Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 644: Chu gia chuyện cũ (length: 7796)

Thật tình mà nói, hắn cũng biết đôi chút về việc con trai lớn Chu Chính Đình làm ở công ty giải trí Tinh Quang.
Chỉ là vì một số lý do đặc biệt nên hắn không can thiệp vào.
Vì hắn thấy đó chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng vì công ty giải trí Tinh Quang đã đổi chủ, mà vị chủ mới lại còn chủ động tìm đến tận cửa, lại còn dẫn theo cả chủ tịch tập đoàn Đằng Phi, thể diện này thì hắn không thể không nể nang.
"Anh Lục quả nhiên là người trẻ tài cao, trách không được lại được ông Mã coi trọng đến thế, ý của anh tôi hiểu, tôi sẽ bảo thằng con tôi mau rời khỏi Tinh Quang, hơn nữa cam đoan không có bất kỳ tin tức gì sẽ ảnh hưởng đến quý công ty."
Chu Thiên Nguyên chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, đều là cáo già cả, chỉ cần suy nghĩ một chút hắn liền biết Lục Phong đang lo lắng điều gì.
Vậy nên hắn dứt khoát đưa ra cam đoan, điều này không chỉ nể mặt Mã Phi mà còn là nể mặt Lục Phong, một nhân tài mới nổi.
"Gia chủ họ Chu hiểu rõ đại nghĩa, tiểu tử bội phục, nghe nói gia chủ thích sưu tầm ngọc Hòa Điền, tiểu tử ở đây vừa khéo có một tượng Kỳ Lân làm từ ngọc Hòa Điền, xin được tặng cho gia chủ."
Nói rồi, Lục Phong liền mang hộp quà đã chuẩn bị trước ra.
Vốn Chu Thiên Nguyên vừa nghe Lục Phong muốn tặng quà là đã định từ chối ngay, nhưng khi hắn nhìn thấy thứ gọi là Kỳ Lân bên trong hộp, thì không tài nào thốt nên lời.
Là một người sưu tầm ngọc Hòa Điền trung thành, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra tượng Kỳ Lân này được làm từ một khối ngọc Hòa Điền tốt nhất.
Mà lại các nét chạm khắc mây bay nước chảy, nhìn qua cũng biết là tác phẩm của bậc thầy.
Thật tâm mà nói, khi nhìn thấy món quà này, hắn thật sự không nói nổi lời từ chối.
"Gia chủ họ Chu có thích không ạ?"
Lục Phong đóng hộp quà lại, dò hỏi.
"Thích, rất thích, anh Lục, anh thật là khách sáo quá, món quà hơn 10 triệu này nói tặng là tặng luôn."
Chu Thiên Nguyên trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn không sao kìm nén nổi.
Một bên Mã Phi nghe nói tượng Kỳ Lân này mà có giá đến hơn 10 triệu thì trong lòng cũng có chút kinh hãi.
Tuy rằng ở tầm cỡ của bọn họ, một ngàn vạn đối với họ cũng như chín trâu mất sợi lông, nhưng đây là lần đầu gặp mặt mà tặng một món quà trân quý đến vậy, Lục Phong đúng là một người đặc biệt.
"Ha ha, gia chủ họ Chu nói vậy rồi, ta để con trai ngài mất việc, thì tượng Kỳ Lân này coi như là bù vào khoản tiền thất nghiệp cho con trai ngài vậy."
Lục Phong nửa đùa nửa thật nói.
Lời này vừa nói ra, cả Mã Phi và Chu Thiên Nguyên đều cười ha ha, nhưng trong mắt lại đều thoáng qua một tia kinh ngạc.
Vì Lục Phong có chỉ số cảm xúc thật sự quá cao, có tượng Kỳ Lân này với câu nói này, nếu như sau này nhà họ Chu vì chuyện này mà gây khó dễ cho hắn, thì người bị mang tiếng nhất định là người nhà họ Chu.
Trong thời gian tiếp theo, ba người nói chuyện với nhau rất nhiều, càng nói chuyện, Mã Phi và Chu Thiên Nguyên càng thêm đánh giá cao Lục Phong.
So với Lục Phong, thì người kế nhiệm mà họ cố công bồi dưỡng thật sự quá yếu kém.
Tầm ba bốn giờ chiều, sau khi rời khỏi nhà họ Chu, Lục Phong cùng Mã Phi ngồi trên cùng một chiếc xe.
"Anh Lục này, chắc anh rất ngạc nhiên tại sao đường đường thiếu gia chính thống của nhà họ Chu lại đến công ty giải trí Tinh Quang làm phó tổng đúng không?"
Mã Phi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lục Phong khẽ gật đầu, nói thật, hắn quả thật rất ngạc nhiên.
Là thiếu gia của gia tộc hàng đầu ở Thâm Thành, dù có háo sắc đến mấy cũng không đời nào đường hoàng đến một công ty giải trí làm phó tổng.
Hắn phải là người tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, để chuẩn bị trở thành gia chủ đời tiếp theo chứ.
Lùi một vạn bước mà nói, dù Chu Chính Đình có là một tên háo sắc đến độ không thể sống thiếu đàn bà đi nữa, thì với danh tiếng nhà họ Chu, muốn loại nữ nghệ sĩ nào mà không được.
Mỗi ngày đổi một cô còn không quá đáng.
Trực giác mách bảo Lục Phong, chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ quặc.
Mã Phi khẽ nhíu mày, vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng, ông nhìn Lục Phong một chút, chậm rãi lên tiếng:
"Anh Lục này, chuyện này thực ra là chuyện bí ẩn mà nhà họ Chu luôn muốn giấu kín, anh tuyệt đối phải giữ kín trong lòng, đừng có tùy tiện kể cho người khác đấy."
Lục Phong nghiêm túc gật đầu, nói: "Anh Mã yên tâm, tôi biết chừng mực, sẽ không ăn nói lung tung."
Nghe được lời đảm bảo, Mã Phi mới khẽ thở dài, nói tiếp: "Cái cậu Chu Chính Đình này ấy, tuy nói đúng là thiếu gia chính thống nhà họ Chu, nhưng thân thế của cậu ta lại có chút long đong."
"Năm đó mẹ cậu ta sau khi sinh cậu ta ra thì cũng qua đời vì khó sinh, đối với Chu Chính Đình mà nói, đó quả là một đả kích rất lớn. Sau này, Chu Thiên Nguyên lại tục huyền một người vợ khác, cũng không lâu sau, cô vợ mới này thì sinh một bé trai."
Mã Phi dừng một chút, ánh mắt lộ ra một tia tiếc hận, tiếp tục nói:
"Vì Chu Chính Đình không có mẹ ruột, trong cái đại viện nhà họ Chu này, mẹ kế dần dần nắm quyền chủ động."
"Bà ta một lòng muốn con trai mình sau này kế thừa nhà họ Chu, nên đã ngấm ngầm thao túng mọi thứ, từ từ đẩy Chu Chính Đình ra khỏi rìa nhà họ Chu, khiến cậu ta xa rời những việc trọng yếu của gia tộc."
"Chu Chính Đình còn nhỏ tuổi, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ những quanh co bên trong, nhưng theo tuổi tác lớn dần, cậu ta cũng dần nhìn rõ mọi chuyện."
"Có điều khi đó cậu ta đã bất lực thay đổi gì, nản lòng thoái chí, cậu ta liền chọn cách cam chịu, vậy nên mới một mực đâm đầu vào công ty giải trí Tinh Quang, muốn tìm một chút an ủi ở nơi phồn hoa ấy, cũng còn hơn là ở nhà họ Chu nhìn sắc mặt mẹ kế mà sống."
Lục Phong im lặng lắng nghe, trong lòng không khỏi dâng lên một tia đồng cảm, hắn không ngờ Chu Chính Đình nhìn ngoài thì có vẻ hào nhoáng vậy mà phía sau lại giấu giếm một câu chuyện buồn như vậy.
Hắn khẽ lắc đầu, nói: "Ôi, không ngờ lại như vậy, thì ra Chu Chính Đình đáng thương vậy đấy."
Mã Phi nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, nên chuyện này trong nhà họ Chu luôn là điều cấm kỵ, tất cả mọi người ngầm hiểu với nhau không nhắc tới."
"Bây giờ anh lại để cậu ta rời khỏi công ty giải trí Tinh Quang, dù Chu Thiên Nguyên đã đồng ý rồi, nhưng Chu Chính Đình bên kia còn không biết sẽ phản ứng thế nào đâu, chỉ mong cậu ta có thể nghĩ thông suốt."
Lục Phong suy nghĩ điều gì đó khẽ gật đầu, trong lòng cũng mơ hồ có chút lo lắng về chuyện có thể xảy ra tiếp theo.
Dù sao thì, chuyện mà Chu Chính Đình gặp phải quả thật khiến người ta thương cảm, còn hành động lần này của mình, tuy là một sắp xếp bình thường trong thương mại, nhưng cũng khó tránh khỏi việc chạm vào sợi dây thần kinh mẫn cảm, yếu đuối của Chu Chính Đình.
Sau khoảng nửa tiếng lái xe, xe đến khách sạn Hoàng Đình, sau khi chào tạm biệt Mã Phi, Lục Phong liền dẫn Nhiếp Chiến và mọi người vào khách sạn.
Hơn sáu giờ chiều, Tô Lạc Hiên, người đã đi đến công ty Tinh Quang từ sáng cuối cùng cũng về.
Vừa nhìn thấy Lục Phong, anh liền nói rằng hôm nay mình đã gặp Chu Chính Đình ở công ty.
"Lão Tô, ý cậu là cậu đã gặp Chu Chính Đình ở công ty hôm nay à? Cậu và hắn có nói chuyện gì không?"
Lục Phong ngồi trên ghế sô pha, tò mò hỏi.
Sau khi biết chuyện thân thế bi thảm của Chu Chính Đình, hắn lại có chút đồng tình với đối phương.
Rõ ràng có cơ hội thừa kế khối tài sản kếch xù và vị thế trên đỉnh cao đó, kết quả lại vì cha mình cưới một người mẹ kế, mà trực tiếp mất tất cả.
Chuyện này mà xảy ra với ai thì người đó cũng sẽ thất vọng cho mà xem...
Bạn cần đăng nhập để bình luận