Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1058: Lão ma đầu chấn kinh (1)

Chương 1058: Lão ma đầu chấn kinh (1)
"Ta thao lặc... Dạ Ma này là loại yêu nghiệt gì thế..."
c·u·ồ·n·g Nhân Kích thì thào nói, bị Băng t·h·i·ê·n Tuyết lườm cho một cái 'băng t·h·i·ê·n tuyết địa' sắc lẻm, vội vàng im miệng.
Băng t·h·i·ê·n Tuyết mặt mày tươi như hoa, cảm thấy sâu sắc việc mình đầu tư vào Dạ Ma thật đúng là sáng suốt.
"Nhưng đến lần tranh đoạt bảo điển kia... chúng ta đã gặp phải thất bại to lớn! Tổn thất nhân lực trong trận chiến đó là mười tám vạn!"
Phong Vân sắc mặt đau buồn, bắt đầu kể về trận chiến đó.
Nói đến lúc mấy vạn Thánh Quân của Thần Dụ Giáo đồng thời thả rắm thối...
Nhạn Nam bọn người tập thể sắc mặt vặn vẹo.
Bởi vì mùi vị đó, bọn hắn biết rõ, thậm chí còn từng nếm trải.
Bây giờ nhớ lại vẫn còn buồn nôn muốn ói.
Nhất là Tôn Vô t·h·i·ê·n, trọn vẹn bị cái mùi đó hành hạ hai lần, nghe đến đây sắc mặt đều biến đổi.
"...Trong tình huống đó, những lời ta căn dặn bao năm trước hoàn toàn không có hiệu quả, rất nhiều người thậm chí ngay cả khăn mặt tẩm hương liệu cũng không chuẩn bị... Liền rơi vào hỗn loạn tưng bừng..."
Phong Vân rất thành thật dùng lời lẽ tái hiện lại cảnh tượng lúc đó.
Nhưng Nhạn Nam bọn người chỉ biết lắc đầu thở dài. Bởi vì cuối cùng bọn hắn cũng biết, tại sao trong tình huống vốn đang thuận buồm xuôi gió, lại đột nhiên bị lật ngược thế cờ.
Vậy mà lại là do phía Thần Dụ Giáo gây ra sự cố.
"Nhưng chúng ta vẫn chiếm được hai bộ bảo điển."
Phong Vân nói: "Nhạn Bắc Hàn Nhạn Đại Tiểu Thư chiếm một bộ, ta chiếm một bộ. Nhưng cả hai bộ đều là nhờ có sự trợ giúp to lớn của Dạ Ma."
Phong Vân cũng không ôm hết công lao về mình, mà là thực sự cầu thị, có thế nào liền nói thế ấy.
"...Mãi cho đến cuối cùng, Dạ Ma đăng cơ làm Vĩnh Dạ chi hoàng, uy chấn thiên hạ. Lúc ấy, nơi nào Dạ Ma đi đến, Hồng Vân đầy trời, tung hoành nhân gian, không đâu địch nổi, bất luận là ai cũng chỉ có thể né tránh, uy thế của hắn không thua gì Đoàn Thủ Tọa tại Duy Ngã Chính Giáo bây giờ..."
Phong Vân nói đến đây.
Ánh mắt mọi người không nhịn được đều nhìn về phía Đoạn Tịch Dương, lại thấy ánh mắt hắn đang gắt gao nhìn vào mặt Dạ Ma, thế là đám người lại dõi theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Dạ Ma.
Phong Vân bắt đầu tổng kết: "Tổng thể mà nói, Duy Ngã Chính Giáo chúng ta, ngoại trừ trận ngoài ý muốn trong lần tranh đoạt bảo điển kia, thì tất cả các phương diện khác đều có thể nói là thắng lợi toàn diện! Tài nguyên trân quý nhất bên trong, có hơn bảy thành thuộc về Duy Ngã Chính Giáo!"
"Mấy chục Thần Mộ, không bỏ sót một cái nào, đều thu hoạch được vật tư trọng yếu; giáo ta đoạt được bốn phần cửu bảo dược; tam đại bảo điển, giáo ta độc chiếm hai bộ; tam đại linh bảo, đều do Dạ Ma đoạt được!"
"Vĩnh Dạ chi hoàng, đã xuất hiện tại Duy Ngã Chính Giáo chúng ta!"
"Có thể gọi là đại thắng huy hoàng!"
"Chỉ là trận hỗn loạn tranh đoạt bảo điển, tổn thất mười tám vạn chiến sĩ, các đệ t·ử đến nay vẫn canh cánh trong lòng, không thể nguôi ngoai."
Phong Vân báo cáo, dùng trọn vẹn gần một canh giờ.
Không cần bản thảo, nhưng tất cả mọi chuyện đều nằm trong đầu hắn.
"Còn có gì khác cần bẩm báo không?" Nhạn Nam hỏi.
"Có." Phong Vân nói: "Những chuyện khác không thích hợp nói trước mặt mọi người, thuộc hạ đã viết thành mật hàm, sau đó sẽ trình lên các vị phó tổng Giáo chủ."
"Ừm."
"Còn một chuyện nữa, chính là đại sự cả đời của chính Phong Vân." Phong Vân cúi đầu, lập tức nói: "Tôn nhi Phong Vân, ở bên trong tam phương thiên địa, đã cùng Thần Tuyết của Thần gia tình đầu ý hợp, dưới sự chứng kiến của anh hùng thiên hạ, kết thành lương duyên, thành thân đến nay đã được tám mươi năm."
Nhạn Nam sửng sốt.
Một bên, Thần Cô cũng sửng sốt.
Trừng mắt: "Phong Vân, ngươi nói cái gì? Ngươi cưới khuê nữ Thần gia ta?"
"Vâng. Thần tổ."
Thần Cô nghiêm mặt: "Dám chơi trò tiền trảm hậu tấu với lão phu?"
"Cái này..."
Thần Cô hừ một tiếng: "Thần Tuyết!"
Thần Tuyết mặt đỏ bừng bước ra khỏi hàng: "Thần Tuyết tham kiến lão tổ tông."
"Miễn lễ." Thần Cô trừng mắt nói: "Ngươi thật sự tự nguyện? Không phải bị ép buộc chứ?"
Thần Tuyết cung kính khấu đầu: "Vâng, Thần Tuyết hoàn toàn tự nguyện, đời này đã tìm được lương nhân, không cầu gì khác."
Thần Cô đảo mắt một cái, nói: "Ngươi nói tự nguyện là tự nguyện à? Thần Vân, Thần Uy, Thần Dận, ba người các ngươi có từng chứng kiến không?"
"Chúng ta đều cùng chứng kiến!"
"Nói như vậy, quả nhiên là tự nguyện?"
"Đúng vậy, Thần Tuyết nguyện ý. Chỉ là chưa kịp bẩm báo gia tộc, kính xin lão tổ tông thứ tội."
Thần Cô trừng mắt hồi lâu, đột nhiên cười ha hả, nói: "Khỉ thật, thành thân ở bên trong đó sao tính được? Khuê nữ Thần gia dễ cưới như vậy sao? Mau đưa con bé về nhà cho ta! Phong Vân, phải có đủ tam môi sáu mời tám nhấc đại kiệu, cưới hỏi đàng hoàng làm chính thê chủ mẫu! Thiếu một thứ, cũng đừng hòng cưới khuê nữ Thần gia ta!"
"Phong Vân nhất định sẽ làm được đầy đủ!" Phong Vân cười nói: "Tuyệt đối không dám để Thần Tuyết chịu nửa điểm ủy khuất."
"Thế còn tạm được."
Ngay sau đó, Thần Tuyết liền được người Thần gia vui mừng hớn hở hộ tống về nhà.
Sau khi xử lý xong một số chuyện vụn vặt ồn ào khác, Nhạn Nam liền tuyên bố.
Tất cả những người vừa trở về, tạm thời ở lại tổng bộ. Sau đó chờ quyết chiến hoàn tất sẽ cử hành các loại nghi thức.
Còn Đoạn Tịch Dương và Tôn Vô t·h·i·ê·n thì bắt lấy mấy người, bắt đầu hỏi về biểu hiện của Dạ Ma ở bên trong đó.
Tất cả mọi người đều trăm miệng một lời.
"Uy chấn thiên hạ! Ma uy hiển hách!"
"Muốn cướp của ai thì cướp, muốn giết ai thì giết!"
"Không đâu địch nổi, địch nhân thua chạy như cỏ lướt theo ngọn gió, một tiếng hét lớn, trong phạm vi ba trăm dặm không người nào dám dừng lại..."
Tôn Vô t·h·i·ê·n nghe mà miệng toe toét đến mang tai, đập Ảnh ma như đập bóng da, Ảnh ma bị đập đến nỗi mặt cứ đập bình bịch xuống đất không ngừng.
Đoạn Tịch Dương nghe mà hai mắt tóe ra hắc khí. Từng luồng từng luồng bốc ra ngoài. *biu biu*.
"Dạ Ma ở bên trong dùng binh khí gì?"
"Dùng nhiều nhất là đao và kiếm."
Tôn Vô t·h·i·ê·n cười ha hả: "Không tệ, không tệ."
Đoạn Tịch Dương mặt liền sa sầm: "Còn binh khí khác thì sao?"
"Chưa bao giờ dùng qua... À, còn dùng qua chùy một lần."
"Chùy!"
Đoạn Tịch Dương cuối cùng cũng bộc phát.
Một tay túm lấy Phương Triệt tới, nhấn xuống đất, một cước đạp lên: "Ta đập chết ngươi cái đồ tiểu vương bát đản!"
"Ai ai ai..."
Tôn Vô t·h·i·ê·n giận dữ: "Đoạn Tịch Dương, ngươi làm gì vậy!?"
"Mấy người các ngươi, cùng ta vào đại điện." Nhạn Nam gọi Phong Vân, Nhạn Bắc Hàn, Thần Vân, Ngô Đế cùng mười một người nữa.
Sau đó, một nhóm người liền tiến vào trong đại điện.
Về phần Phương Triệt thì bị hai lão ma đầu bắt đến tiền điện cách đó một bức tường, tra hỏi cặn kẽ.
"Vĩnh Dạ chi hoàng bệ hạ?" Tôn Vô t·h·i·ê·n cười khằng khặc quái dị: "Trái cây ngôi sao? Đao hồn kiếm phách? Các loại tinh ti? Tam đại linh bảo? Hai đại bảo dược? Chậc chậc chậc... Tiểu tử, lấy ra xem nào."
Đoạn Tịch Dương sờ cằm: "Một bước phóng ra? Tung hoành tinh không? Không đâu địch nổi? Địch nhân thua chạy như cỏ lướt theo ngọn gió? Uy áp một thời? Ma diễm ngập trời? Chỉ bằng ngươi?... Tiểu tử, chậc, còn có được một đạo thương phách nữa?"
Phương Triệt trông vô cùng đáng thương, không dám thở mạnh, bị hai lão ma đầu vừa sờ cằm vừa đi vòng quanh quan sát, giọng nói cũng trở nên cà lăm: "Đệ tử không dám... không dám... Đệ tử không dám..."
Dưới sự ép buộc của hai lão ma đầu.
Phương Triệt bị ép phải thể hiện ra: "Đồ vật ở trong đó, một khi nhận được sẽ bị khóa chặt với thần hồn, đệ tử dù nhận được không ít, nhưng mà cái này... có nhiều thứ căn bản không thể hiện ra được."
Hắn lấy đao, thương, kiếm, kích của mình ra, cho hai lão ma đầu xem.
Đoạn Tịch Dương hứng thú nhất với Minh Thế, đưa tay định lấy, lại chỉ thấy một tiểu tinh linh hình dạng tiểu cô nương cỡ ngón tay cái đột nhiên xông ra, hai tay chống nạnh, phẫn nộ quát: "Lão già, thu móng vuốt của ngươi lại! Ngươi dám động vào lão nương một chút thử xem!"
Minh Thế hung uy hiển lộ, thương ý tung hoành.
"Đậu đen rau muống..." Đoạn Tịch Dương thật sự kinh ngạc. Tròng mắt thiếu chút nữa lồi cả ra ngoài.
Toái Mộng Thương của Bạch Cốt Chính được uẩn dưỡng gần một vạn năm, cũng chỉ có được linh trí cỡ này thôi nhỉ.
Mặc dù uy lực chiến đấu chắc chắn vượt qua cây thương này, nhưng về linh trí thì thật sự chưa chắc.
Tiểu tử này còn chưa thấy hắn dùng thương bao giờ, mà Tinh Linh thần tính đã đến mức độ này rồi.
Vậy mà đã có thể tự xưng lão nương.
Phương Triệt sa sầm mặt: "Đừng làm càn! Đây là tiền bối ta tôn kính nhất!"
Minh Thế chống eo, hùng hồn lý luận: "Vậy cũng không được, tục ngữ nói rất đúng, người không rời thương, thương không rời tay; người còn thương còn, người mất thương mất! Ngươi là chủ nhân, bình thường đày ta vào lãnh cung tám mươi, một trăm năm không dùng đến thì cũng thôi đi, bây giờ ngươi lại còn để người khác chạm vào ta!"
Tiểu Tinh Linh tức
Bạn cần đăng nhập để bình luận