Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 272: Về nước (length: 7731)

Nhìn thiết bị rơi xuống đất, Lục Phong liền nói với Snake về dự định hai ngày nữa sẽ về nước.
"Lục, ngươi định ngày mai về nước sao? Không ở lại đây thêm hai ngày nữa à?"
Snake hỏi.
Jed đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện cũng xông tới.
"Đúng vậy đó, Lục, theo ta thì ngươi đừng vội về nước, đi Pháp Lan Tây quốc với ta đi, ta dẫn ngươi đi chơi vui vẻ, đảm bảo ngươi thích."
Jed lộ ra vẻ mặt mà đàn ông đều hiểu, hết sức bỉ ổi.
"Ý tốt của ngươi ta xin nhận, Jed, nhưng ta về nước có chút việc cần làm, tạm thời không đi bên ngươi được."
Thấy Lục Phong nói vậy, Jed cũng không nói gì thêm.
Ngược lại Snake bảo nếu Lục Phong có chuyện gì không giải quyết được thì cứ gọi điện thoại cho hắn, hắn nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.
Lục Phong cảm ơn tấm lòng tốt của Snake.
Sau đó, ba người lại đứng trò chuyện hồi lâu rồi mới tách ra.
Sáng sớm hôm sau, Lục Phong lên máy bay trực thăng cùng vệ sĩ rời khỏi nhà máy Fiat. Về phần Snake và Jed, họ vẫn phải ở lại đây vài ngày.
Thứ nhất là vì nhà máy Fiat hiện tại đang không có người đứng đầu, Snake phải chọn lại một người phụ trách, hơn nữa vì liên quan đến an nguy mỏ dầu, người phụ trách mới này nhất định phải là người tuyệt đối đáng tin.
Thứ hai là để loại bỏ hết ảnh hưởng do hai quả tên lửa Lục Phong mang đến.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, đó là họ muốn xem thiết bị Lục Phong mang tới thế nào.
Trên trực thăng, Nhiếp Chiến một mặt cảm thán nói với Lục Phong:
"Tiên sinh, chuyến đi Châu Phi lần này của ngài thật sự khiến tôi quá kinh ngạc, tôi thật không ngờ ngài lại có những thủ đoạn như vậy."
Nghe Nhiếp Chiến nói, Lục Phong cười nhạt, hắn đương nhiên biết Nhiếp Chiến đang nói đến chuyện gì, đơn giản là về hai quả tên lửa.
Điều đáng nói ở đây là, Nhiếp Chiến và những người khác tuy được hệ thống tạo ra, nhưng bản thân họ lại không hề có thông tin gì về hệ thống.
Đây cũng là sự cân nhắc của hệ thống vì sự an toàn, dù sao thêm một người biết về nó, Lục Phong sẽ càng thêm nguy hiểm.
Thời gian từng giây trôi qua, cuối cùng sau một chuyến bay dài, họ đã đến được quốc gia đã đặt máy bay trước đó.
Lục Phong không chậm trễ thời gian, lên ngay máy bay riêng của mình.
Theo tiếng động cơ máy bay gầm rú, sau hành trình năm ngày kinh hồn bạt vía, họ đã rời khỏi lục địa Châu Phi.
Sau khi máy bay cất cánh, Lục Phong lập tức thu lại toàn bộ vũ khí trang bị của Nhiếp Chiến và những người khác, bỏ vào không gian hệ thống.
Dù sao họ đang bay thẳng về Hoa quốc, mang theo những trang bị này mà bị kiểm an phát hiện sau khi máy bay hạ cánh thì chẳng khác nào tìm đường chết.
Đừng tưởng máy bay tư nhân thì không ai kiểm tra, thực tế là máy bay tư nhân còn bị kiểm tra nghiêm ngặt hơn máy bay chở khách, mục đích chính là sợ có người dùng máy bay tư nhân để mang hàng cấm.
"Chuyến đi Châu Phi lần này đúng là thu hoạch khá lớn, không chỉ giúp giá trị bản thân mình tăng lên gấp bội mà còn kết giao được với Jed và Snake, tuy rằng không thể xem là thật, nhưng ít ra cũng là một khởi đầu tốt."
Lục Phong ngồi trong phòng riêng của mình, uống Champagne, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ máy bay, nhẹ giọng nói.
Hắn bây giờ đã không còn là tên nhóc vừa mới có được hệ thống, đương nhiên sẽ không thực sự tin tưởng Snake và Jed.
Cho dù hắn đã cứu mạng hai người.
Thậm chí trong thâm tâm hắn vẫn luôn đề phòng hai người.
Máy bay chạy rất nhanh, vào lúc hơn 9 giờ tối theo giờ Hoa quốc, họ đã thuận lợi hạ cánh ở sân bay Ma Đô.
Sau khi xuống máy bay, tâm trạng căng thẳng của Lục Phong cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hít thở bầu không khí quen thuộc, cảm nhận mọi thứ xung quanh, hắn không khỏi dang hai tay ra.
"Vẫn là ở đại bản doanh của mình tốt nhất, không cần ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, ngay cả lúc ngủ cũng phải để vũ khí bên cạnh."
Hắn cảm thán một tiếng, liền dẫn Nhiếp Chiến và những người khác ra khỏi sân bay Ma Đô.
Nhưng hắn không về trang viên ngay mà đến quán mì mà hắn hay ăn trước kia.
Dù sao ăn đồ Tây mấy ngày, trong lòng hắn đã quá ngán ngẩm.
Để tránh hù dọa chủ quán, Lục Phong cố ý bảo Nhiếp Chiến và những người khác ở trên xe chờ, không cho xuống xe, nếu không tám người họ với dáng người cao lớn cùng bộ vest thẳng thớm kia có thể hù cho người nhát gan khóc thét.
Xuống xe, nhìn quán mì không hề thay đổi, Lục Phong bỗng dâng trào cảm xúc vô hạn.
Quán mì vẫn là quán mì đó, chỉ là hắn đã không còn là hắn của trước kia nữa.
Vào quán, chủ quán vừa nhìn đã nhận ra hắn, nhiệt tình chào hỏi: "Ôi, Tiểu Phong à, lâu lắm rồi con không tới đấy, ta còn hơi nhớ con đấy."
Nghe chủ quán nói, Lục Phong nở một nụ cười, nụ cười này không giống với nụ cười giả tạo với Snake và Jed trước đó, nụ cười này là nụ cười từ tận đáy lòng của hắn.
"Chú, dạo này con bận quá nên không đến đây được, chú không biết đấy, trong khoảng thời gian này con nhớ món mì gạch cua của chú đến cỡ nào, vừa đi công tác về, con đáp máy bay xuống là đến đây luôn."
Hắn đến trước tủ lạnh, thuần thục lấy một chai nước uống, tìm một cái bàn ngồi xuống.
Vì bây giờ đã gần 10 giờ tối, trong quán trừ hắn ra cũng chỉ còn một cô gái tầm hai mươi đang ăn cơm.
Nhưng khi ánh mắt hắn quét qua cô gái đó, hắn lại có chút giật mình, không phải vì hắn quen cô ấy, mà là vì cô gái có nhan sắc quá cao.
Dù Lục Phong là người đã rèn luyện ánh mắt trong chốn mỹ nhân nhưng khi nhìn cô gái cũng phải thoáng kinh ngạc.
Cô gái ngồi trong góc quán, trang phục của cô hết sức giản dị, không có trang sức cầu kỳ, nhưng vẫn khó che được khí chất và khuôn mặt xinh đẹp nổi bật của nàng.
Tóc cô như thác nước xõa trên vai, những sợi tóc đen nhánh dưới ánh đèn trông bóng khỏe lộng lẫy. Da cô trắng như tuyết, có vẻ vô cùng mịn màng, lộ ra vẻ đẹp thuần khiết không vướng bụi trần.
Cô mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, phối với một chiếc quần jean bạc màu, giản dị mà vẫn trang nhã. Chân cô đi một đôi giày vải sạch sẽ, trông cả người tươi mát thoát tục.
Mặc dù trang phục của cô giản dị nhưng chính sự giản dị này lại làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của nàng. Ngũ quan của cô tinh xảo như tranh vẽ, lông mày như núi xa, mắt như nước hồ thu, sống mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, tạo nên một khuôn mặt khó có thể nào quên được.
Mặc dù cô gái rất đẹp, nhưng hắn cũng chỉ liếc nhìn qua một chút rồi không quan tâm nữa, hắn cũng không phải kiểu người thấy gái đẹp thì không thể rời mắt.
"Chú, cho con một tô mì gạch cua, thêm hai phần gạch cua nữa, rồi thêm một phần cua say ạ."
Lục Phong ngồi xuống ghế, nói với chủ quán.
"Được thôi, con ngồi đây đợi một lát, ta đi làm cho con."
Chủ quán đáp lời rồi vào bếp bắt đầu bận rộn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận