Trường Dạ Quân Chủ

Chương 446: (3)

Không muốn tranh luận với hắn nữa, Nhạn Bắc Hàn thản nhiên nói: "Người của Địa Phủ các ngươi tụ tập lại một chỗ, ẩn nấp an ổn, các môn phái khác lại không có điều kiện như các ngươi, ha ha, thật đúng là vô sỉ không gì bằng."
Âm Vân Tiếu giận dữ, còn cảm thấy khó hiểu, nói: "Môn phái khác thì liên quan gì đến Địa Phủ ta? Ngươi đừng có chụp mũ lung tung! Hơn nữa, ta Âm Vân Tiếu cùng Địa Phủ làm thế nào, cũng không đến lượt người khác tới khoa tay múa chân! Hai chữ 'vô sỉ' này, thứ lỗi không nhận, trả lại nguyên câu!"
Nhạn Bắc Hàn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi đến bên cạnh Phong Vân, nói: "Tiểu Vân, ngươi thu hoạch thế nào?"
Trên mặt Phong Vân lộ ra vẻ cười khổ không nói nên lời.
Hắn mặc dù tuổi tác lớn hơn Nhạn Bắc Hàn không ít, nhưng bối phận của hắn so với Nhạn Bắc Hàn quả thật thấp hơn quá nhiều bậc. Tiếng gọi 'Tiểu Vân' này thật sự khiến bản thân hắn đầy một bụng lời muốn phàn nàn nghẹn lại trong cổ họng.
"Đừng nói nữa." Phong Vân vẻ mặt bất đắc dĩ: "Bí bảo bảo mệnh trưởng bối cho, đã dùng hết hơn phân nửa. Coi như miễn cưỡng giữ được một mạng, làm gì có thu hoạch nào."
"Ngay cả những bí bảo đó đều dùng đến rồi?" Nhạn Bắc Hàn kinh ngạc.
Tự mình thì lại là một món cũng không sử dụng.
Có Phương Triệt ở bên cạnh, dù là lần đó mình bị Hỏa Phượng tóm lên không trung, vẫn được Phương Triệt liều mạng cứu về.
Căn bản không đến mức phải sử dụng bí bảo trong hoàn cảnh kiểu đó.
Với lại trong không gian giới chỉ của tự mình, hiện tại cũng sắp đầy rồi.
Thu hoạch có thể nói là vô cùng phong phú.
"Ngay cả một ít nội đan cũng không có sao?" Nhạn Bắc Hàn truyền âm hỏi Phong Vân.
"Cái đó thì có." Phong Vân cười nhạt, khẽ gật đầu truyền âm: "Nhưng ở trước mặt các môn phái kia, không nên để lộ quá nhiều."
"Bao nhiêu?" Nhạn Bắc Hàn hơi hiếu kỳ.
Phong Vân có chút đắc ý: "Tầm hơn một trăm viên, đều là nội đan của yêu thú không có ở ngoại giới. Ngươi thì sao?"
"Ta cũng tương tự." Nhạn Bắc Hàn nhàn nhạt đáp lại.
Hơn một trăm? Ha ha... Nhớ tới mấy trăm nghìn viên trong không gian giới chỉ của tự mình, hơn một trăm này của Phong Vân, thật đúng là... Chậc, đáng thương. Thua thiệt là hắn còn dương dương đắc ý như vậy...
Với sự hiểu biết của Nhạn Bắc Hàn về Phong Vân mà nói, đây tuyệt đối không phải là nói thật, nói là hơn một trăm, nhưng ít nhất cũng phải có khoảng bốn năm trăm đến một nghìn viên.
Điểm này căn bản không cần nghi ngờ, Phong Vân chính là loại người này.
Nhưng dù cho là một nghìn... thì đã là gì chứ?
Bên kia, Âm Vân Tiếu thấy Nhạn Bắc Hàn nói mấy câu xong thế mà không để ý đến mình nữa, lửa giận ngút trời.
Bên ta đây có một món nợ máu lớn muốn tính sổ với ngươi, ngươi thế mà lại thờ ơ với ta là sao?
"Nhạn Bắc Hàn, ngươi nghĩ rằng Địa Phủ chúng ta sợ Duy Ngã Chính Giáo các ngươi sao?" Âm Vân Tiếu giận dữ nói.
"Người ta còn chẳng thèm để ý đến ngươi, ngươi la lối cái gì?" Thạch Trường Kiếm nhíu mày, trong mắt chứa đựng cừu hận sâu sắc nhìn Âm Vân Tiếu, chậm rãi nói: "Không phải là chịu một trận đòn thì ngươi không dễ chịu phải không? Thánh tử Địa Phủ, cứ tiện như vậy sao?"
Âm Vân Tiếu gần như không dám tin vào tai mình, đột nhiên quay đầu, nhìn Thạch Trường Kiếm, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Thạch Trường Kiếm ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt mang theo ác ý thật sâu nhìn Âm Vân Tiếu: "Ta nói ngươi, sao lại hèn hạ như vậy!"
Âm Vân Tiếu điên cuồng gào thét một tiếng, lập tức mây đen tràn ngập, âm khí mịt mù, quỷ khí âm u bỗng nhiên bao trùm: "Thạch Trường Kiếm, đây là ngươi tự tìm lấy, đừng trách ta không cố đồng minh chi tình."
Nói xong chậm rãi rút trường kiếm ra.
Âm Vân Tiếu không nhắc đến mấy chữ 'Đồng minh chi tình' thì còn đỡ. Nhưng hắn vừa nhắc đến, Thạch Trường Kiếm lập tức cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong lồng ngực mình như bị thiêu đốt đau đớn, nhớ tới những khuôn mặt quen thuộc kia, cứ thế bỏ mình ngay trước mắt, từng cảnh tượng máu tươi vung vãi.
Quả thực là đau thấu tim gan!
Thạch Trường Kiếm gầm lên một tiếng, thê lương thét dài, keng một tiếng rút kiếm: "Âm Vân Tiếu, thả cái rắm mẹ ngươi ấy! Ai là đồng minh với ngươi! Tên vương bát đản nhà ngươi, cũng xứng nhắc đến hai chữ đồng minh sao!"
Âm Vân Tiếu giận không kìm được, lão tử cùng Nhạn Bắc Hàn cãi nhau vài câu, một hơi còn chưa xả xong, mắc mớ gì đến nhóm Thanh Minh Điện các ngươi?
Thạch Trường Kiếm ngươi đột nhiên đứng ra giả bộ cái gì thế?
Vội vã ôm đùi Duy Ngã Chính Giáo như vậy sao?
"Đã ngươi vội vã làm hiếu tử hiền tôn cho Duy Ngã Chính Giáo như vậy... Ha ha, giết!"
Thân hình bay lên, kiếm khí âm u, quỷ khí sắc lạnh.
Mà Thạch Trường Kiếm cũng đã kiếm quang đen kịt, xuy xuy cắt đứt không khí, thế mà còn lao lên không kịp chờ đợi hơn cả Âm Vân Tiếu.
Hai bóng người áo đen vừa tiếp xúc, liền lăn lộn đánh thành một đám trong sân.
Khói đen mịt mù.
Thanh Minh Khí và quỷ khí quấn lấy nhau, cả hai đều là thiên tài tuyệt đỉnh của môn phái mình, lần này tu vi bên trong Âm Dương giới cũng tương đương, trong chốc lát đã là chém giết sinh tử.
Trên núi. Phương Triệt vừa hay cảm thán: "Vị Đại sư huynh này của Thanh Minh Điện quả nhiên là một nhân vật, lại cương liệt như vậy, cứ thế mà đối đầu với Âm Vân Tiếu. Tính tình này, quả không hổ thẹn với hai chữ Thanh Minh."
Người nói hữu tâm, người nghe hữu ý.
Các đệ tử U Minh Điện bên cạnh ai nấy đều sắc mặt phức tạp.
Đúng vậy, Đại sư huynh của Thanh Minh Điện người ta vì báo thù cho đồng môn, mà dám đối đầu với Thánh tử Địa Phủ Âm Vân Tiếu trước mặt mọi người.
Chúng ta thì sao?
Thế là nhao nhao liếc trộm Lan Tâm Tuyết.
Lan Tâm Tuyết lộ vẻ mặt ngây thơ, hoang mang lo sợ nói: "Phương sư huynh, vậy ta nên làm gì bây giờ?"
Vẫn là bộ dáng tiểu nữ hài đáng thương làm người ta yêu mến.
Cái cách ra vẻ đáng thương của Lan Tâm Tuyết, có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao. Ngụy trang cũng rất hoàn hảo.
Nhưng vào thời khắc thế này, vào lúc các đệ tử U Minh Điện đều cần một người chủ chốt đứng ra, Lan Tâm Tuyết lại tỏ ra bộ dạng này, lại hoàn toàn phản tác dụng.
Ánh mắt mọi người đều tràn đầy thất vọng, mơ hồ có cả chán ghét.
Tất cả mọi người đều mong ngươi đứng ra chủ trì đại cục. Kết quả ngươi vẫn đang thi triển công phu quyến rũ của mình, còn ở đó diễn trò hoang mang lo sợ.
Cho ai xem cơ chứ?
Cũng giống như lúc quốc nạn đương đầu, mọi người muốn thấy là anh hùng trụ cột giữa dòng ngăn cơn sóng dữ, muốn thấy quân đội thẳng thắn cương nghị, là hùng binh thép chiến đâu thắng đó, chứ không phải muốn thấy một vị minh tinh có dáng múa uyển chuyển.
Đây là đạo lý tương tự.
Ngươi múa đẹp, hát hay, thời bình tự nhiên sẽ được người ta tung hô, nhưng trong thời khắc nguy nan thế này, thì có ích gì? Bị địch nhân bắt đi rồi tiếp tục nhảy múa sao?
Lan Tâm Tuyết ngươi bình thường diễn như vậy, mọi người sẽ che chở ngươi, đau lòng ngươi, sủng ái ngươi, nuông chiều ngươi.
Nhưng bây giờ là lúc nào?
Vào lúc cần ngươi hô 'Mọi người theo ta xông lên giết hết bọn chúng!', ngươi lại nũng nịu kêu một tiếng 'Ay da, người ta sợ lắm...'
Khỏi phải nói tâm trạng của các đệ tử U Minh Điện trong lòng lúc đó nó chó má cỡ nào.
Phương Triệt ho khan một tiếng. Nói: "Sư muội, đây là chuyện của U Minh Điện các ngươi, ta là người ngoài, sao có thể giúp ngươi quyết định được?"
Lan Tâm Tuyết trong lòng run lên. Trong chốc lát cảm thấy tự mình đã làm sai chuyện. Đúng lúc này, đây không phải là lúc để mình nũng nịu, nhìn ánh mắt của đồng môn xung quanh, nàng liền biết chiêu này của mình đã dùng sai.
Ôn nhu cười nói: "Phương sư huynh kiến thức rộng rãi, tiểu muội cũng là không nhịn được phải thỉnh giáo."
Lập tức quay đầu nhìn các vị đồng môn, nói: "Đến Thanh Minh Điện người ta còn dám, U Minh Điện chúng ta chẳng lẽ lại yếu hơn Thanh Minh Điện sao? Mọi người cùng ta đi ra, tìm Âm Vân Tiếu tính sổ!"
Tất cả mọi người đều vui mừng.
Thánh nữ vẫn là Thánh nữ, mặc dù có chút tì vết, nhưng quyết định này tuyệt đối nhận được sự ủng hộ của mọi người.
"Đi thôi, tìm bọn hắn tính sổ!"
"Đi!"
Đám người bật người phóng đi.
Mà lúc này, những người khác của Thanh Minh Điện cũng đã tham chiến, người của Địa Phủ dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng nhao nhao xông lên. Dù sao Thánh tử cũng đang chiến đấu...
Vào lúc này, mấy nhà khác cũng lần lượt chạy tới.
Mắt thấy một trận hỗn chiến sắp sửa nổ ra.
Phương Triệt cố ý tụt lại phía sau, nhìn xem trận phân tranh sắp nổ ra này. Không khỏi khẽ thở phào, ánh mắt lộ ra ý cười.
Chỉ cần mấy nhà này đánh nhau, những người xung quanh tất nhiên sẽ hỏi thăm, mà chỉ cần hỏi thăm, sau khi biết chuyện sẽ cùng chung mối thù...
Mà Địa Phủ hiện tại hoàn toàn không có cơ hội giải thích.
Chỉ cần hai bên đều đã dính máu trên tay. Như vậy dù sau này có giải tỏa được hiểu lầm, cũng là một khúc mắc không thể tháo gỡ.
Bởi vì...
Tất cả
Bạn cần đăng nhập để bình luận