Trường Dạ Quân Chủ

Chương 726:

Chương 726:
Lời định nói ra liền bị một nụ cười khó hiểu chặn lại.
Lập tức sắc mặt nhăn nhó.
U oán nhìn Đông Vân Ngọc một chút, tên tiện nhân này thật là vướng víu mà! Ta đã chuẩn bị màn phát biểu khẳng khái kịch liệt lâu như vậy, bị hắn một câu làm cho tan tành...
Triệu Sơn Hà thở dài, nói: "Ta biết các ngươi lòng đầy nhiệt huyết. Cho nên, chuyến này ta đến đây không phải để khuyên can các ngươi."
"Ta chỉ hỏi các ngươi, trong các ngươi có ai đã từng đến nơi đó chưa? Dù chỉ là ở đó một lát?"
Triệu Sơn Hà thận trọng hỏi.
Tất cả đều lắc đầu.
Bí cảnh, từ trước đến nay đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa ai từng thấy tận mắt.
Kể cả ba người Phong Hướng Đông thuộc gia tộc Phong Vũ Tuyết, cũng đều như vậy.
Tất cả những chuyện liên quan đến bí cảnh, đều là nghe được từ miệng bậc cha chú.
Mà trong gia tộc, những người đã thật sự tham gia trận chiến bí cảnh, trấn thủ bí cảnh nhiều năm, ngược lại phần lớn thời gian đều không hề nhắc đến chuyện đó.
Triệu Sơn Hà khẽ thở dài, nhìn mấy gương mặt trẻ tuổi căng tràn sức sống này, trong lòng từng cơn quặn đau.
Giọng khàn đi, hắn nói: "Đến bí cảnh, các ngươi chỉ cần luôn ghi nhớ một việc... Ba chữ: Chiến trường chính!"
"Ba chữ Chiến trường chính này, cực kỳ quan trọng!"
Triệu Sơn Hà khẽ thở dài: "Bao nhiêu năm qua, chín phần mười thủ hộ giả hi sinh... đều chết ở nơi đó. Mà võ giả từ Thánh cấp trở lên của Duy Ngã Chính Giáo, cũng có chín phần mười... đều chết ở nơi đó."
"Còn về việc rốt cuộc có bao nhiêu người đã chết ở những nơi đó... Con số này..."
Triệu Sơn Hà trầm mặc nói: "Nhìn số hiệu của các ngươi thì biết. Mỗi một số hiệu, chính là một mạng người!"
Phương Triệt lấy huy chương của mình xuống, nhìn con số 98806347999 này, ánh mắt ngưng trọng.
"Đây chính là nguyên nhân vì sao cao thủ võ giả trên đại lục lại khan hiếm."
Triệu Sơn Hà nói: "Cũng là nguyên nhân vì sao chiến tranh quy mô lớn giữa đại lục và Duy Ngã Chính Giáo cực kỳ ít khi xảy ra."
"Bởi vì ở nơi đó, đã níu giữ chín phần mười tinh lực của cả hai bên!"
"Chỉ trừ những người đạt đến giai đoạn Thánh Hoàng, bị bí cảnh tự động bài xích, không thể tham gia chiến đấu, còn lại những người khác đều ở đó!"
Phương Triệt bừng tỉnh đại ngộ. Hiểu ra rồi.
Chẳng trách mình xông pha trên đại lục lâu như vậy, mà thấy cao thủ ít thế, lại còn toàn là tầng lớp cao nhất. Luôn cảm giác có một sự đứt gãy cực lớn ở giữa.
Thì ra là vì nguyên nhân này.
Cấp Tôn Giả còn đỡ một chút, nhưng cấp Thánh giả thì cực ít, còn cấp Thánh Vương thì gần như không thấy bóng dáng trong hàng ngũ thủ hộ giả đại lục!
Nhưng ngược lại, những cao thủ như Dương Lạc Vũ, Đổng Trường Phong, Tuyết Phù Tiêu, Ngưng Tuyết Kiếm lại thường xuyên gặp được, thì ra là vậy.
Thế nhưng, cao thủ cấp Tôn Giả, Thánh giả, Thánh Vương lưu lạc bên ngoài giang hồ... của Duy Ngã Chính Giáo cũng rất nhiều. Điều này càng chứng tỏ từ một khía cạnh khác thế cục mà các thủ hộ giả đang phải đối mặt.
Sự yếu thế về lực lượng, nội tình và tài nguyên.
Chiến trường chính!
Trong lòng Phương Triệt và mọi người đều có nhận thức sâu sắc hơn về ba chữ này.
Ngay cả thế cục hiện tại trên đại lục của hai bên cũng là nhờ có Chiến trường chính, nơi đó đã kìm chân quá nhiều thực lực của Duy Ngã Chính Giáo, mới khiến cho đại lục hai bên cơ bản được bình ổn.
Hơn chín mươi tỷ anh linh.
Phương Triệt đột nhiên hiểu ra, vì sao trên đại lục lại có nhiều công huân gia tộc đến thế!
Nơi đó không ngừng có người hi sinh, không ngừng trở thành cối xay thịt xương. Những người đó, đều là công thần chân chính. Cứ lớp trước ngã xuống lớp sau lại lên (tre già măng mọc) như vậy... làm sao công huân gia tộc ở hậu phương lại không nhiều cho được?
Chỉ tiếc... Rất nhiều hậu duệ bất tài, vô cớ làm ô danh sự trả giá của anh linh!
Giọng Triệu Sơn Hà chậm rãi vang lên: "Chiến đấu trong bí cảnh, trùng trùng nguy hiểm, đó là một chuyện. Hơn nữa, ngay cả việc rời khỏi cũng có điều kiện."
"Muốn rút khỏi nơi đó, chỉ có vài con đường."
"Một là, trong chiến đấu bị tổn thương bản nguyên, nhưng giữ được tính mạng. Hai là, thiên tài được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, sau một thời gian lịch luyện ở đó thì được rút về để dùng vào việc khác. Mà cái gọi là 'một thời gian' này thấp nhất cũng là mười năm. Ví dụ như Tuyết Y Hồng đã quyết chiến với Phương Triệt chính là thuộc dạng này, chỉ có điều Tuyết Y Hồng một mực kiên trì lịch luyện ở đó không chịu về mà thôi."
"Ba là, tổng bộ thủ hộ giả có phân công khác."
"Bốn là, trong lúc chiến đấu ở đó đột phá lên Thánh Hoàng giai vị, bị tự nhiên bài xích."
"Ngoài bốn con đường này ra, không còn cách nào rời khỏi. Nhưng có ngày nghỉ ngắn hạn, và chỉ có một loại là nghỉ phép kết hôn. Thời hạn nghỉ phép kết hôn là một năm. Sau đó, cứ mỗi năm năm lại được nghỉ một năm."
"Nhưng không cấm vợ con đến đoàn tụ."
"Ngoài ra, dù là cha mẹ qua đời có tang sự, cũng không được phép xin nghỉ."
Triệu Sơn Hà nói: "Bởi vì ở đó, mỗi người đều giữ một vị trí quan trọng (nguyên văn: một cái củ cải một cái hố). Ngay cả nghỉ phép kết hôn cũng cần hậu phương phái người đến thay phiên. Nói cách khác... Người đến thay phiên này thường cũng là nhân tài quan trọng của gia tộc, chỉ cần ở đó một năm. Loại này không thuộc biên chế chính thức (nguyên văn: không thuộc về phòng), nên không chịu sự quản lý của quy tắc rút lui."
"Bảy người Phong Hướng Đông các ngươi, lần này đều thuộc danh sách thay phiên một năm. Đây là gia tộc đã tranh thủ cho các ngươi, cũng là ý của tổng bộ thủ hộ giả."
Triệu Sơn Hà nói.
Phong Hướng Đông và những người khác bất mãn nói: "Chỉ có một năm?"
"Xem thường một năm này à?"
Triệu Sơn Hà hừ một tiếng, nói: "Đã từng có cao thủ Phong gia các ngươi đánh vào bí cảnh của Duy Ngã Chính Giáo, nhưng chỉ trong một ngày, lập tức bị đối phương phản công đẩy lui, đồng thời thừa thế đánh vào bí cảnh Phong gia các ngươi, tất cả mọi người đều chết bất đắc kỳ tử. Cũng trong ngày hôm đó, cao thủ Phong gia phản công đoạt lại đất đã mất. Đồng thời giữ vững trước ba đợt tiến công của đối phương, duy trì thế cân bằng."
"Chỉ trong một ngày, hai bên đã có hơn ba ngàn người cấp Thánh mất mạng! Đó chỉ là một ngày!"
"Mà một năm thì có bao nhiêu ngày? Trong lòng các ngươi không tự biết tính sao?"
"Nếu chỉ là gia tộc các ngươi sắp xếp, còn có thể nói là có tư tâm, nhưng tổng bộ thủ hộ giả sắp xếp như vậy là vì cái gì? Là vì thân phận sinh sát tuần tra của các ngươi, hiểu không?"
"Bởi vì các ngươi có nghĩa vụ, có quyền lợi chỉnh đốn đại lục hậu phương. Hơn nữa danh tiếng sinh sát tuần tra đã tạo dựng được rồi, đợt chỉnh đốn thứ hai còn cần các ngươi xây dựng hậu phương vững chắc cho những anh hùng đang ngày đêm ác chiến phía trước! Ngươi tưởng là để ngươi sống tạm bợ qua ngày (nguyên văn: cẩu thả thâu sinh) sao?"
"Mà khoảng thời gian một năm này, cũng đúng lúc là năm đầu tiên thực thi chính sách mới trên đại lục. Bất kể là mâu thuẫn gì, trong năm này đều sẽ bộc lộ ra!"
"Đến lúc đó, chính là lúc sinh sát tuần tra tái xuất giang hồ!"
Triệu Sơn Hà nói: "Đây chính là sự sắp xếp có tính toán tổng thể của cấp trên. Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Mấy người nhao nhao gật đầu.
"Về chiến đấu trong bí cảnh, ta giới thiệu cho các ngươi đến đây thôi." Triệu Sơn Hà thở dài: "Những hạng mục cần chú ý khác, ta chưa từng tham gia chiến đấu bí cảnh, cũng không thể dạy các ngươi được."
"Nhưng ta nhắc nhở các ngươi: Bất kỳ trận chiến nào cũng phải dốc toàn lực ứng phó! Bất kỳ kẻ địch nào cũng có thể là kẻ sẽ lấy mạng ngươi!"
"Ta yêu cầu các ngươi!"
Triệu Sơn Hà run run đứng dậy, khẽ nói: "Phải sống sót trở về!"
Thấy rằng lời sắp nói xong.
Phương Triệt, người nãy giờ cố gắng giữ bình tĩnh, vội hỏi: "Còn ta thì sao?"
Triệu Sơn Hà sững sờ: "Cái gì mà ngươi?"
"Người khác đều có sắp xếp rồi, ta đi đâu?"
Phương Triệt mặt đầy ngơ ngác: Chẳng lẽ lão tử đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, mà nhiệm vụ lần này lại không có phần ta?
Ta còn kém mỗi việc dặn dò hậu sự nữa thôi đấy, nếu thật sự không có ta, vậy thì đúng là trò cười lớn rồi!
Mà trò cười này còn lan thẳng đến tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo ấy chứ —— ta đến cả giấy xin phép cũng chuẩn bị xong rồi!
Triệu Sơn Hà hơi ngẩn ra.
Lấy cuốn sổ nhỏ từ trong ngực ra xem một chút, đều giới thiệu xong cả rồi mà.
Quay đầu hỏi An Nhược Tinh: "Vừa rồi ta không nói về Phương Triệt sao?"
An Nhược Tinh, người nãy giờ vẫn im lặng, gương mặt anh tuấn nhăn lại: "Không có."
Tâm trạng vốn đang rất nặng nề, kết quả lại bị sự ngớ ngẩn của tổng trưởng quan làm cho dở khóc dở cười.
Tên Phương Triệt đứng hàng đầu tiên, nhưng trong lòng Triệu Sơn Hà thật sự không muốn để Phương Triệt đi, vừa nhìn thấy mệnh lệnh đã thấy mâu thuẫn, nên xoạt một cái lật qua trang đầu tiên, bắt đầu nói từ trang thứ hai.
Điều này dẫn đến việc giới thiệu xong tất cả mọi người, lại bỏ sót Phương Triệt...
Cảm thấy mình vừa gây ra chuyện Ô Long, Triệu tổng trưởng quan ho khan một tiếng, vội vàng lật cuốn sổ nhỏ về trang đầu tiên, nói: "Ta bỏ sót ngươi... Khụ..."
Phương Triệt trợn mắt, mặt đầy im lặng: "Triệu tổng trưởng quan,"
Bạn cần đăng nhập để bình luận