Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 397: Diêm Vương điểm danh (length: 7498)

Muốn làm cũng phải làm những cái kia đại minh tinh, dù sao tiền bồi thường hợp đồng cũng là xếp hồ sơ từng lần, hướng những cái kia đại minh tinh bọn hắn tiền bồi thường hợp đồng ít thì mấy ngàn vạn, nhiều thì thậm chí đều có thể đạt tới mấy ức.
Bình thường ký giả đều đang tự hỏi chuyện này tính chân thực, nhưng là cái kia hai cái tâm hoài quỷ thai ký giả vẫn còn muốn xông lên trước.
Bất quá lần này Lục Phong cũng không cho các nàng sắc mặt tốt, trực tiếp để bảo tiêu ngăn cản các nàng.
Bị ngăn lại về sau, hai cái này ký giả còn không hết hy vọng, tiếp tục đối với Lục Phong đặt câu hỏi.
"Lục chủ tịch, ngài vì cái gì cự tuyệt chúng tôi đặt câu hỏi, xin hỏi ngài là chột dạ sao?"
Nàng lời này vừa nói ra, Lục Phong còn chưa mở lời, đứng ở một bên Tô Lạc Hiên thì mở miệng.
"Cô là nhà truyền thông ký giả nào, sao lại không biết nói chuyện như vậy, cô hỏi vấn đề, người khác thì có nghĩa vụ phải trả lời cô sao?"
Tô Lạc Hiên đứng tại ký giả trước mặt hét lớn, nếu không phải bận tâm những ký giả khác, hắn sớm đã xông lên đánh người.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, chính là cô ký giả này quá phận nhất, không ngừng hỏi ra những câu hỏi xảo trá kia.
Nữ ký giả bị Tô Lạc Hiên giật nảy mình, micro cũng suýt rơi xuống đất.
"Tôi... tôi chỉ là... muốn hỏi một chút thôi... Không nghĩ nhiều như vậy, ngài làm vậy chẳng phải là chột dạ sao?"
Lục Phong nhìn nữ ký giả còn đang diễn kịch, đạm mạc lắc đầu.
Tự mình tìm đường chết, thì không trách được người khác.
Đúng lúc này, Nhiếp Chiến ôm một đống lớn túi văn kiện đi tới.
Tất cả mọi người ở đây nhìn Nhiếp Chiến ôm nhiều túi văn kiện như vậy, trong lòng đều rất khó hiểu, không biết Lục Phong muốn làm gì.
"Tiên sinh, đây là toàn bộ văn kiện."
Nhiếp Chiến đi đến trước mặt Lục Phong, lên tiếng nói.
"Ừm, để xuống đất đi."
Lục Phong đi lên trước, tiện tay rút ra hai cái túi văn kiện, sau đó dưới ánh mắt tò mò của mọi người mở một cái trong đó ra.
"Ai tên Lưu Mai?"
"Tôi."
Một nữ ký giả đầu óc mơ hồ giơ tay lên.
"Phiền cô tiến lên một bước, xem đồ bên trong túi này."
Lục Phong lắc túi văn kiện trong tay, ra hiệu nàng tiến lên cầm lấy.
Lưu Mai tuy không hiểu đến cùng chuyện gì, nhưng vẫn là thành thật nhận lấy túi văn kiện.
Với nhiều người nhìn soi mói như vậy, nàng tin rằng Lục Phong sẽ không giở trò gì.
Những người khác cũng bị túi văn kiện thu hút ánh nhìn, đều muốn xem bên trong chứa gì?
Lưu Mai cẩn trọng mở túi văn kiện ra, rút ra hai tờ giấy.
Thấy là hai tờ giấy, những người khác trên mặt đều lộ vẻ thất vọng.
Bọn họ còn tưởng rằng Lục Phong làm đến thần bí như vậy, là muốn cho bọn họ tiền đây.
Người khác không quan tâm hai tờ giấy này, nhưng Lưu Mai khi nhìn thấy hai tờ giấy này, mặt lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
Cầm tờ giấy tay đều run lên không ngừng, như thể đây không phải hai tờ giấy, mà là một khối sắt nung nóng.
Lục Phong nhìn bộ dạng hốt hoảng của nàng, trong mắt thoáng qua một tia khinh thường.
Lập tức mở một túi văn kiện khác, đọc tên.
Thật vừa khéo, lần này tên chủ nhân vừa vặn là một trong hai người ký giả cố ý gây khó dễ cho hắn.
Nghe được Lục Phong đang gọi tên mình, nữ ký giả kia không hề sợ hãi, ngược lại nghênh ngang đi tới.
"Nhìn cho kỹ vào, lát nữa đừng sợ."
Lục Phong mỉm cười đưa văn kiện trong tay cho nàng, động tác vô cùng dịu dàng.
Nữ ký giả nhìn Lục Phong, trong lòng đột nhiên khẽ run rẩy, như bị thứ gì đại khủng bố để mắt tới.
Nhưng nghĩ đến có nhiều người ở đây như vậy, nàng lại an tâm hơn nhiều.
"Lục chủ tịch, ngài đang làm gì vậy, thần bí vậy?"
Lục Phong không trả lời, chỉ ra hiệu nàng mở túi văn kiện ra.
Không được đáp án, nữ ký giả đành phải mở túi văn kiện ra xem.
Giống với túi văn kiện của người kia, bên trong túi giấy này cũng là giấy, có điều trong túi của nữ phóng viên kia chỉ có hai tờ, còn của nàng thì có khoảng năm tờ.
Những ký giả chưa được gọi tên nhìn thấy trong túi văn kiện lại là giấy trắng, trong lòng càng thêm tò mò.
Nữ ký giả nhìn trang giấy trước tiên, khinh thường cười một tiếng, nhưng khi nhìn kỹ một chút, suýt thì ngã xuống đất.
Bởi vì trên đó rõ ràng ghi chép việc nàng hôm qua nhận của người khác 5 vạn tệ tiền trà nước, hôm nay đến Phong Ngữ gây khó dễ cho Phong Ngữ.
"Sao có thể như vậy?"
"Sao có thể như vậy?"
Lúc này nữ ký giả không còn hùng hổ dọa người như vừa nãy, chỉ có bối rối và bất lực vô tận.
Sau đó nàng không tin tà lại nhìn một trang giấy khác, nội dung ghi chép càng như sét đánh ngang tai, khiến nàng chấn động đến mức ngồi bệt xuống đất.
"Ngày 24 tháng 3, tại khách sạn Green vượt quá giới hạn cấp trên, số phòng 3024, 1h15 phút đi vào, 2h20 phút đi ra."
"Giả, đây đều là giả, đều là giả, sao ngươi có thể biết rõ vậy."
Nữ ký giả điên cuồng kêu to, sau đó xé nát văn kiện trong tay.
Cảnh tượng bất ngờ này làm kinh sợ tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Lạc Hiên và đám lãnh đạo Phong Ngữ.
Họ không hiểu, nữ ký giả vừa mới vênh váo tự đắc, sau khi nhìn thấy nội dung trên giấy thì đột nhiên phát điên.
Không chỉ đám bọn họ hiếu kỳ, các ký giả khác cũng hiếu kỳ, bởi vì tình hình hiện tại đã rõ ràng, túi văn kiện trên đất cũng là chuẩn bị cho họ.
Điều này có nghĩa là mỗi người họ đều có phần, kết hợp với biểu hiện của đồng nghiệp đang ngồi dưới đất, đồ bên trong túi giấy này chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp.
Trong phút chốc, một nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng mọi người tại chỗ.
Nhìn lại Lục Phong, họ đều không tự chủ được nuốt nước bọt.
Họ sợ hãi, còn Lục Phong lại thoải mái.
Hắn lần nữa cầm lấy một túi văn kiện, gọi một cái tên.
Những ký giả vốn không để ý gì sau hai lần gọi tên này, lập tức trở nên vô cùng khẩn trương, sợ rằng sẽ đến lượt tên mình.
"Ai tên Hoắc Tuệ Tuệ?"
Tên vừa được xướng lên, những người khác thở phào một hơi, chỉ có người tên Hoắc Tuệ Tuệ thì ngược lại.
Trùng hợp là, người tên Hoắc Tuệ Tuệ này cũng là một ký giả khác gây khó dễ cho Lục Phong.
Nghe tên mình bị gọi, Hoắc Tuệ Tuệ nhất thời mặt mày ỉu xìu.
Hành động gọi tên của Lục Phong hiện tại trong mắt những ký giả này, độ kinh khủng không thua gì Diêm Vương điểm danh.
"Lục chủ tịch..."
Hoắc Tuệ Tuệ tiến lên một bước, đáng thương nhìn Lục Phong, khắp mặt là vẻ hèn mọn.
Nhưng vẻ này đối với Lục Phong vô dụng, nếu không phải hắn có hệ thống có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra điểm yếu và những tài liệu đen của những người này, thì hiện tại người mang vẻ hèn mọn có thể chính là hắn.
Đừng nhìn hắn hiện tại cũng được xem là nhân vật lớn, nhưng nếu hắn có bất kỳ thông tin tiêu cực nào bị những ký giả này bắt được, truyền bá đi, vậy thì cho dù là hắn, xử lý cũng sẽ rất phiền phức.
Đừng nói là hắn, mà là cả đại gia và tiểu mã cũng thấy nhức đầu khi gặp phải ký giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận