Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 4: Tổng tài, mời đừng như vậy (length: 9433)

"Ha ha ha, tốt lắm, thư ký của ta, cô nương, giữa trưa cứ ở đây ăn cơm đi, ta vừa mới mua đồ ăn." Lục Phong vừa cười vừa nói.
"Vậy ta không khách khí nhé."
Trần Thiến cũng không khách sáo trả lời, dù sao nàng thế nhưng là cảm thấy rất hứng thú với vị tổng tài thần bí này đấy.
Vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, còn nhiều tiền, đây chính là hình mẫu người yêu trong mộng của biết bao nhiêu cô gái.
"Tôi có thể tham quan phòng của ngài một chút không?"
Trần Thiến quay đầu hỏi.
"Đương nhiên có thể, ta dẫn cô đi xem một chút."
Lục Phong sảng khoái đáp ứng, dù sao hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với căn phòng này, còn chưa kịp tham quan gì thì Trần Thiến đã tới.
Khi Lục Phong dẫn Trần Thiến vào phòng ngủ, ánh mắt Trần Thiến lập tức bị thu hút, bởi vì trước mặt nàng là một cái giường tròn siêu lớn, Trần Thiến đoán chừng bốn năm người ngủ cũng không chật. "Đúng là nhà tư bản đáng ghét, cái này là muốn nhiều người vận động cùng nhau sao?"
Trong đầu Trần Thiến lập tức nảy ra ý nghĩ này, kỳ thực nàng đã hiểu lầm Lục Phong, bởi vì Lục Phong cũng không biết phòng ngủ của mình có dạng gì.
"Vậy mà phòng ngủ chính lại còn có phòng quần áo, thật ngưỡng mộ, thật ghen tỵ."
Đây là ý nghĩ thứ hai của Trần Thiến, bởi vì hiện tại người nàng đã ở trong phòng quần áo của phòng ngủ chính, nhìn qua từng dãy tủ quần áo được làm từ gỗ thơm quý giá, Trần Thiến triệt để cảm thấy chua xót.
Phải biết đây là Ma Đô, một đại đô thị tầm cỡ quốc tế, mà nơi nàng đang đứng là ở trong khu biệt thự cao cấp bậc nhất Ma Đô, nơi tấc đất tấc vàng.
Trần Thiến vừa nghĩ, một bên lại vô ý đẩy cửa phòng vệ sinh, trời đất chứng giám, nàng thật không cố ý đẩy cửa phòng vệ sinh.
Chủ yếu là cửa phòng vệ sinh của phòng ngủ chính quá đẹp, nàng không biết đó là phòng vệ sinh.
Nhìn thấy phòng vệ sinh, Trần Thiến lại càng bị đả kích, bởi vì cái phòng vệ sinh này còn lớn hơn cả phòng ngủ của nàng.
Trong phòng vệ sinh, một chiếc bồn tắm lớn đôi cực lớn hung hăng đánh thẳng vào tinh thần nàng, không chỉ có bồn tắm lớn, chỗ tắm rửa cũng làm tách biệt ướt và khô, cái tệ nhất là, thế mà còn có cả phòng xông hơi.
Trần Thiến hiếu kỳ sờ cái này một chút, sờ cái kia một chút trong phòng tắm.
Lục Phong thì đứng phía sau nhìn, không lên tiếng, chủ yếu là chính hắn cũng chưa từng thấy qua, nên cứ mặc cho Trần Thiến đi phía trước mở đường.
Đột nhiên, Trần Thiến không biết ấn vào cái gì, vòi hoa sen trên đầu nàng bắt đầu phun nước, Trần Thiến tránh không kịp, trơn ngã xuống đất.
"Ai da" Trần Thiến kêu lên một tiếng đau đớn.
Đồng phục cũng bị vòi hoa sen xối cho ướt nhẹp, khiến Trần Thiến trượt chân ngã xuống đất, bị trật mắt cá chân, lúc này Lục Phong mới phản ứng lại.
"Cô không sao chứ?"
Lục Phong vội vàng chạy tới đỡ nàng lên, sau đó chính mình cũng bị vòi hoa sen đang phun xối ướt cả người.
Đừng hỏi vì sao Lục Phong không đóng vòi hoa sen trước, chủ yếu là hắn cũng không biết.
"Tê, đau quá, trật chân rồi." Trần Thiến nhăn mặt nói.
Lục Phong vội vàng nhìn qua, một cái nhìn này không sao, vì Trần Thiến hôm nay mặc váy ngắn, đôi chân dài trắng như tuyết lập tức hấp dẫn ánh mắt Lục Phong.
Thêm vào đó, lúc này Trần Thiến ướt sũng, áo sơ mi trắng trở nên như ẩn như hiện, đã có thể nhìn thấy lớp áo lót màu đen bên trong, Lục Phong lập tức nhìn đến mê mẩn.
"Tê, anh còn muốn nhìn tới khi nào?"
Trần Thiến ôn nhu pha lẫn một chút giọng điệu thống khổ truyền đến, kéo Lục Phong đang ngơ ngác tỉnh lại.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Lục Phong vội vàng xin lỗi, sau đó bế Trần Thiến vào phòng ngủ.
"Ta đi tìm quần áo cho cô, cô sấy tóc trước đi." Lục Phong đưa máy sấy cho Trần Thiến, sau đó chạy trốn khỏi phòng như một cơn gió.
"Phì..."
Trần Thiến che miệng nhìn bóng Lục Phong đang bỏ chạy mà cười.
"Thật đúng là đáng yêu nha, hay là vẫn còn là trai tân?"
Trần Thiến vừa cười vừa nhìn vóc dáng quyến rũ của mình, vì áo bị ướt nên bộ ngực 36 của mình có thể thấy rất rõ, thêm vào đó hôm nay cô không mang tất chân, trên đôi chân dài thon thả toàn là giọt nước.
"Chẳng trách không chịu nổi chứ?" Trần Thiến thầm nghĩ.
Bên này, Lục Phong sau khi chạy ra khỏi phòng, tim đập thình thịch liên hồi.
Hắn đâu đã trải qua loại chuyện này bao giờ, tuy từng hẹn hò, nhưng vì bị bạn gái cự tuyệt, bọn hắn chỉ mới nắm tay qua mà thôi.
Nay bỗng nhiên nhìn thấy cảnh mê người như vậy, Lục Phong biểu thị, đây mà là thử thách cán bộ, cán bộ chịu sao nổi.
Lục Phong vừa nghĩ vừa đi tìm quần áo cho Trần Thiến.
Vì không có người ở nên trong căn hộ này chỉ có áo choàng tắm ở trong tủ phòng vệ sinh.
Lục Phong cầm một bộ áo choàng tắm màu hồng vội vàng mang đến cho Trần Thiến.
"Cô mặc cái này trước đi, quần áo đưa cho tôi, tôi sẽ bỏ vào máy sấy khô."
Lục Phong đưa áo choàng tắm cho Trần Thiến nói.
"Được rồi, cảm ơn Lục tổng." Trần Thiến nhận lấy áo choàng tắm Lục Phong đưa nói.
"Tôi tìm một chút thuốc xoa bóp thông máu cho cô xoa." Lục Phong nói xong lại đi ra ngoài.
"Alô, anh ơi, xin giúp tôi mang tới một ít thuốc xoa bóp thông máu." Lục Phong ra khỏi phòng gọi điện thoại nói.
Bên này, quản lý tiểu khu vừa nhận điện thoại liền lập tức mang theo một chai dầu hồng hoa chạy tới.
"Thưa anh Lục, đây là dầu hồng hoa anh cần, anh bị thương sao, cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?" Quản lý lo lắng hỏi.
"Không cần, cảm ơn anh, chỉ là bị trật nhẹ thôi." Lục Phong khách sáo trả lời.
"Được rồi, vậy tôi không làm phiền anh nữa, bữa trưa của anh sắp xong rồi, sau đó sẽ mang lên cho anh." Quản lý nói xong liền lui ra.
Lục Phong cầm chai dầu hồng hoa đi vào phòng ngủ. "Thuốc đến rồi, cô tự xoa đi."
Lục Phong nhìn Trần Thiến mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, theo góc độ của hắn có thể thấy được cái nơi trắng như tuyết kia, cố kìm lại không muốn nhìn, dời mắt đi chỗ khác, đưa thuốc cho Trần Thiến.
"Lục tổng, tôi hiện tại không cúi xuống được, có thể phiền anh giúp tôi xoa một chút không?" Giọng Trần Thiến mềm mại truyền đến, dường như còn mang theo chút mị hoặc.
"Được thôi." Lục Phong thấy vậy chỉ có thể đồng ý.
Nhẹ nhàng đặt chân Trần Thiến ở vị trí thích hợp, Lục Phong mở nắp dầu hồng hoa đổ ra tay mình, sau đó đặt lên mắt cá chân Trần Thiến nhẹ nhàng xoa bóp.
Cái mắt cá chân trắng nõn mịn màng, trong nháy mắt tiếp xúc điên cuồng trêu đùa trái tim bé nhỏ của Lục Phong, cái cảm giác ấm áp mà thoải mái, khiến Lục Phong hận không thể hóa thành lang nhân.
"Tê, Lục tổng, anh nhẹ một chút, chậm một chút, hơi đau."
"Được rồi, vậy tôi nhẹ nhàng hơn chút."
Lục Phong nhẹ nhàng nâng mắt cá chân Trần Thiến xoa bóp, Trần Thiến từ lúc đầu đau, dần dần cảm thấy dễ chịu.
Cái bàn tay lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân nàng, mỗi lần nhấn đều khiến Trần Thiến cảm thấy thoải mái muốn kêu lên.
"Lục tổng khi tập trung nhìn thật là đẹp trai." Trần Thiến vừa nghĩ, vừa tận hưởng việc xoa bóp của Lục Phong.
"Được rồi, chắc là ổn rồi."
Khoảng năm phút trôi qua, Lục Phong luyến tiếc rời tay khỏi chân Trần Thiến.
"Cơm trưa sắp đến rồi, tôi đỡ cô qua ăn cơm đi." Lục Phong nói thêm.
"Ừm, được, cảm ơn Lục tổng, anh thật chu đáo." Trần Thiến nhỏ giọng trả lời.
Lục Phong đỡ Trần Thiến từ từ đi ra phòng khách, vừa mới ngồi xuống ghế thì chuông cửa vang lên.
"Leng keng, leng keng" "Đến rồi, đến rồi." Lục Phong nói.
Mở cửa, thấy quản lý và một đầu bếp hơi mập đẩy xe đồ ăn đứng ngoài cửa chờ.
Khi nhìn thấy Lục Phong, quản lý cùng đầu bếp đồng thanh nói: "Chúc anh Lục dùng bữa ngon miệng" sau đó giúp Lục Phong bưng bữa tiệc phong phú trên xe đồ ăn đến phòng ăn.
"Làm phiền các anh rồi."
"Phục vụ anh là vinh hạnh của chúng tôi." quản lý và đầu bếp vừa nói vừa lui ra.
Răng rắc. Cùng với tiếng đóng cửa, Lục Phong dẫn Trần Thiến ngồi vào bàn ăn.
Nhìn bữa tiệc phong phú trên bàn, có bào ngư sốt, tôm hùm Úc Châu và cua to hơn mặt người, Lục Phong và Trần Thiến đều im lặng, sau đó cùng nhau thầm nghĩ, "Có tiền thật tốt."
Sau đó Lục Phong và Trần Thiến bỏ ngoài tai mọi thứ, chỉ tập trung ăn hết đồ ăn, như gió cuốn mây tan quét sạch sáu món một canh.
"Ợ, no quá, căng bụng luôn rồi." Sau khi ăn cơm xong, Trần Thiến cũng không để ý đến hình tượng, cũng tùy ý nằm trên ghế sofa cùng Lục Phong.
"Lục tổng, ợ, cảm ơn anh chiêu đãi, đây là bữa cơm ngon nhất tôi từng ăn." Trần Thiến ợ một tiếng hướng Lục Phong nói lời cảm ơn.
"Không khách sáo, ợ, ai bảo cô là người của tôi chứ, ợ." Lục Phong cũng no đến mức không muốn nói chuyện.
Sau đó hai người không chút hình tượng nào nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.
"Đúng rồi, Lục tổng tôi quên nói cho anh một việc." Trần Thiến như đột nhiên nhớ ra điều gì liền ngồi dậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận