Trường Dạ Quân Chủ

Chương 4: Nhân sinh nơi nào không gặp lại

Chương 4: Nhân sinh nơi nào không gặp lại
Tô gia đang nỗ lực phá cửa.
Tiếng búa lớn đập vào cửa không ngừng vang lên.
Bên kia, hơn chín mươi thi thể của người nhà họ Tô chất thành một đống.
Có vài thi thể đã bị gặm nhấm lộ cả xương trắng.
Cuối cùng...
Theo sự đồng tâm hiệp lực oanh kích của mấy vị đại cao thủ.
Vách đá dày ở cửa hang cuối cùng cũng vỡ tan với một tiếng ầm vang.
"Quả nhiên là ở đây!"
Tô Vân Hà vui mừng khôn xiết.
Hai mươi tám, hai mươi chín người chen chúc trước cửa hang động, đầy hưng phấn nhìn vào bên trong.
Giờ khắc này, bọn họ hoàn toàn quên đi nỗi bi thương vì người thân vừa chết ban nãy.
Quân chủ truyền thừa!
Đối với một tiểu gia tộc ở thành Bích Ba xa xôi mà nói, đó chính là nhân vật trên chín tầng mây!
Bất kỳ một vị quân chủ nào cũng đều là truyền thuyết giang hồ, là mộng tưởng của thiếu niên.
Đây chính là hy vọng quật khởi của gia tộc!
Ngay lúc đang tràn ngập vui mừng và ảo tưởng...
Chợt, từ cửa hang vừa bị phá vỡ, một luồng sương mù màu xám xịt theo bụi bặm bay ra, vô cùng dày đặc.
Vừa mới xuất hiện đã bao phủ toàn bộ cửa hang.
Tô Vân Hà và Tô Trường Anh đứng mũi chịu sào, bị sương mù xám bao phủ trực tiếp.
Ngay lập tức, sương mù xám bùng ra, bao trùm toàn bộ hai mươi tám người đang ở cửa hang!
Sương mù xám len lỏi vào mọi ngóc ngách.
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên.
Không một ai là ngoại lệ.
Tất cả da thịt lộ ra bên ngoài của mọi người đều bắt đầu thối rữa. Nhất là đôi mắt.
Trong phút chốc, hai mươi tám người ngã xuống đất lăn lộn điên cuồng, kêu la thê lương thảm thiết, trong đó bao gồm cả gia chủ, tất cả trưởng lão, cung phụng... cùng với tất cả con em dòng chính may mắn sống sót đến bây giờ.
Khói độc phát huy tác dụng rất nhanh. Tiếng kêu gào thảm thiết và sự giãy giụa chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian rất ngắn rồi kết thúc.
Hơn hai mươi người gục xuống đất, bất động, nhưng đã bắt đầu thối rữa từ từ.
Trong số đó có cả người thừa kế thứ nhất của Tô gia, đại ca của Tô Việt là Tô Phi.
Vị đại công tử này của Tô gia thấy đệ đệ mình có được tình báo quan trọng như vậy, trong lòng lo lắng. Hắn e sợ đệ đệ sẽ nhân cơ hội này mà thăng tiến địa vị, thay thế bản thân, vì vậy lần này, hắn khóc lóc đòi đi theo để tìm bảo vật, cống hiến sức lực cho gia tộc.
Cuối cùng lại tan nát thành một đống thịt vụn ở nơi này.
Không một tiếng động.
Người còn sống sót chỉ còn lại hai người: Tô Việt, người phụ trách trông coi thi thể, và một người em họ khác nhỏ tuổi hơn hắn, Tô Vận.
Hiện tại, hai huynh đệ đều đứng ngây ra với vẻ mặt bàng hoàng, sợ hãi.
Ánh mắt trống rỗng nhìn những thi thể ngổn ngang ở cửa hang động.
Những thi thể này đang thối rữa.
Đó đều là người thân của bọn họ.
Phụ thân, mẫu thân, gia gia, chú, bác, ca ca...
Sự việc liên quan đến cơ mật, lợi ích quá lớn.
Vì vậy, những người đến đây lần này đều là huyết mạch trực hệ của Tô gia.
Thậm chí đến cả ngoại thích cũng vẫn còn bị giữ kín như bưng cho tới tận bây giờ.
Đợt này, Tô gia gần như bị diệt toàn bộ!
Vấn đề mấu chốt là, họ còn không biết nguyên nhân vì sao.
Sao lại có thể như vậy?
Hai người hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Nhìn hai mươi tám thi thể phía trước, họ chỉ cảm thấy như cả vũ trụ nổ tung trong đầu mình chỉ trong nháy mắt.
Bọn họ hoàn toàn nghĩ không ra, tại sao lại có thể như vậy?
Mới ban nãy... còn có hơn một trăm người cơ mà!
Sao trong chốc lát lại...
Không còn ai?!
Gió núi gào thét, lay động lá rừng, âm thanh tựa như quỷ khóc.
Ở nơi hẻo lánh hoang vu này, cảnh tượng càng thêm đáng sợ.
"Quác! Quác! Quác!"
Vài tiếng kêu thê lương, âm trầm càng làm tăng thêm mấy phần cảm giác kinh khủng.
Đó là loài chim quái dị không biết tên, ngửi thấy mùi máu tanh và mùi tử thi.
Tô Việt và Tô Vận giật nảy mình run rẩy, hoàn hồn lại. Hai chân đều mềm nhũn, vừa khóc vừa chạy tới.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Các ngươi đều làm sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy a!"
"Cha! Người làm sao vậy? Người nói gì đi chứ a!"
Mặc cho bọn họ gào khóc gọi thế nào, những người trên mặt đất vĩnh viễn không thể đáp lại được nữa.
Hai người kêu trời trách đất, nước mắt giàn giụa.
Giữa tiếng gió núi gào thét, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Chào ngươi nha."
Phương Triệt khuôn mặt nở nụ cười thân thiết, hai tay chắp sau lưng, thân mặc trường bào màu đen có hoa văn tối màu viền ám kim, thản nhiên bước ra từ trong hang động.
Hoa văn tối lay động theo bước chân, ánh sáng từ những đường chỉ ám kim thấp thoáng ẩn hiện.
Hắn chắp tay đi ra khỏi hang động, bước đầu tiên liền đạp lên đầu phụ thân của Tô Việt, gia chủ Tô gia Tô Vân Hà, bước thứ hai đạp lên đầu Tô Trường Anh.
Rắc rắc.
Cứ mỗi bước lại đạp lên một cái đầu, máu thịt bầy nhầy dưới chân hắn.
Mà Phương Triệt mặt không đổi sắc, ôn nhu, điềm đạm, hòa nhã.
Đi tới trước mặt Tô Việt, trong ánh mắt mờ mịt của Tô Việt, Phương Triệt nở nụ cười rất thân thiết, nói với Tô Việt: "Tô đại ca, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi. Đúng là nhân sinh nơi nào không gặp lại nha."
Tô Việt dường như đã hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn chưa hoàn toàn thông suốt. Hai mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào mặt Phương Triệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phương... Phương Triệt? Sao ngươi lại... sao ngươi lại ở đây?"
Phương Triệt cười híp mắt nói: "Nguyên nhân là vì ngươi ở đây nha. Ngươi là bằng hữu tốt nhất, là huynh đệ tốt nhất của ta, bao nhiêu năm qua nhận được sự chiếu cố của ngươi, ta đương nhiên muốn báo đáp ngươi rồi."
"Báo đáp ta?"
Trong đầu óc đang mê man của Tô Việt chợt lóe lên một tia sáng rõ.
Hắn lại nhớ tới câu nói kia của Phương Triệt:
"Đây là chút báo đáp nhỏ của tiểu đệ đối với sự chiếu cố bao nhiêu năm qua của Tô huynh."
Hắn cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
"Ngươi... Ngươi cái đồ..."
Tô Việt nghẹn một hơi trong ngực, không nói nên lời: "... Đây đều là ngươi... ngươi sắp đặt? Thủ đoạn của ngươi thật độc ác!"
Phương Triệt cười nhạt, trường đao trong tay chợt lóe lên.
Huyết quang bắn ra.
Tô Vận đang ngây ngốc đứng ở một bên, vẫn chưa hoàn hồn, bị hắn một đao chém ngã xuống đất.
Đầu lìa khỏi cổ lăn ra ngoài.
Tô Vận chẳng qua chỉ là Võ Đồ, tu vi còn thấp hơn cả Phương Triệt trước khi đột phá. Chuyến đi này vốn chỉ là để hắn ra ngoài mở mang tầm mắt, lại là lần đầu tiên trải qua biến cố trọng đại trong đời, tâm thần chấn động mạnh, bây giờ vẫn còn đang mất hồn mất vía, nên bị Phương Triệt giết chết chỉ bằng một đao.
Phương Triệt quệt lưỡi đao vào quần áo của Tô Việt đang đứng ngây như phỗng, sau đó mũi đao dường như vô tình đặt hờ vào vị trí đầu gối chân phải của Tô Việt, cười nói khe khẽ: "Hai huynh đệ chúng ta nói lời tâm sự, có một người ngoài đứng bên cạnh nghe ngóng, dù sao cũng có chút không thoải mái lắm, ngươi nói có phải không?"
Giọng nói của hắn rất ôn nhu.
Nhưng cơ thể Tô Việt lại co rúm lại.
Ánh mắt đờ đẫn chuyển động, nhìn thi thể đầu lìa khỏi xác của đệ đệ, máu tươi từ cổ rỉ ra, loang lổ trên đá núi, chảy dọc theo rìa mép tảng đá.
Tí tách, tí tách.
Ánh mắt hắn đối diện với đôi mắt vẫn còn mở to đầy hoang mang của đệ đệ cho đến lúc chết.
Cả người Tô Việt run rẩy.
Quay đầu nhìn ánh mắt Phương Triệt, nỗi sợ hãi vô hạn đột nhiên dâng lên.
"Ác ma!"
Hắn gào thét.
Hắn muốn rút kiếm, nhưng vừa đưa tay ra lại chạm phải thứ gì đó sền sệt trên cổ tay.
Đó là máu của đệ đệ hắn.
Đột nhiên hắn cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều không chân thật.
"Ác ma?"
Phương Triệt mỉm cười: "So với Tô gia các ngươi thì có ác hơn không?"
Tô Việt hét lớn một tiếng, rút kiếm xông lên, lại bị Phương Triệt không chút do dự đâm một đao vào đầu gối, mũi đao sáng loáng xuyên qua chân, tóe máu.
Mũi đao của hắn vốn vẫn luôn đặt ở chỗ đó.
Tô Việt trong cơn thịnh nộ lao về phía trước, ngược lại chính là tự mình đâm vào mũi đao.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vừa vang lên, một viên đá đã đập vào miệng hắn.
Phụt một tiếng, đá vỡ vụn cùng với răng gãy rơi xuống.
Tô Việt ngã ngửa ra sau, một chân của Phương Triệt đã đạp mạnh lên ngực hắn, ngay dưới cổ họng.
Mũi chân đặt trên yết hầu, hơi nghiêng về phía trước ấn xuống, đè cho hầu kết hơi lõm vào.
"Đừng kêu nữa. Hai huynh đệ chúng ta nói chuyện rõ ràng. Tiện thể, ngươi giúp ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ."
Phương Triệt nói thật: "Tô đại ca, ta cần ngươi."
Tô Việt cả người suy sụp hoàn toàn.
Nghe giọng nói ôn nhu nhưng rất nghiêm túc của Phương Triệt, cả người hắn không ngừng run rẩy.
Hắn vạn lần không ngờ, tiểu đệ bao nhiêu năm qua luôn răm rắp nghe lời mình, chỉ trong chớp mắt đã biến thành hung thần ác sát.
Toát ra một vẻ lạnh lùng coi mạng người như cỏ rác.
Hiện tại hắn đã quên cả cừu hận, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Run lập cập nói: "Nói... Nói cái gì?"
"Nói về thân phận của Tô gia các ngươi, nói về mục đích của ngươi, nói về việc ngươi từ năm mười hai tuổi bắt đầu tiếp cận ta, bắt đầu gây ảnh hưởng đến ta, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Phương Triệt dùng thân đao vỗ vỗ vào mặt Tô Việt, phát ra tiếng bộp bộp: "Nói những điều ta muốn nghe ấy, hiểu chưa, Tô ca?"
Tô Việt run rẩy càng lúc càng dữ dội.
Phương Triệt thở dài: "Thật ra ta rất khinh thường các ngươi, lợi dụng một đứa trẻ chưa trải sự đời, lợi dụng tâm lý phản nghịch tự nhiên của trẻ con, lợi dụng sự nhạy cảm của một đứa trẻ là ngoại thích mang cảm giác 'ăn nhờ ở đậu' tự nhiên khi ở nhà ông ngoại, để làm chuyện của các ngươi, không cảm thấy quá... bỉ ổi sao?"
Tô Việt run rẩy môi, cơn đau đớn kịch liệt khiến đầu óc hắn gần như trống rỗng.
Phương Triệt cũng không vội. Hắn ở ngay bên cạnh chỉnh lý chiến lợi phẩm. Lần này, thu hoạch từ trên người nhà họ Tô quả thật rất phong phú.
Đối với Tô Việt, hắn chẳng có gì cố kỵ. Với kinh nghiệm chiến đấu từ kiếp trước của bản thân, cho dù tu vi của Tô Việt cao hơn mình mấy tầng, hắn cũng không sợ hãi.
Huống chi kẻ này từ nhỏ đã được nuông chiều, tâm tính kém cỏi.
Thêm vào đó thần trí đã bị những đả kích liên tiếp làm cho tan nát, lại bị mình phế đi một chân, càng không thể nói đến chuyện phản kích.
Quan trọng hơn là... vào lúc hắn giết Tô Vận, đả thương Tô Việt, hắn cảm nhận được rất rõ ràng Ngũ Linh cổ trong cơ thể mình khẽ động. Mà một luồng ác ý khát máu đột nhiên dâng lên. Luồng ác ý này đang trợ trưởng sát ý của hắn.
Phương Triệt trong lòng rùng mình, dường như đã hơi hiểu ra điều gì đó.
"Thì ra là thế."
Hắn lập tức vận dụng Vô Lượng Chân Kinh, triệt để trấn áp Ngũ Linh cổ, tức thì trong lòng trở nên thanh tỉnh sáng suốt.
Sau đó hắn lặng lẽ thầm nghĩ trong lòng: "Thì ra thực sự là như vậy!"
Chỉ một lát sau, dưới sự ép hỏi lần nữa của Phương Triệt, Tô Việt đang suy sụp cuối cùng cũng bắt đầu nói.
Hắn tuy biết không nhiều, nhưng đối với Phương Triệt bây giờ mà nói, đã là đủ rồi.
Nói đơn giản.
Tô gia và Phương gia đều thuộc loại võ đạo thế gia cấp chín. Nhưng có điểm khác biệt là, hai mươi năm trước, trong một tai nạn ngoài ý muốn, Phương gia chịu tổn thất rất lớn, thế lực gia tộc suy yếu không gượng dậy nổi.
Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn ở bên bờ vực rớt cấp.
Còn Tô gia, vì mấy năm trước đã bí mật gia nhập Nhất Tâm Giáo dưới trướng Duy Ngã Chính Giáo, lại được giáo phái âm thầm ủng hộ nên vẫn luôn rất ổn định.
Vì thế đã sớm nảy sinh dã tâm, bởi vì nếu thôn tính được thế lực của Phương gia thì mới có thể thăng cấp lên thế gia cấp tám.
Thế gia có mười hai đẳng cấp. Cấp mười hai là yếu nhất, thuộc về thế gia vừa mới thành lập; sau đó cấp mười một là kỳ 'khai chi tán diệp'; cấp mười tương đương cấp mười một tăng cường; cấp chín thuộc về kỳ vững chắc.
Gia tộc cấp chín có thể nói là đã rất lớn mạnh, tối thiểu có mấy trăm nhân khẩu cùng huyết mạch, hơn nữa đã có cường giả Võ Tông tọa trấn.
Hai mươi năm trước, một trong hai vị Võ Đạo Tông Sư của Phương gia khi đang làm nhiệm vụ đã ngoài ý muốn bỏ mình.
Là thiên tài tu luyện của Phương gia, Phương Thiển Ý, cùng khuê mật ra ngoài du ngoạn thì cùng nhau mất tích.
Hai năm sau Phương Thiển Ý trở về, nhưng lại mang về một đứa bé, chính là Phương Triệt.
Chuyện đó lúc bấy giờ đã gây ra chấn động rất lớn.
Chuyện bàn tán xì xầm thì không cần phải nói.
Tô gia ra tay trên nhiều phương diện cùng lúc: về mặt làm ăn thì chèn ép Phương gia, về võ đạo thì chặn đường Phương gia, ngay cả nhiệm vụ trấn thủ đại điện cũng tiến hành ngăn chặn.
Chèn ép trên mọi phương diện.
Vào lúc mấy năm gần đây tu vi võ đạo của Phương Thiển Ý ngày càng cao, dần dần bắt đầu trở thành lực lượng trung kiên, thì Tô gia bắt đầu dụ dỗ Phương Triệt lúc đó mới mười mấy tuổi.
Dùng đủ loại phương thức chỉ rõ và ám chỉ, đã thành công gieo vào lòng thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch này một loại cảm giác 'ăn nhờ ở đậu'.
Một khi loại tình cảm này nảy sinh, sự bất mãn và cảm giác cừu hận đối với nhà ngoại cũng tự nhiên sinh ra.
Từ đó gây ảnh hưởng đến Phương Thiển Ý -- con cái dù không nghe lời nhưng dù sao cũng là con ruột; đứa trẻ nghịch ngợm ở nhà ông ngoại bị người nhà ngoại răn dạy, sao cũng có chút khó xử đúng không?
Vì vậy mấy năm nay, dưới sự quậy phá không ngừng của một đứa bé không hiểu chuyện, Phương gia thực sự không có nhiều ngày vui vẻ.
Một mặt là nguy cơ gia tộc bị giáng cấp bao trùm, mặt khác là áp lực nhiệm vụ đè nặng. Trong nhà lại còn có một đứa trẻ hay bắt bẻ, không hiểu chuyện cần phải dỗ dành mọi lúc mọi nơi...
Ai cũng hiểu cả.
Cứ như vậy qua vài năm, Phương gia đón nhận một cơ hội, do một cơ duyên xảo hợp nào đó, đã lấy được một tấm tàng bảo đồ không hoàn chỉnh.
Thế là Tô Việt lại bắt đầu không ngừng gây ảnh hưởng lên Phương Triệt...
Mà đây cũng là cơ hội cuối cùng.
Một vị cao thủ của Nhất Tâm Giáo, thuộc hạ của Duy Ngã Chính Giáo, đúng lúc đi ngang qua thành Bích Ba để tìm kiếm Ngũ Linh loại cho giáo phái.
Tô gia liền đơn giản đẩy Phương Triệt ra.
Nói trắng ra là để hắn hoàn toàn trở thành một con chó cho Nhất Tâm Giáo. Đợi hắn làm xong mấy nhiệm vụ thì lập tức tố cáo. Vừa đúng lúc kéo Phương gia vào liên lụy, đánh cho rớt cấp! Còn có thể nhận được phần thưởng của đại điện trấn thủ.
Nếu không thành công, Phương Triệt sẽ chết tại chỗ.
Như vậy Phương Thiển Ý tất nhiên sẽ phát điên: Con trai chết ở nhà mẹ đẻ, làm sao có thể không có phản ứng?
Vì vậy đây là một ván cờ mà bất luận thế nào, Tô gia đều có lợi.
Tệ nhất, cũng có thể khiến Phương gia nội bộ lục đục, tổn thương nguyên khí nặng nề.
Sau khi Phương gia tổn thương nguyên khí nặng nề mà không thông qua được kỳ đánh giá cấp bậc thế gia của đại điện thủ hộ, tự nhiên sẽ rớt xuống cấp mười, và tài nguyên cấp chín của Phương gia đương nhiên sẽ bị Tô gia và mấy nhà khác chia cắt.
Mà Tô gia có Nhất Tâm Giáo chống lưng ngầm, tất nhiên cũng có thể giành được nhiều lợi ích hơn.
Toàn bộ kế hoạch, Tô gia đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng.
Thế nhưng không một ai trong Tô gia từng nghĩ tới.
Kế hoạch này, vốn dĩ bất kể phát triển theo hướng nào cũng đều tốt đẹp, lại có thể cứ thế mà xảy ra sự cố.
Phương Triệt, tên ngốc mặc người định đoạt này, lại đột nhiên tung ra mồi nhử là truyền thừa của Tuyệt Kiếm Quân Chủ -- đối với Tô gia mà nói, đây quả thực là cám dỗ chí mạng.
Kết quả là toàn bộ tinh nhuệ của Tô gia đã mơ mơ hồ hồ tập thể bỏ mạng tại chốn hoang sơn dã lĩnh này.
Hơn nữa không một ai biết chuyện.
Những người biết chuyện đều đã đến đây cả rồi! -- Người nhà họ Tô căn bản không yên tâm để lại một người biết tình hình ở nhà, bởi vì vị sứ giả kia của Nhất Tâm Giáo sắp tới.
Sứ giả có nhiều thủ đoạn, ngộ nhỡ bị moi mất tình báo này, thì 'truyền thừa của Tuyệt Kiếm Quân Chủ' này làm sao còn phần của Tô gia nữa?
Sự tình chính là ly kỳ khúc chiết như vậy đó.
Ai có thể ngờ được một chiếc xe đang chạy băng băng ổn định trên đường cao tốc, người trên xe không hề có bất kỳ thao tác sai lầm nào, lại có thể vô cùng tỉnh táo mà tự đánh lái lao đầu xuống mương chứ?
Hơn nữa con mương này lại dẫn thẳng xuống vách núi địa ngục.
... ...
[ Sách mới ra mắt, hoan nghênh mọi người lưu truyện. Giang hồ mưa gió, hãy để chúng ta dắt tay nhau đi tiếp một đoạn đường. ] [ Ngày đầu ra mắt, số chữ còn ít, buổi sáng đăng trước bốn chương, sáu giờ chiều sẽ có thêm một chương nữa cho mọi người đọc cùng bữa cơm. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận