Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 31: Tham gia tiệc mừng thọ (length: 10171)

Thấy vẻ mặt thần bí của Lục Phong, Trầm Túc Diên cũng không nén được tò mò trong lòng, trực tiếp mở thiệp mời ra. Vừa nhìn thoáng qua, Trầm Túc Diên đã kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lục Phong: "Đây là của ngươi? Ông Diệp đưa cho ngươi sao?".
Lục Phong thấy Trầm Túc Diên giật mình vì tấm thiệp mời, đắc ý khoe: "Sao, lợi hại chứ?".
"Lợi hại, thật quá lợi hại, A Phong, bây giờ ngươi quá thần bí rồi đó, đây chính là thiệp mời của ông Diệp mà, bao nhiêu người mơ ước mới có được!" Trầm Túc Diên nhìn Lục Phong nói.
"Hắc hắc, cũng bình thường thôi." Lục Phong khiêm tốn đáp.
"Không có chút nào bình thường, thật sự rất lợi hại, mà đây còn là thiệp mời viết tay nữa chứ, phải biết lần này ta đi dự tiệc mừng thọ của ông ấy mà còn chẳng có được thiệp viết tay đấy." Trầm Túc Diên khen ngợi.
Lục Phong nghe vậy có chút kinh ngạc, dù sao, nói thế nào thì với thực lực của Trầm gia ở đế đô, muốn một tấm thiệp mời viết tay cũng dễ như trở bàn tay.
"Thật hả, với thực lực của Trầm gia, các ngươi hẳn phải có thiệp mời viết tay chứ?".
"Trầm gia ta đương nhiên có thể rồi, nhưng chỉ có ba ta mới được thôi, ta bây giờ chỉ được coi là thế hệ trẻ nên không có được." Trầm Túc Diên giải thích.
"À, hiểu rồi."
Sau đó hai người cứ vậy trò chuyện, lái xe, rất nhanh đã đến gần trang viên của ông Diệp, đỗ xe xong, cả hai sóng vai đi vào.
Đưa thiệp mời cho bảo vệ kiểm tra, sau đó hai người bước vào trang viên trong ánh mắt cung kính của bảo vệ. Đặc biệt là Lục Phong, sau khi hắn lấy thiệp mời viết tay ra, ánh mắt của bảo vệ nhìn hắn đã khác.
Sau khi hai người đi, bảo vệ vội vàng lấy bộ đàm thông báo cho nhân viên làm việc trong trang viên biết về một nhân vật lớn có thiệp mời viết tay.
Những quyền quý đang chờ nộp thiệp mời phía sau nghe bảo vệ nói cũng nhao nhao đoán thân phận của hai người Lục Phong, dù sao không có nhiều người được ông cụ cho thiệp viết tay.
Vừa vào trang viên, cả hai đã thấy bãi cỏ đã có rất nhiều người, tốp năm tốp ba đang trò chuyện, sự xuất hiện của Lục Phong không gây được sự chú ý của ai.
Ngó nghiêng xung quanh, Trầm Túc Diên kéo Lục Phong đến chỗ bày đồ ngọt, lấy một miếng bánh kem nhét vào miệng Lục Phong, làm miệng hắn đầy ắp không nói được.
Thấy Lục Phong không nói được, Trầm Túc Diên cười vui vẻ, cũng cầm lấy một miếng bánh kem bỏ vào miệng.
Ăn bánh xong, Trầm Túc Diên lại cầm lấy một ly nước ép định cho Lục Phong uống cho dễ chịu, ai ngờ tay trơn không cầm vững, cái ly rơi xuống đất, nước bắn vào người một cô gái mặc lễ phục trắng.
"Xin lỗi, xin lỗi." Trầm Túc Diên vội vàng xin lỗi cô gái.
Lục Phong cũng xin lỗi, còn rút khăn giấy ra định đưa cho cô gái để nàng lau.
Không ngờ cô gái trực tiếp giơ tay định tát vào mặt Trầm Túc Diên, may mà Lục Phong phản ứng nhanh, kéo Trầm Túc Diên ra ngay lập tức.
Thấy không đánh được, cô gái lại định giơ tay đánh, lần này Lục Phong không dung túng nữa, nắm chặt lấy tay cô ta.
Tay cô gái bị nắm đỏ ửng lên, nhưng miệng lại không buông tha: "Các ngươi là ai, làm bẩn váy ta, còn định đánh ta?".
Mọi người nghe thấy tiếng ồn ào, đều nhìn sang.
Thấy mọi người đang chú ý bên này, cô gái càng làm quá: "Các ngươi trà trộn vào đây kiểu gì vậy, vừa vào đã ăn uống, còn làm bẩn váy người khác, còn đánh người nữa?".
Lục Phong nghe cô gái ăn nói vô lễ, không nhịn được nữa:
"Chúng ta không cẩn thận làm bẩn váy của cô, chúng ta cũng đã xin lỗi chân thành rồi, còn cô thì không biết phải trái, trực tiếp định đánh chúng tôi, nếu không phải ta cản kịp thì cô đã tát thẳng vào mặt chúng tôi rồi."
"Ta đánh ngươi thì sao, ai bảo các ngươi làm bẩn váy của ta, ta không biết ai mời các ngươi tới, nhưng hôm nay là sinh nhật của ông ta, ta không muốn cãi nhau với các ngươi, các ngươi mau cút đi."
Trầm Túc Diên nghe thấy cô gái định đuổi mình đi, còn tự xưng là cháu gái ông Diệp thì nhướng mày, vì nàng không nhớ ông Diệp còn có cháu gái.
"Cô nói cô là cháu gái ông Diệp? Sao ta nhớ ông Diệp chỉ có một cháu trai thôi?" Trầm Túc Diên hoài nghi hỏi.
Nghe vậy, khí thế vênh váo của cô gái bỗng chốc hạ xuống một nửa, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Ta là bạn gái của cháu trai ông Diệp, ông Diệp đương nhiên là ông của ta."
Nghe cô gái giải thích, Lục Phong và Trầm Túc Diên cũng hết nói, thì ra chỉ là bạn gái của cháu trai người ta, vậy mà dám cậy quyền thế.
Hơn nữa, đừng nói là bạn gái của cháu trai ông Diệp, mà cho dù là cháu trai của ông ấy, Trầm Túc Diên cũng không hề sợ, ai bảo nàng xuất thân từ Trầm gia.
Hiểu rõ sự tình, Trầm Túc Diên không muốn dây dưa với nàng nữa, hỏi nàng rốt cuộc muốn giải quyết như thế nào, ai ngờ cô gái lại nói muốn lấy rượu vang tạt vào mặt Trầm Túc Diên thì mới bỏ qua.
Nghe vậy, Lục Phong và Trầm Túc Diên phớt lờ yêu cầu của cô ta, quay người muốn đi. Thấy cả hai định chạy, cô gái trực tiếp cầm một ly rượu đỏ hất về phía Trầm Túc Diên.
Xoẹt một cái, quần áo của Trầm Túc Diên trong nháy mắt bị rượu vang đỏ làm ướt, thấy nàng ướt sũng, Lục Phong không nhịn được nữa, tiến lên tát thẳng vào mặt cô gái.
Một cái tát làm cô gái choáng váng, đám đông xung quanh cũng choáng váng theo, dù sao, nói gì thì đây cũng là bạn gái cháu trai của ông Diệp, không chừng sau này sẽ là cháu dâu, chàng trai trẻ này sao dám chứ?
Hoàn hồn lại, cô gái khóc lóc rút điện thoại ra gọi cho bạn trai.
Trầm Túc Diên cũng kéo tay Lục Phong, nói hắn hơi kích động, như vậy sẽ để lại ấn tượng xấu với ông Diệp.
Nhưng Lục Phong lại cẩn thận xem vết rượu vang đỏ trên người Trầm Túc Diên, sau đó thờ ơ nói: "Ta không nghĩ nhiều vậy, ta chỉ biết trước mặt ta không ai được phép bắt nạt nàng."
Trầm Túc Diên nghe Lục Phong nói bá đạo bảo vệ mình, đáy lòng xẹt qua một tia vui mừng, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn.
Lúc này, cô gái dẫn theo bạn trai đến trước mặt Lục Phong và Trầm Túc Diên.
"Là các người ra tay sao? Đánh bạn gái ta?" Một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn đến chất vấn.
Trầm Túc Diên ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai, nhìn hồi lâu vẫn thấy xa lạ, nàng xuất ngoại về trước đó vừa mới gặp cháu trai ông Diệp.
"Anh là ai?" Trầm Túc Diên bình thản hỏi.
"Ta là cháu trai ông Diệp, đánh bạn gái ta ngay trong tiệc mừng thọ của ông, các ngươi gan thật." Chàng trai ngang tàng nói.
"Sao ta không biết ông Diệp còn có người cháu như anh, anh rốt cuộc là ai!" Trầm Túc Diên phát ra một loại khí thế mạnh mẽ xông thẳng đến chàng trai.
Chàng trai bị khí thế của Trầm Túc Diên làm chấn động, đành khai lai lịch của mình:
"Ta là cháu đời xa của ông Diệp."
Nghe chàng trai giải thích, Trầm Túc Diên khẽ cười: "Hai người các ngươi chờ đó, ta gọi điện thoại cho Diệp Phàm, để cậu ấy đến giải quyết các người."
Nghe Trầm Túc Diên định gọi điện cho Diệp Phàm, chàng trai trong nháy mắt bối rối, nhưng trước mặt mọi người, hắn không thể làm gì, đành phải đứng đơ đó, trong lòng cầu nguyện Trầm Túc Diên không thực sự quen biết Diệp Phàm.
Nhưng rất nhanh, hi vọng của hắn tan vỡ.
Khoảng hai phút sau khi Trầm Túc Diên cúp máy, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đến.
"Túc Diên tỷ, chị đến khi nào vậy?" Chàng trai cười chào hỏi.
"Ta đến một lúc rồi." Trầm Túc Diên hờ hững đáp.
Sau đó, chàng trai nhìn xung quanh một vòng, thấy cái gọi là cháu họ của mình cùng bạn gái, ánh mắt liền lạnh xuống, làm cả hai sợ đến mức chân mềm nhũn ra:
"Chuyện của các ngươi để lát tính sổ, bây giờ ngoan ngoãn vào phòng đợi, đừng có ra ngoài." Giọng nói uy nghiêm của chàng trai làm hai người kia vội vã chạy về phòng.
"Túc Diên tỷ, hôm nay là thọ thất tuần của ông nội, mong chị nể mặt, sau khi tiệc mừng thọ xong, ta sẽ tự mình dẫn bọn chúng đến xin lỗi chị." Chàng trai trẻ nói nhỏ nhẹ.
"Được, ta nể mặt cậu, nhưng chuyện này chưa xong đâu." Trầm Túc Diên lạnh lùng nói, rồi quay sang dịu dàng giới thiệu thân phận chàng trai cho Lục Phong.
"A Phong, cậu ấy cũng là cháu trai của ông Diệp, Diệp Phàm."
Nghe thấy người trước mặt cũng là cháu trai ông Diệp, Lục Phong cũng chào hỏi, sau đó nghe thấy Trầm Túc Diên nói thêm: "Diệp Phàm, anh ấy có thiệp mời viết tay của ông nội cậu đấy."
Nghe Trầm Túc Diên nói Lục Phong có thiệp viết tay của ông nội, Diệp Phàm vốn nghĩ hắn là một người bình thường đi cùng Trầm Túc Diên đến góp vui, định qua loa cho xong, nhưng bây giờ thì không dám chậm trễ chút nào.
"Chào anh chào anh, vừa nãy đúng là sơ suất, xin lỗi anh nhiều." Thái độ của Diệp Phàm thay đổi một cách chóng mặt, tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Làm Lục Phong có chút không kịp phản ứng, chỉ có thể gắng gượng qua loa cho xong, phải một lúc lâu sau, Diệp Phàm có việc phải đi, hai người mới tách nhau ra.
"Mấy người này thay đổi mặt nhanh như vậy sao?" Lục Phong tò mò hỏi.
"Đúng vậy, những người sinh ra ở đại gia tộc, không ai thực sự là đồ bỏ đi cả, giống như thái tử gia tập đoàn Thiên Đạt vậy, những gì anh thấy chỉ là những gì anh ta muốn cho anh thấy thôi." Trầm Túc Diên giảng giải cho Lục Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận