thím vẫn không có ý định bỏ qua cho hắn.
"Tiểu Phong à, con đừng có ngồi đó chơi điện thoại, đi rót cho Tiểu Diên chén trà nóng đi, trời lạnh thế này, để nàng ấy cầm cho ấm tay."
"Ngoài ra, sang phòng bên cạnh lấy ít trái cây ra đây, ra bếp rửa sạch, nhớ gọt vỏ rồi cắt ra nhé, con gái nhà người ta chú trọng sự tỉ mỉ lắm đấy."
Lục Phong nghe vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn liếc nhìn Trầm Túc Diên, lại thấy đối phương đang nhìn mình với vẻ mặt đắc ý.
Không còn cách nào, bị uy thế của thím ép buộc, hắn đành phải làm theo.
Rất nhanh, một chén trà nóng và một đĩa trái cây đã được mang lên.
"Đại tiểu thư, mời dùng thong thả."
Lục Phong đặt hoa quả và trà nóng lên bàn nhỏ trước mặt Trầm Túc Diên, giọng điệu trêu chọc nói.
Trầm Túc Diên cố nén cười, giả bộ thản nhiên gật đầu.
"Cứ để đó đi."
Thấy bộ dạng đắc ý của đối phương, Lục Phong thầm quyết định, buổi tối nhất định phải "dạy dỗ" nàng một trận.
Người ta thường nói ba bà thành cái chợ, lúc này Lục Phong ở trong phòng này mới thấu hiểu hết ý nghĩa, thấm thía đến tận xương tủy.
Trong nháy mắt mười mấy phút trôi qua, hắn không thể xen vào được một câu.
"Ôi, mải nói chuyện với mọi người, ta quên mất là còn mang quà đến cho mọi người."
Trầm Túc Diên đột nhiên lên tiếng, rồi bước tới bên đống quà, rút ra một chiếc hộp hình chữ nhật.
"Tiểu Diên à, con xem con, đến thì đến rồi, còn mang quà làm gì."
Thím làm bộ không vui.
"Đúng đấy, con đến thăm chúng ta là chúng ta đã rất vui rồi, sao có thể để con tốn kém chứ."
Bà nội nằm trên giường bệnh cũng phụ họa theo.
Trầm Túc Diên cầm hộp dài trên tay, lắc đầu: "Thím ơi, bà ơi, mọi người đều là người thân thiết nhất của A Phong, con đến lần đầu, lễ nghĩa là điều không thể thiếu."
Nói rồi, nàng mở hộp chữ nhật ra, để lộ món quà bên trong.
Khi Lục Phong nhìn thấy đồ vật trong hộp, ánh mắt chợt co lại.
Vì trong hộp trưng bày một củ nhân sâm phẩm tướng hoàn hảo không chê vào đâu được.
Chỉ liếc qua, Lục Phong có thể khẳng định, củ nhân sâm này ít nhất cũng phải năm mươi vạn trở lên.
Thím và bà nội khi nhìn thấy nhân sâm cũng giật mình, tuy rằng các bà chưa từng thấy nhân sâm thật, nhưng qua những lời rỉ tai thường ngày cũng biết đây là một loại dược liệu quý hiếm, hễ đụng vào là mất mấy ngàn bạc.
"Ôi chao, Tiểu Diên à, sao lại mang lễ vật quý giá như vậy đến, mau cất lại đi, con làm vậy khách sáo quá."
Thím vội vàng đến trước mặt Trầm Túc Diên, muốn đóng hộp nhân sâm lại.
Nhưng Trầm Túc Diên kiên quyết từ chối, đưa ra lý do là, củ nhân sâm này nàng tặng cho bà nội, để bà bồi bổ thân thể.
Dù nàng đã nói vậy, thím và bà nội vẫn từ chối.
Trong mắt các bà, một cô gái tựa tiên nữ như Trầm Túc Diên lại thành người yêu của thằng nhóc nhà mình, chuyện này đơn giản như tổ tiên phát phúc, khói xanh bốc cao vạn trượng vậy.
Đã may mắn như thế, sao các bà có thể nhận quà của đối phương chứ.
Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng Lục Phong ra mặt, mọi việc mới xong.
Đồng thời, sợ thím không biết chuyện, lại đem nguyên củ nhân sâm nấu hết, hắn còn dặn dò thím, củ nhân sâm này mỗi lần chỉ lấy một chút xíu thôi, mà lại không được ăn mỗi ngày.
Dù sao đây cũng là củ nhân sâm trị giá mấy chục vạn, ăn hết nguyên củ có mà bổ chết người.
Còn về phía Trầm Túc Diên, sau khi tặng xong nhân sâm, nàng lại lấy ra một hộp quà, đưa cho thím.
"Tiểu Diên, sao còn tặng nữa, con khách sáo quá rồi."
Thím vội khoát tay từ chối, nhưng vẻ mặt hưng phấn thì không sao giấu được.
Dĩ nhiên, bà vui không phải vì món quà này có thể sẽ rất giá trị, mà đơn giản vì món quà này do Trầm Túc Diên tặng.
Đối với thím mà nói, bà đã sớm coi Lục Phong là con trai ruột, mà Trầm Túc Diên chính là con dâu mà bà đã định.
Con dâu tặng quà cho mình, bà mẹ nào mà không vui chứ.
"Thím ơi, món quà con tặng cho thím không đơn thuần chỉ vì hai ta hôm nay lần đầu gặp mặt đâu ạ."
Trầm Túc Diên vừa mở hộp quà vừa nói.
Rồi nắm lấy tay thím, lấy từ trong hộp quà ra một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy làm từ Ngọc Đế Vương.
"Chiếc vòng tay này là con đã chọn lựa rất kỹ càng, con tặng nó cho thím, thứ nhất là kỷ niệm tình cảm của hai ta trong lần đầu gặp mặt, thứ hai nữa, là để cảm ơn thím."
Lời của Trầm Túc Diên vừa dứt, chiếc vòng tay giá trị hơn trăm vạn cũng được đeo lên tay của thím Vương Ngọc Tú.
Nhưng lúc này thím chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm chiếc vòng trên tay nữa, tâm trí của bà đều đặt vào câu nói cuối của Trầm Túc Diên.
"Tiểu Diên à, con nói muốn cảm ơn ta là ý gì, chẳng phải hai ta mới gặp lần đầu sao?"
Trong giọng thím tràn đầy nghi hoặc, không chỉ mình bà nghi hoặc, ngay cả bà nội và Lục Phong cũng chung thắc mắc.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của ba người, Trầm Túc Diên nhìn Lục Phong, mỉm cười nói.
"Đương nhiên là cảm ơn thím đã nuôi dạy A Phong khôn lớn rồi, nếu không thì sao con có được một người bạn trai tốt như vậy chứ."
Thím nghe Trầm Túc Diên nói vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, trong mắt ánh lên vẻ xúc động và vui mừng lẫn lộn, môi run rẩy, dường như có cả nghìn lời muốn nói nhưng lại nghẹn ứ ở cổ họng.
Bà nắm chặt tay Trầm Túc Diên, bản năng muốn dùng lực, nhưng lại sợ làm đau đôi tay non như ngọc dương chi này.
Không chỉ có thím, bà nội cũng nghẹn ngào, những nếp nhăn do năm tháng khắc họa trên mặt theo tâm trạng mà rung nhẹ, trong đôi mắt đục ngầu ánh lên lệ quang, bà đưa tay lau nhẹ khóe mắt, giọng nói mang theo vẻ run rẩy và khàn khàn: "Con bé ngoan, tâm con quá lương thiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận