Trường Dạ Quân Chủ

Chương 546: Quan chiến, lễ gặp mặt! [ hai hợp một ] (1)

Nhạn Nam thản nhiên nói: "Lão Tôn, ta cũng không nhất thiết phải xử lý ngươi thế nào, nếu không, ta đã chẳng gọi ngươi tới đây để âm thầm hỏi chuyện. Nhưng vi phạm quy tắc dù sao vẫn là vi phạm quy tắc, nếu ta hỏi ngươi trên điện, trước mặt bao nhiêu người như vậy, khó tránh khỏi huynh đệ già chúng ta sẽ mất mặt."
Hắn nói lời tâm phúc: "Lẽ nào ngươi, Tôn Vô Thiên, ở trước mặt Nhạn Nam ta đây, còn cần quan tâm thể diện gì nữa? Cũng như ta, nếu chỉ đối mặt với một mình ngươi, lẽ nào còn cần tỏ vẻ uy nghiêm sao?"
Trên khuôn mặt khô gầy của Tôn Vô Thiên lộ ra nụ cười: "Ta hiểu rồi."
Nhạn Nam biết cảnh cáo đến đây là đủ, bèn thản nhiên nói: "Vả lại, sai lầm lớn nhất của ngươi, đến giờ ngươi vẫn chưa nhận ra."
Tôn Vô Thiên ngạc nhiên: "Sai lầm lớn nhất của ta?"
Nhạn Nam hừ một tiếng, nói với vẻ rất khó chịu: "Từ lúc ngươi tỉnh lại đến giờ, ngươi thậm chí còn chưa gọi một tiếng ngũ ca nào!"
Tôn Vô Thiên sững lại rồi nói vẻ áy náy: "Ngũ ca, cái này... cái này... Ngài mắng đúng lắm, là tiểu đệ sai rồi. Tiểu đệ xin tạ tội với ngũ ca!"
Nói xong liền đứng dậy, cúi người thật sâu.
Nhưng lần hành lễ này, tâm trạng lại khác hẳn. Không những không hề thấy phản cảm, mà ngược lại trong lòng còn rất vui mừng phấn khởi. Một cảm giác 'Vẫn là năm đó, vẫn là huynh đệ' tự nhiên nảy sinh.
Nhạn Nam liền đá một cước, mắng: "Mẹ nó, giờ lại mặt dày mày dạn làm trò trước mặt lão tử!"
Tôn Vô Thiên vội né người tránh được, cười hì hì nói: "Ngũ ca vẫn là ngũ ca của ta ngày nào, vẫn cứ vừa đấm vừa xoa với ta, đánh một gậy mà chẳng cho quả táo ngọt nào, cứ thế xoa nắn, mà vẫn khiến ta tâm phục khẩu phục."
Nhạn Nam trợn mắt mắng to: "Lão tử không xoa nắn ngươi, thì bộ mặt cương thi của ngươi mẹ nó, lão tử nhìn mà bực mình! Không kiếm chuyện với ngươi, lão tử không thấy thoải mái! Ta nói cho ngươi biết Tôn Vô Thiên, cũng chỉ có ngươi thôi đấy! Đổi sang người khác thử xem, lão tử có thèm bận tâm đến hắn không? Còn vừa đấm vừa xoa, lão tử rảnh hơi thế chắc? Đoạn Tịch Dương hắn có dám làm càn như vậy trước mặt ta không?"
Nghe Nhạn Nam chửi bới thậm tệ mình như vậy, Tôn Vô Thiên ngược lại trong lòng càng thấy dễ chịu, tỏ vẻ khúm núm, luôn miệng xin lỗi: "Ngũ ca, bớt giận, là tiểu đệ không hiểu chuyện..."
"Ngươi nhìn cái thân thể chết tiệt của ngươi đi!" Nhạn Nam run run đầu ngón tay chỉ: "Ngươi nhìn đi, tự ngươi nhìn xem, đây mẹ nó là người sao?! Hỏi ngươi một câu về tố thể đan, ngươi mẹ nó lại trưng ra cái bộ mặt đưa đám đó! Tôn Vô Thiên, ngươi làm cái vẻ mặt đó cho ai xem hả?!"
Tôn Vô Thiên trơ mặt nói: "Ngũ ca, ta đây chẳng phải vì ngủ mấy nghìn năm nên chưa thích ứng thôi sao..."
"Chưa thích ứng phải không!" Nhạn Nam vèo một tiếng rút ra một cây gậy vừa to vừa dài: "Để ta giúp ngươi thích ứng một chút! Đứng yên đừng nhúc nhích!"
"Ngũ ca tha mạng!" Tôn Vô Thiên lập tức cầu xin tha thứ: "Nghìn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu đệ, ngũ ca đừng tức giận hại thân, cũng đừng vì đánh mà mệt thân..."
Nịnh nọt ấn nhẹ cây gậy xuống, mặt dày đẩy trả về, cười hì hì nói: "Ngũ ca, tiểu đệ muốn cống hiến cho giáo phái, còn xin ngài phân phó..."
Nhạn Nam trừng mắt nhìn một lúc lâu, mới bật cười mắng: "Mẹ nó, quả nhiên vẫn cái bộ dạng tiện nhân đó!"
Tôn Vô Thiên vẻ mặt đau khổ: "Ở trước mặt ngũ ca, không cách nào không hiện nguyên hình mà... Ai, vốn định trang bức một phen."
"Ngươi mà cũng đòi trang bức trước mặt ta?" Nhạn Nam liếc mắt, hừ hai tiếng, nói: "Nói chuyện chính, chuyện lần này ngươi một mình truyền thừa xuống dưới, người khác không biết."
"Cho nên, ngươi tự biết trong lòng, việc đã làm lần này không sao cả, nhưng cái miệng này, nhất định phải giữ kín cho ta! Nếu không thì ngươi biết hậu quả đấy!"
Tôn Vô Thiên liên tục gật đầu: "Ngũ ca, ta vẫn có chút không hiểu lắm... Sao lại đột nhiên..."
"Ai, chuyện này... Ngươi có điều không biết, chuyện này đối với ngươi mà nói, thật đúng là thiên đại hảo sự."
Nhạn Nam khoác vai Tôn Vô Thiên, cùng ngồi xuống bàn trà đối diện, cười nói: "Cho nên, nhất định phải chúc mừng ngươi... Truyền nhân này của ngươi, thật sự rất khá, lão phu nhìn cũng thấy là một nhân tài. Cho nên chúc mừng ngươi là thật lòng."
Tôn Vô Thiên gật gật đầu.
Màn đùa giỡn qua đi, Tôn Vô Thiên cũng đã từ một con hổ già bị cảnh cáo trở thành một con mèo con ngoan ngoãn nghe lời. Hơn nữa sau chuyện này, việc hắn một lòng nghe theo Nhạn Nam cũng là tất nhiên. Cho nên Nhạn Nam đương nhiên bắt đầu nói chuyện chính thức.
"Người này tên là Phương Triệt, hiện tại là người của tổ chức Thủ Hộ Giả, thuộc danh sách Trấn Thủ Giả, là một tuần tra sứ thuộc tuần tra sảnh tổng bộ Đông Nam."
Nhạn Nam vừa nói đến đây, Tôn Vô Thiên liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng Nhạn Nam vỗ vỗ vai hắn, không cho hắn hỏi ra nghi vấn, tiếp tục nói: "Người này là đội trưởng một tổ tuần tra, tổ tuần tra tổng cộng có tám người, mỗi người trong tay đều có sinh sát lệnh đại biểu cho quyền lực giết chóc tối cao bên trong tổ chức Thủ Hộ Giả!"
Tôn Vô Thiên: "..."
Nhạn Nam ấn vai Tôn Vô Thiên xuống: "Năm nay mười chín tuổi, tu vi Hoàng cấp, nhưng có thể vượt cấp chém giết Quân cấp, theo ta quan sát, chiến lực hiện tại, chém giết Tôn cấp đê phẩm hẳn không có gì khó."
"..." Tôn Vô Thiên bị cấm nói chuyện, nghẹn đến không thở nổi.
"Đã từng là... Thiên Hạ Đệ Nhất Vương..." Nhạn Nam tỉ mỉ giới thiệu Phương Triệt một lượt.
Mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
Tôn Vô Thiên trợn tròn mắt: "Ngũ ca... Đùa ta à? Mẹ nó chứ, cho dù tốt thế nào, cũng là người của Thủ Hộ Giả, lại học được đao pháp của ta... Mẹ nó... Đây là chuyện vui? Còn chúc mừng?"
Hắn có chút suy sụp.
Thật sự tưởng là hỉ sự gì cơ chứ, kết quả bây giờ nghe ra, đây rõ ràng là chế nhạo mà?
Nhạn Nam nở nụ cười đã liệu trước: "Ngươi vội cái gì... Đó là thân phận bề ngoài thôi."
"Ặc... Thân phận trong tối là?" Tôn Vô Thiên mở to mắt.
"Thân phận bí mật, chính là đồ đệ của Ấn Thần Cung, Giáo chủ Nhất Tâm Giáo - một giáo phái thuộc tổng bộ Đông Nam của Duy Ngã Chính Giáo chúng ta, ngoại hiệu là Dạ Ma, chính là quán quân kế hoạch Tướng Cấp Dưỡng Cổ Thành Thần của Duy Ngã Chính Giáo chúng ta. Hạng nhất đấy!"
Nhạn Nam nhìn ánh mắt kinh sợ của Tôn Vô Thiên, tâm trạng rất khoan khoái, lại cười nói: "Là nội gián, nội ứng do ta cài vào nội bộ Thủ Hộ Giả!"
"Ta thao!" Tôn Vô Thiên trừng mắt, chỉ cảm thấy lông tay dựng đứng cả lên: "Ngũ ca, nội ứng của ngươi? Vậy mà trà trộn được đến mức này? Trong tay có sinh sát lệnh? Đây mẹ nó... Ta thao! Thật sao?"
Nhạn Nam cười đầy ẩn ý: "Bằng không, sao ta lại nói với ngươi, đây là chuyện vui của ngươi chứ?"
"Thật ngưu bức!" Tôn Vô Thiên vắt óc, muốn nịnh một câu, nghĩ nửa ngày mới bật ra ba chữ này.
Nhạn Nam cười nhạt: "Cho nên, ngươi đến Đông Nam, thì phải chú ý đến truyền nhân Hận Thiên Đao này của ngươi. Thái độ của chính ngươi thế nào, ta mặc kệ, nhưng Phương Triệt này không thể chết."
Tôn Vô Thiên hừ một tiếng, nói: "Vậy ta cũng muốn kiểm tra xem, gã này có tư cách làm truyền nhân của ta không."
Lập tức nói với vẻ cực kỳ khó chịu: "Cái gã Giáo chủ Nhất Tâm Giáo Ấn Thần Cung đó, là cái thá gì?"
"Người này tạm thời cũng không thể chết." Nhạn Nam vội vàng nói thêm một câu: "Ngươi tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính."
Từ câu nói này của Tôn Vô Thiên, Nhạn Nam đã hiểu rõ sát ý của hắn đối với Ấn Thần Cung.
Nhưng việc này không được... Thế là lại dặn dò thêm vài câu. Nhưng tâm trí Tôn Vô Thiên đã bị Phương Triệt thu hút hết rồi, bắt đầu hỏi tới tấp đủ mọi chuyện. Nhạn Nam cuối cùng cũng thấy phiền.
"Cút! Muốn biết thì tự đi mà xem! Ngươi đi rồi sẽ biết mọi chuyện!" Nhạn Nam mắng một câu.
"Ngũ ca ngài cứ mắng thêm đi, mấy nghìn năm rồi ngài không mắng ta... Hắc hắc, có chút nhớ nhung." Tôn Vô Thiên ngược lại trở nên thoải mái.
"Mẹ nó..." Nhạn Nam bất đắc dĩ: "Cái vẻ cao ngạo lạnh lùng lúc nãy của ngươi đâu? Vẻ thận trọng của ngươi đâu? Cái kiểu tránh xa người ngàn dặm đâu?"
"Hắc hắc, ở trước mặt ngũ ca mấy thứ đó đều là cái rắm hết..."
"Ha ha... Nhưng mà thật sự có chuyện muốn dặn dò ngươi." Nhạn Nam trịnh trọng nói: "Lần này đi, bớt giết người lại!"
"Ta hiểu!"
"Cút đi!"
"Được rồi." Tôn Vô Thiên cười hắc hắc: "Ngũ ca, lúc về tìm ngươi uống rượu."
"Cút mau! Bớt gây phiền phức cho lão tử chính là cống hiến lớn nhất của ngươi rồi!"
"Được rồi!"
Tôn Vô Thiên rời đi.
Nhạn Nam xoa lông mày.
"Đạo dùng người vốn là như thế. Xa chi tắc oán, gần chi tắc vô lễ."
"Làm sao nắm chắc được cái mức độ này, thật sự là thiên cổ đệ nhất đại học vấn." Nhạn Nam thở dài.
Nhưng lập tức hắn lại nở nụ cười. Bởi vì cảm thấy vừa rồi đối phó Tôn Vô Thiên... cũng coi như là vừa đấm vừa xoa, kéo gần quan hệ, nhưng cũng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận