Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 275: Đánh ngươi bẩn ta tay (length: 7636)

Hình xăm trên người nam kia sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói ra.
Thế nhưng hắn không nói câu đó thì còn đỡ, vừa nói ra thì Lục Phong lại càng buồn cười hơn.
Không sai, chủ yếu là lời của gã xăm mình kia quá buồn cười, luận về gia thế, quan hệ xã hội thì người chú nuôi của hắn là người đứng đầu Ma Đô, bạn gái là thiên kim Trầm gia ở Đế Đô, bạn bè của hắn cũng toàn là những nhân vật có máu mặt, vô cùng tôn quý.
Luận về tài sản thì hắn vừa mới kiếm được mấy trăm tỷ đô la Mỹ giá trị thị trường của Fiat, quy đổi ra tiền Hoa tệ thì phải mấy ngàn tỷ.
Hơn nữa còn có 2% cổ phần mỏ dầu trị giá 50 vạn tỷ kia, chưa kể đến tài sản khác như cổ phần Ferrari, công ty giải trí Phong Ngữ, tập đoàn Phàm Lực, công ty game Rami.
Mấy thứ này cứ tùy tiện lôi ra một món thôi cũng đủ dọa chết tên xăm mình cùng đàn em của hắn, hỏi sao hắn không cười cho được?
“Ai...”
Nhìn dáng vẻ của gã xăm mình, Lục Phong đột nhiên thở dài một hơi.
Vốn dĩ hắn thở dài là vì thương hại gã xăm mình, nhưng người khác nghe thấy lại không nghĩ như vậy.
Đầu tiên là ông chủ tiệm mì và cô gái, họ cho rằng Lục Phong đang sợ gã xăm mình nên mới thở dài.
Nhưng họ cũng chẳng nói gì thêm, vì gã xăm mình nói cũng đúng thôi, xã hội bây giờ đúng là chẳng nhìn gì khác, chỉ nhìn gia thế và tiền tài.
Chỉ là lúc nhìn đám côn đồ, trong mắt họ lại thoáng hiện một chút sợ hãi.
Tiếp theo là gã xăm mình, nghe thấy Lục Phong thở dài thì tưởng rằng Lục Phong sợ mình, lại càng trở nên huênh hoang.
"Sao nào, bây giờ mới biết sợ hả? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ mới biết sợ thì muộn rồi.” Gã xăm mình đắc ý nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ tự mãn và chế giễu.
Đám côn đồ khác thấy vậy cũng nhao nhao ùa theo, bọn chúng hình như quên mất sự lợi hại của Lục Phong lúc nãy rồi, lại bắt đầu xông lên.
“Đại ca nói phải, giờ mới biết sợ thì đã muộn rồi, cái thứ không biết sống chết kia.”
“Đúng đó, phải, cũng không nhìn xem bọn ta là ai, dám phách lối trước mặt bọn ta, đúng là muốn chết.”
Đám côn đồ nhao nhao phụ họa, giọng của bọn chúng tràn đầy vẻ khinh thường đối với Lục Phong và nịnh nọt đối với gã xăm mình.
Ông chủ tiệm mì và cô gái thấy cảnh này thì trong lòng dấy lên một chút tuyệt vọng. Họ vốn tưởng Lục Phong có thể bảo vệ họ, nhưng giờ xem ra tình hình không mấy khả quan.
Mặt ông chủ tiệm mì trắng bệch, ông ta nhìn Lục Phong, giọng run run nói: "Tiểu Phong, con mau đi đi, đừng lo cho chú, đừng vì chú với cô bé này mà bị liên lụy.”
Cô gái cũng rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói với Lục Phong: “Tiên sinh, anh mau đi đi, tại em mà anh bị liên lụy rồi.”
Thế mà Lục Phong trên mặt không hề có một chút biểu lộ sợ hãi nào, ngược lại trong mắt anh lại lóe lên một tia suy tư. Nhìn gã xăm mình như thể đang nhìn một gã hề vậy.
"Mọi người nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi thở dài là vì mấy người quá ngu dốt, tôi thương hại cho mấy người thôi, mọi người nghĩ cái gì vậy."
Vẻ bình tĩnh và khinh thường của Lục Phong đã hoàn toàn chọc giận gã xăm mình, hắn cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu chiến, điều đó khiến hắn không thể chịu đựng được.
“Tốt, tốt, tốt, thằng nhãi ranh nhà ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Anh em, lên cho tao, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta.”
Gã xăm mình vừa nói vừa xông lên trước, đám côn đồ thấy đại ca của mình đã lên thì trong lòng dù vẫn còn chút sợ hãi bản lĩnh của Lục Phong nhưng vẫn phải cắn răng xông tới.
Ngay khi chúng vừa định vây lại thì Lục Phong lại làm động tác ngăn lại.
Việc này khiến đám côn đồ chẳng hiểu ra sao, không biết Lục Phong định giở trò gì nữa.
“Thằng nhãi, bây giờ biết sợ rồi hả? Muộn rồi, giờ mày có quỳ xuống dập đầu gọi ba tao thì tao cũng không tha cho mày đâu.”
Gã xăm mình cứ tưởng Lục Phong đã sợ, trong lòng đắc ý vô cùng.
Nhưng câu tiếp theo của Lục Phong lại khiến hắn tức điên.
"Không, không, không, anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nói là, đánh anh thì bẩn tay tôi, không có ý gì khác cả."
Gã xăm mình nghe vậy thì giận tím mặt, định xông lên ngay lập tức, nhưng sau lưng lại đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Anh không nghe thấy tiên sinh nhà tôi nói gì sao? Tuyệt đối không được làm bẩn tay tiên sinh nhà tôi."
Theo tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Chiến cùng bảy vệ sĩ khác từ trong bóng tối đi ra. Bước chân của họ đều tăm tắp, khí thế hừng hực, như một đội quân được huấn luyện bài bản, tỏa ra một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Gã xăm mình cùng đám côn đồ nhìn Nhiếp Chiến và người của hắn mà trong lòng dâng lên một nỗi kinh hoàng không thể tả. Chúng dù đông người nhưng khi đối diện với Nhiếp Chiến lại cảm thấy như dê chờ bị làm thịt.
"Ngươi… các ngươi là ai?"
Gã xăm mình run rẩy hỏi, là một kẻ lăn lộn giang hồ, hắn có thể cảm nhận rõ được sát khí tỏa ra từ Nhiếp Chiến và người của hắn.
Thế nhưng khi đối mặt với câu hỏi của gã xăm mình thì Nhiếp Chiến cùng những người kia như thể không nghe thấy gì, đi thẳng đến trước mặt Lục Phong.
“Tiên sinh!”
Tám người đồng loạt cúi người trước Lục Phong, dáng vẻ giống như Lục Phong là một đại ca xã hội đen vậy.
Tiếng "Tiên sinh" vang lên như sấm sét giữa trời quang, chấn động đến tâm can của mọi người tại hiện trường. Mặt gã xăm mình và đám côn đồ lập tức tái mét, chúng cuối cùng cũng đã nhận ra, mình đã đụng vào một người không nên dây vào.
Ông chủ tiệm mì cũng âm thầm nuốt nước bọt một cái, nhất thời quên cả thở.
Cô gái nhìn Nhiếp Chiến và người của hắn, cảm nhận được khí thế áp bức vô cùng, rồi lại nhìn Lục Phong vẫn giữ vẻ điềm tĩnh từ đầu đến cuối, trong lòng vốn hoảng loạn bỗng dưng an tĩnh trở lại.
"Cho điếu thuốc."
Lục Phong lạnh nhạt phẩy tay, Nhiếp Chiến lập tức lấy thuốc lá từ trong túi ra đưa cho anh, khi Lục Phong ngậm điếu thuốc vào miệng, anh ta lại lấy bật lửa ra châm thuốc giúp anh.
Cả quá trình này lại càng khiến tất cả mọi người ở đó xác định rằng Lục Phong là một nhân vật cỡ bự.
“Phù.”
Lục Phong nhả ra một làn khói, rồi tiến đến trước mặt gã xăm mình.
“Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện tử tế rồi chứ?”
Giọng nói của anh như ác quỷ đang thì thầm, khiến gã xăm mình run lập cập.
“Đại ca, ngài nói sao thì chúng em nghe vậy.”
Lúc này hắn nào còn có vẻ phách lối nữa, ngoan ngoãn hiền lành như một con mèo con vậy.
"Nhưng bây giờ tôi lại không muốn nói chuyện tử tế với anh nữa, dù sao thì lúc nãy có lẽ tôi đã cho anh hai cơ hội, mà anh đều không biết trân trọng."
"Nếu như bây giờ tôi lại cho anh cơ hội thì có phải sẽ khiến tôi trông dễ dãi lắm không?”
Lục Phong ngậm điếu thuốc, mở miệng nói.
"Đại... đại ca, em sai rồi, em sai thật rồi, em không biết ngài là nhân vật lớn như vậy, em không dám nữa, xin ngài cho em một cơ hội được không ạ?"
Gã xăm mình đáng thương cầu xin.
"Vậy ý của anh là nếu tôi không phải nhân vật lớn thì anh vẫn không bỏ qua cho tôi chứ gì?"
Lục Phong bắt lấy sơ hở trong câu nói của gã đàn ông, phản kích.
Nghe Lục Phong nói, gã xăm mình liền tự tát mình mấy cái.
"Đại ca, mồm em dại, em không biết nói, thật ra trong lòng em không nghĩ vậy, thật mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận