Trường Dạ Quân Chủ

Chương 257: Ấn Giáo Chủ trợn tròn mắt

"Hiện tại vẫn ổn, đầu óc tỉnh táo, xương cốt còn mấy chỗ chưa lành hẳn, dựa theo dược lực khuếch tán, chắc là đến sáng mai sẽ gần như xong."
Phương Triệt nói: "Sư phụ yên tâm."
"Vậy là tốt rồi, đối phương là võ hầu, ngươi không phải là đối thủ, tìm ra rồi cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, giao cho ta. Xem ta có tự tay xé sống bốn tên khốn kiếp này không!"
Ấn Thần Cung thật sự sắp phát điên rồi.
Nghĩ lại mà xem, một đời đại ma đầu, giáo chủ của một giáo, xưa nay là nhân vật có thể làm rung chuyển cả đại lục này chỉ bằng một cái dậm chân.
Nhưng trong khoảng thời gian này, liên tiếp xảy ra chuyện.
Đầu tiên là Phó Giáo chủ ép thoái vị, suýt nữa thì ép chết. Khó khăn lắm mới vượt qua nguy cơ, một hơi còn chưa kịp thở cho thông.
Thì đã bị cấm túc.
Giáo chủ của một giáo đó.
Bị giam lỏng tại tổng bộ, không ra ngoài được. Người của Tuần tra tổ hôm nay điều tra cái này, ngày mai điều tra cái kia, lề mề, mỗi ngày đều là 'trứng gà chọn xương cốt'.
Cứ thế lững thững kéo dài thời gian.
Tạo cơ hội cho người bên ngoài giết Dạ Ma.
Mà hết lần này tới lần khác vẫn thật sự không ra ngoài được.
Một khi có hành động bất thường nào, liền sẽ bị báo lên tổng bộ.
Thế là tình hình bên ngoài, cơ bản không có cách nào nắm được, cũng không biết thiên hạ đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ có hai người có thể cung cấp tin tức cho mình: một là Dạ Ma, một là nội gián ở Bạch Vân Võ Viện.
Người ở Bạch Vân Võ Viện kia ngược lại thì tự do, nhưng mà mẹ nó... Bây giờ báo cáo tình hình Bạch Vân Võ Viện còn có tác dụng gì?
Dạ Ma đâu còn ở đó!
Còn về những nơi khác, hắn không biết gì cả.
Về phần các phân đà khác, đều mẹ nó im lặng như chết, không có động tĩnh gì.
À, phân đà Bạch Bình Châu, ngược lại có tin tức tới cách đây một thời gian, nói là tình hình rất nguy cấp, bị những người từ tổng bộ xuống để mắt tới.
Sau đó qua vài ngày thì hoàn toàn mất tin tức.
Gửi tin cũng không có hồi âm – cái này rất rõ ràng, bị triệt hạ rồi.
Cũng không biết là những người kia của tổng bộ đã giúp giáo nào diệt Bạch Bình Châu, nhưng việc phân đà đó bị mất đã là ván đã đóng thuyền.
Hiện tại chỉ còn một mình Dạ Ma, còn có thể thông báo tin tức. Rồi thì tin tức mỗi ngày báo về, đều làm đầu mình muốn nổ tung.
Toàn là tin tức từ bên ngoài nhằm vào Nhất Tâm Giáo!
Bao nhiêu người như vậy trên toàn thế giới đều đang muốn giết Dạ Ma.
Vậy mà sư phụ của Dạ Ma là ta lại phải co đầu rút cổ ở đây, động một cái cũng không được!
Bây giờ thân phận bên ngoài của Dạ Ma lại bị tập kích, hơn nữa còn là người của tổng giáo tập kích!
Vẫn không làm gì được cả.
Cảm giác trơ mắt nhìn mà không thể làm gì này khiến Ấn Giáo Chủ bây giờ gần như sụp đổ.
Vô số lần kêu gào với mối quan hệ ở tổng bộ: “Không thể tiếp tục như vậy được nữa… Cứ thế này, Nhất Tâm Giáo sẽ không còn…” Nhưng bên tổng bộ kia cũng hết cách.
Đây là chuyện của toàn giáo, không phải một hai người có thể thay đổi.
Tuần tra tổ chỉ có thể chờ đợi mệnh lệnh rút về từ cấp trên, mà mối quan hệ của Ấn Thần Cung ở tổng bộ không làm được việc triệu hồi bọn họ về… Ấn Thần Cung sao có thể không sụp đổ chứ.
Với lại… Ấn Thần Cung tìm hiểu qua nhiều nguồn, mới biết trong số những người có quan hệ của mình bên này, cũng có con trai của một người tham gia kế hoạch ‘nuôi cổ thành thần’ lần này… đã chết.
Cho nên những nỗ lực bao lần của Ấn Thần Cung, chẳng khác nào đang bị người ta chế giễu!
Biết chuyện này, Ấn Thần Cung trực tiếp nảy sinh sát tâm.
"Còn để người ta sống không! Còn để người ta sống không?!"
Ấn Thần Cung hiện giờ ngày nào cũng ở tổng đàn lải nhải câu đó.
"Lão tử làm Giáo chủ mấy trăm năm, cũng làm giáo chúng mấy trăm năm, chưa bao giờ thấy qua chuyện thế này! Cỏ mẹ hắn!"
Bây giờ việc Ấn Thần Cung chửi đổng đã là chuyện thường.
Phương Triệt hồi đáp: "Đa tạ sư phụ. Còn có một việc, phải thỉnh tội với sư phụ."
Ấn Thần Cung giật nảy mình: "Lại có chuyện gì?"
"Vẫn là chuyện đưa Thần Lực Chi Tinh cho Thần Lão Đầu, chuyện này đúng là làm không thỏa đáng. Hôm đó sư phụ mắng rất đúng."
Phương Triệt thành khẩn nhận sai: "Dạ Ma nhận được Thần Lực Chi Tinh trong kế hoạch ‘nuôi cổ thành thần’, thiên hạ đều biết. Bây giờ Phương Chấp Sự lại lấy ra... Mặc dù sư phụ không trách tội, nhưng Dạ Ma Giáo chủ, Nguyệt Ma Giáo chủ bọn họ... Mọi người đều biết Dạ Ma có thứ này, bây giờ Phương Chấp Sự lấy ra, rất dễ bị liên tưởng đến Dạ Ma."
Ấn Thần Cung nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngươi nghĩ đến điểm này rồi xử lý thế nào?"
"Đệ tử sau khi nghĩ ra thì ngay trong đêm đến Bạch Vân Võ Viện, tìm Thần Lão Đầu, sau đó bàn bạc đối sách, đem công lao này giao cho Đông Phương Tam Tam, cũng chính là Cửu Gia. Bởi vì Cửu Gia trong truyền thuyết kia từng hứa hẹn sẽ giúp Thần Lão Đầu có được Thần Lực Chi Tinh. Còn về phía đệ tử, lý do chính là ‘mang ngọc có tội’."
"Cho nên, tin tức hiện tại thiên hạ đều biết là nhờ ân điển của Cửu Gia mà Thần lão sư hồi phục."
Phương Triệt nói thẳng ra.
Chẳng qua là đem cuộc bàn bạc giữa Thần Lão Đầu và Lệ Trường Không, nói thành là suy nghĩ của mình.
Cuối cùng kiểm điểm tổng kết: "Sư phụ mắng đúng, đệ tử quả thật làm việc thiếu cân nhắc, còn xin sư phụ sau này chỉ dạy nhiều hơn."
Ấn Thần Cung nghe vậy mới yên lòng, cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện cũng không có sơ hở gì lộ ra, nói: "Vậy là tốt rồi. Chuyện dạy bảo coi như xong, vì ám hiệu của ta mà ngươi làm ra đủ loại chuyện này, ta còn dạy bảo ngươi cái gì nữa. Bất quá ngươi có thể nghĩ tới, hơn nữa còn có thể giải quyết ổn thỏa, phần tâm cơ này cũng là hiếm có."
Phương Triệt nói: "Thật hổ thẹn, nếu không phải bị sư phụ mắng một trận, ta thật sự không nghĩ ra."
Ấn Thần Cung không muốn bàn về đề tài này nữa, hắn bây giờ trong đầu toàn là chuyện dạy dỗ đồ đệ, làm tròn nghĩa vụ của sư phụ.
Nói: "Liên quan đến việc dạy ngươi, ngươi muốn học cái gì?"
"Sư phụ dạy cái gì ta liền học cái đó."
Phương Triệt ngoan ngoãn nói.
Ấn Thần Cung giận nói: "Tự mình nói đi, ta tùy theo tài năng mà dạy."
Phương Triệt lúc này mới rõ, nghe xong thì đờ người: Hóa ra vị sư phụ đại nhân này đến giờ vẫn chưa biết dạy mình cái gì!
Đúng là bó tay.
Nhưng cũng khó trách, lần đầu làm sư phụ, không có kinh nghiệm… "Đệ tử muốn học đao thương kiếm kích."
Phương Triệt vội vàng đưa ra yêu cầu.
Bên kia, Ấn Thần Cung vừa nghe liền tê dại.
Ngươi mẹ nó thật biết chọn!
Vân Đoan Binh Khí Phổ xếp hạng bốn món đầu, ngươi một cái cũng không bỏ sót.
Trảm Tình Đao, Bạch Cốt Thương, Ngưng Tuyết Kiếm, Cuồng Nhân Kích.
Hai chính hai tà.
Hai vị là cự phách của Thủ Hộ Giả, hai vị là hộ pháp của Duy Ngã Chính Giáo.
"Mấy thứ này đều cần truyền thụ trực tiếp."
Ấn Thần Cung lúng túng: "Công pháp? Hay là trước luyện công pháp?"
"Công pháp cũng cần."
Phương Triệt hào hứng nói: "Sư phụ, có loại công pháp nào mang dấu ấn đặc biệt không? Ví dụ như ta vừa ra tay, người khác liền biết là ta giết người ấy?"
Ấn Thần Cung: "..."
Ngươi mẹ nó giết người còn muốn lưu danh?
Nhưng mà loại công pháp này, thật đúng là có!
"Vi sư ngược lại có một môn công pháp đỉnh cấp của giáo chúng ta, nhưng môn công pháp này yêu cầu rất cao. Người sát khí không nặng, sát tâm không đủ thì không cách nào tu luyện, hơn nữa còn cần tiên thiên tư chất. Cho nên ta dù có môn công pháp này nhưng không tu luyện. Một là miễn cưỡng tu luyện cũng không đạt đến đỉnh phong; hai là môn công pháp này quá dễ nhận biết, một khi xuất thủ, tựa như mang theo bảng hiệu, còn dễ nhận biết hơn cả Huyết Linh Thất Kiếm của ta. Hơn nữa lúc xuất thủ, toàn thân huyết vụ đầy trời..."
Ấn Thần Cung do dự: "Môn công pháp này uy lực rất lớn, nhưng trong giáo cũng không mấy người tu luyện. Hậu kỳ thì mạnh, nhưng giai đoạn đầu vô dụng, dù sao giai đoạn đầu rất lâu ngươi đều sẽ ở bên Trấn Thủ Giả, cũng không dùng được, ngược lại lại rất thích hợp với ngươi. Ngươi chắc chắn muốn chứ?"
Phương Triệt hỏi: "Tu luyện có gây hại cho thân thể không? Hoặc là có cần hút máu người, ăn thịt người gì không?"
"Không cần!"
Ấn Thần Cung tức đen mặt: "Ngươi nghĩ cái gì vậy!"
Không nén được ý nghĩ muốn đánh cho tiểu tử này một trận, Ấn Thần Cung nói: "Ta gửi cho ngươi, tự ngươi xem đi."
"Đa tạ sư phụ."
Nói làm là làm, Ấn Giáo Chủ xưa nay lôi lệ phong hành, lập tức tìm ra công pháp, sau đó bắt đầu gửi tin tức công pháp.
Sau đó Ấn Giáo Chủ liền khó xử, ngồi đực ra tại chỗ, mắt trợn tròn, nửa ngày không nhúc nhích!
Bí tịch là một quyển sách!
Chữ nghĩa lít nha lít nhít.
Mặc dù cũng không dày lắm.
Nhưng mà, dù không dày thế nào đi nữa, đó cũng là cả một quyển sách đó...
Cái này làm sao dùng thông tin ngọc mà gửi qua được?
Sững sờ nửa ngày...
Ấn Giáo Chủ khổ sở bắt đầu gõ chữ.
"A a a a..."
Ấn Thần Cung túm tóc gào thét: "Mộc Lâm Viễn! Ngươi mẹ nó bày cho ta cái chủ ý ngu ngốc gì thế này!"
"Dạy cái gì mà dạy đồ đệ!"
"Đây không phải khốn nạn sao, lại không ra ngoài được!"
Vừa mắng vừa liên lạc với Ngũ Linh cổ, không ngừng chuyển chữ viết vào thông tin ngọc, sau đó gửi đi từng đoạn một.
Xoát! Xoát! Xoát! ...
Ngũ Linh cổ của Ấn Thần Cung bị hành hạ đến mặt mày ủ rũ.
Đây mẹ nó là làm cái gì vậy?
Mẹ nó có nhiều lời muốn nói thế sao? Mẹ nó sao không bay thẳng qua mà nói đi.
Lão tử chỉ là một con cổ trùng nhỏ bé mà thôi, ngươi tưởng là đại thần bạch kim của Qidian à?
Ấn Giáo Chủ cần mẫn làm mãi cho đến lúc mặt trời lên cao mà vẫn chưa xong!
Có thể nói là gõ chữ suốt đêm.
Phương Triệt bên này đã ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện Ấn Thần Cung vẫn không ngừng gửi tới từng đoạn một… "Trời ạ..."
Phương Triệt cũng phải kinh ngạc.
Chỉ cảm thấy sư phụ Giáo chủ thật sự là quá cần cù.
Ta từ trọng thương đến lúc khỏi hẳn, mà ngươi vẫn chưa gõ xong chữ...
Thấy bên kia vẫn chưa xong việc, rõ ràng là vẫn đang cần cù vất vả gõ chữ, Phương Triệt đành phải ra ngoài ăn cơm trước.
"Thần lão sư, ngài vẫn chưa đi à."
"Ngươi còn chưa khỏe hẳn, ta đi đâu làm gì."
Thần Lão Đầu nguýt hắn một cái: "Khỏe rồi?"
"Khỏe rồi. Ta có linh đan diệu dược." Phương Triệt đắc ý nói.
"Ngươi đắc ý cái rắm! Thiếu chút nữa là biến thành phân bón hoa rồi! Ta nói ngươi thực lực như sâu kiến, cứ yên ổn ghi tên nhập ngũ không được sao!"
"Còn nữa!"
Thần Lão Đầu sa sầm mặt với Phương Triệt, liền mắng một hồi: "Tiểu tử ngươi học được cách tính toán, mưu mẹo với ta rồi đúng không? Nói dối hết lần này đến lần khác! Dỗ lão đầu tử ta chơi à?"
Phương Triệt choáng váng, hắn thật sự không nhớ ra có vấn đề ở đâu, mơ hồ nói: "Cái gì? Ta lừa gạt ngài lúc nào?"
"Tiểu tử ngươi còn giả ngốc!"
Thần Lão Đầu tức giận gào lên khẽ: "Ngươi không phải nói đã thu nha đầu này vào phòng rồi sao? Thành tiểu thiếp rồi? Kết quả làm lão tử vừa rồi thành trò cười!"
Phương Triệt ngạc nhiên đến ngớ người: "A? A a... Trời ạ."
Chuyện này, Phương Triệt thật sự quên mất. Lúc đó chỉ thuận miệng nói, sau đó liền quên, nào ngờ Thần Lão Đầu lại chạy vào nhà đối chất?
Thì ra vừa rồi Thần Lão Đầu nói chuyện phiếm với Dạ Mộng, hỏi một câu: "Nếu đã là thiếp thất, mấy việc hạ tiện này sau này cũng đừng làm nữa, mua một nha đầu về, cũng không tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa còn có thể cứu giúp một người khốn khổ."
Dạ Mộng lập tức đỏ bừng cả mặt, ngơ ngác, lúng túng đến chân tay luống cuống: "Ta… ta… ta… ta… Ta không phải…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận