Trường Dạ Quân Chủ

Chương 766: Ngươi quên rồi?

Chương 766: Ngươi quên rồi?
"Ta hiểu."
Tuyết Phù Tiêu rầu rĩ nói: "Nhưng trong lòng ta vẫn không thoải mái! Kể cả việc này tạo thành cơ hội cho chúng ta, ta cũng khó chịu."
Đông Phương Tam Tam lạnh lùng nói: "Nhiều năm qua như vậy, chính ta trong lòng cũng không thoải mái nhưng vẫn làm những việc cần phải làm, còn nhiều hơn ngươi! Chúng ta là thủ hộ giả nắm giữ quyền lực đỉnh phong của đại lục, có một số chuyện, chúng ta không có lựa chọn nào khác!"
"Cả ngươi và ta đều không có tư cách cân nhắc tâm tình của mình có dễ chịu hay không!"
Câu nói này đánh trúng chỗ đau của Tuyết Phù Tiêu.
Bởi vì Đông Phương Tam Tam nói không sai. Gia tộc Mộ Dung làm điều ác, nhưng người trong thiên hạ không biết, hơn nữa họ lại bị ma đầu diệt môn, nên vẫn phải có đãi ngộ và thái độ cần thiết. Bằng không thì đối mặt với người trong thiên hạ thế nào? Thờ ơ? Vỗ tay khen hay?
"Vậy bây giờ ta làm gì?"
Tuyết Phù Tiêu rất bất mãn, bên kia xảy ra chuyện lớn như vậy, mà mình lại không thể đến. Chỉ có thể bị giữ ở nơi này ăn không ngồi rồi.
Dù không ra tay, chỉ đi xem náo nhiệt cũng được mà.
"Ngươi làm gì chẳng lẽ ngươi không biết?"
Đông Phương Tam Tam chìa tay ra: "Lấy ra đi."
Tuyết Phù Tiêu ngơ ngác: "Lấy cái gì?"
Đông Phương Tam Tam nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn nói: "Ngươi giả vờ hồ đồ cái gì, lấy ra!"
Mặt Tuyết Phù Tiêu nhăn lại: "Ngươi dù sao cũng phải nói rõ ta lấy cái gì chứ? Cứ không đầu không đuôi như thế làm sao ta biết lấy cái gì?"
"Vậy lần này ngươi đi làm cái gì?"
Đông Phương Tam Tam cũng lấy làm lạ: "Hoa đâu?"
"Hoa gì?"
Bốp!
Đông Phương Tam Tam vỗ tay lên mặt mình, cạn lời đến cực điểm: "Ngươi quên rồi? Ngươi thế mà lại quên rồi?"
Lần này Đông Phương Tam Tam thật sự tính sai rồi, bởi vì hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, Tuyết Phù Tiêu thế mà lại quên mất đại sự này!
"Ta quên cái gì?" Tuyết Phù Tiêu trừng mắt: "Thi thể của Thần Dụ Giáo kia không phải đã..."
"Quỳnh Tiêu hoa đâu?"
Đông Phương Tam Tam tức muốn nổ bụng: "Lần này ngươi gặp Phương Triệt thật sự chỉ đánh hắn một trận rồi quay về thôi sao?"
"Quỳnh Tiêu hoa!"
Tuyết Phù Tiêu nhất thời ngây như phỗng, vỗ đùi: "Ngọa Tào... Ta quên bén mất."
Đông Phương Tam Tam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hậu quả cũng không quá nghiêm trọng, dù sao thì lúc nào đi lấy cũng được, Phương Triệt bây giờ đang ở Đông Nam cũng chạy không thoát.
Nhưng hắn cạn lời là vì một phương diện khác: "Ngươi thật sự cho rằng chỉ là đi đánh người thôi sao? Ta đường đường là tổng quân sư của Thủ Hộ Giả, lại điều động thiên hạ đệ nhất cao thủ đi đánh một hậu bối cho đỡ ngứa tay ngứa chân thôi à?"
Mặt Tuyết Phù Tiêu cũng đỏ lên, lắp bắp: "Còn làm một chút chuyện khác... Ví dụ như sửa chiếc nhẫn."
"Cho nên ngươi liền quên mất chính sự rồi?"
Đông Phương Tam Tam dùng một ngón tay ấn lên trán Tuyết Phù Tiêu, ấn đến mức đỏ cả lên, giận dữ nói: "Não ngươi đâu rồi!?"
Tuyết Phù Tiêu bị ấn hơi ngửa đầu ra sau, nhưng ngượng ngùng không dám nói lời nào.
Lần này là thật sự quên mất rồi, hoàn toàn là lỗi của mình. Ngay cả chối cũng không có chỗ để chối.
Đông Phương Tam Tam cạn lời nửa ngày, cũng đành phải bỏ qua.
Giơ ngón tay cái lên nói: "Đệ nhất cao thủ của Vân Đoan Binh Khí Phổ, quả nhiên là lợi hại như vậy! Tuyết đại nhân, ta phục ngươi."
Tuyết Phù Tiêu mặt đỏ tới mang tai: "Vậy ta đi bây giờ đây." Nói rồi định bật người nhảy lên.
"Dừng lại!"
Đông Phương Tam Tam càng thêm cạn lời, ôm trán: "Phương Triệt vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi liền đi tìm người ta đòi đồ? Tuyết đại nhân, sao ngươi không thể thông cảm cho tâm trạng người ta một chút?"
Hắn sở dĩ chìa tay ra đòi ngay là vì sợ Tuyết Phù Tiêu quên mất. Bởi vì vừa xảy ra chuyện của Triệu Ảnh Nhi và Dạ Mộng, trong thời gian ngắn dù thế nào cũng không thể đi lấy Quỳnh Tiêu hoa được.
Phương Triệt đang tâm trạng nào chứ, chúng ta còn đi vặt lông dê sao? Như vậy không thích hợp.
Nhưng mà, Tuyết Phù Tiêu thế mà thật sự quên mất...
Chuyện này thật sự làm Đông Phương Tam Tam tức đến ngửa người ra sau.
"Hay lắm! Từng người các ngươi đều hay lắm!"
Đông Phương Tam Tam thở dài thườn thượt.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện Nhạn Nam chỉ huy Thiên Vương Tiêu ám sát Phương Triệt, hắn hoàn toàn thấu hiểu và cảm nhận được tâm trạng của Nhạn Nam lúc đó.
"Ta bây giờ thật sự biết, Nhạn Nam thật không dễ dàng gì..."
Đông Phương Tam Tam thở dài não nề: "Thuộc hạ như Tuyết Phù Tiêu của hắn còn nhiều hơn ta, ta chỉ tốn trí lực thôi."
Tuyết Phù Tiêu mặt đỏ bừng tới mang tai, lần này thật sự xấu hổ vô cùng, co người trên ghế không dám nói lời nào.
Ai, thật là bực mình, mỗi lần ta đắc ý trước mặt Tam Tam, đều chưa được nửa khắc đồng hồ đã bị đả kích thương tích đầy mình.
Đồng thời chính Tuyết Phù Tiêu cũng thấy kỳ lạ: Chuyện này sao ta lại quên được nhỉ? Mà lại có thể quên sạch sành sanh không còn chút ấn tượng nào...
Đông Phương Tam Tam thở dài.
Xoa huyệt thái dương, nói: "Vì ngươi đã quên, nên... khi nào Tam Cửu các nàng lại đến, ngươi phải phụ trách cản giúp ta. Chuyện này ngươi không làm không được."
Đông Phương Tam Tam luyện chế Trú Nhan đan thành công, đã chia ra một ít, duy chỉ có không cho Đông Phương Tam Cửu.
Vì chuyện này, Đông Phương Tam Tam suýt chút nữa bị muội muội mình ăn tươi nuốt sống.
Bị cằn nhằn đến mức đầu nổi đầy u cục.
Mặc dù Đông Phương Tam Cửu hiểu được cái khó và dụng tâm của ca ca, nhưng mà... chấp nhận là chấp nhận, cằn nhằn thì vẫn cằn nhằn, đây là hai chuyện khác nhau.
"Được, ta cản."
Tuyết Phù Tiêu lộ vẻ mặt anh dũng hy sinh, lòng muốn khóc đến nơi.
Kia... thật sự không dễ cản đâu.
Kiểu nữ tử bưu hãn như Đông Phương Tam Cửu... Tuyết Phù Tiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng xối xả như tát nước rồi.
Sau đó hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Không đúng Tam Tam, ngươi... Ngươi không phải nói Tam Cửu dù có khôi phục cũng phải đợi đến lô cuối cùng sao? Lô tiếp theo vốn dĩ không có phần của nàng mà?"
Đông Phương Tam Tam giận dữ nói: "Chính ngươi gây ra sơ suất, ngươi không đi cản thì ai cản? Nàng cho dù là lô thứ mười mới khôi phục, thì cũng là dùng lô hoa mà lần này ngươi đáng lẽ phải mang về làm!"
Tuyết Phù Tiêu cứng họng ngay tại chỗ.
Được rồi ta hiểu rồi, dù sao thì... ta lại bị gài bẫy. Mặc dù lần này đúng là ta sai, nhưng bị gài bẫy vẫn là bị gài bẫy... Xem ra Đông Phương Tam Tam đã sớm tính kế để ta đối phó muội muội của hắn rồi.
Tuyết Phù Tiêu nuốt một hơi tức, thầm mắng trong lòng một câu: Lão ngân tệ.
Cuối cùng không dám nói ra thành tiếng.
Cuối cùng cũng ném được cái nồi đen sì này đi, Đông Phương Tam Tam cũng không nhắc lại chuyện đó nữa.
Hắn chỉ đau đầu nhìn thông tin ngọc, đang suy nghĩ về chuyện của Phương Triệt.
Bởi vì bên kia còn có một phiền phức siêu cấp đang chờ mình.
Phương lão lục.
Chuyện này, mặc dù Phương Triệt đã xử lý xong, nhưng dù thế nào cũng phải cho Phương Vân Chính biết. Con trai con dâu người ta xảy ra chuyện mà ngươi không nói với người ta sao?
Chuyện này căn bản không giấu được.
Nếu để chính Phương Vân Chính biết được... thì hậu quả, Đông Phương Tam Tam không dám nghĩ tới.
Gửi tin tức cho Phương Vân Chính: "Chuyện bên chỗ Phương Triệt, ngươi biết chưa?"
"Chuyện gì?" Phương Vân Chính gửi tin tức lại.
"Ta vừa mới về mà, lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?"
Đông Phương Tam Tam giải thích cặn kẽ sự tình một lần.
Bên kia, Phương Vân Chính lập tức bùng nổ!
Vội vàng tự khống chế, nhưng nóc nhà vẫn bị luồng nộ khí đánh thủng một lỗ.
Phương Vân Chính nổi trận lôi đình.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy uất nghẹn, lão tử cái gì cũng làm được, có sức mạnh vô cùng, lại bị khống chế trong nhà không đi đâu được!
Cảm giác này quả thực muốn phát điên!
Đầu tiên liền mắng Đông Phương Tam Tam một trận như tát nước vào mặt: "Chính ngươi nói đi, có phải ta vừa mới nói với ngươi chuyện này không? Lời cam đoan của ngươi đâu? Tính toán của ngươi đâu? Trí tuệ của ngươi đâu? Dùng để chùi đít rồi sao?"
Đông Phương Tam Tam bị mắng không còn cách nào, đành phải im lặng.
Bởi vì hắn cũng không ngờ tới, mình đã phái Dương Lạc Vũ của Vân Đoan Binh Khí Phổ đi theo bảo vệ sát sao, thế mà vẫn bị ám sát.
Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này giải thích cũng vô dụng, Phương lão lục đã gần như phát điên rồi.
"Ta muốn ra ngoài giết người!" Phương Vân Chính kiên quyết yêu cầu.
"Không được!"
Đông Phương Tam Tam càng kiên quyết đáp lại.
"Ngươi muốn hại chết con trai ngươi sao?"
Một câu nói kia đánh trúng chỗ đau của Phương Vân Chính.
Nhưng lửa giận, sự uất nghẹn lại càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Lại tiếp tục chửi rủa Đông Phương Tam Tam không ngừng.
Nói hết lời hay lẽ phải, đưa ra mấy lời hứa hẹn, cuối cùng cũng dỗ được Phương Vân Chính, Đông Phương Tam Tam cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Bị mắng thảm.
Hơn ba ngàn năm, lần đầu tiên bị mắng như vậy.
Từ lần trước Phương lão lục bị sét đánh tới nay, không ai mắng mình như thế nữa...
Nhưng cuối cùng cũng tạm thời trấn an được ngọn núi lửa này.
Mang cái đầu bị mắng đến nổi u cục, Đông Phương Tam Tam cuối cùng cũng thở phào, lấy thông tin ngọc ra thông báo cho Nhuế Thiên Sơn: "Dùng tốc độ nhanh nhất đến Đông Hồ Châu cứu chữa Đổng Trường Phong và Dương Lạc Vũ, nếu thương thế thật sự quá nặng, thì đưa về tổng bộ."
Bên ngoài, Nhuế Thiên Sơn giật nảy mình: Xảy ra chuyện gì mà Đổng Trường Phong và Dương Lạc Vũ lại cần cứu chữa rồi?
Vội vàng đáp một tiếng: "Ta đi ngay đây!"
Quay đầu hét lớn một tiếng: "Thiên Đế! Ngươi dám che giấu, sau này đừng trách Thủ Hộ Giả chúng ta khai chiến với Thiên Cung các ngươi!"
Vèo một tiếng, xé rách không gian mà đi.
Bên kia.
Thiên Đế đang dẫn đội ngũ quay về, mặt tức đến biến dạng: Trên đường đi Nhuế Thiên Sơn nhà ngươi cứ lấy khai chiến ra uy hiếp, thẩm vấn như thẩm vấn phạm nhân, một việc mà ngươi cứ hỏi đi hỏi lại sáu lần, ta mẹ nó đã nói rõ ngọn ngành cho ngươi sáu lần rồi!
Lão tử không hề che giấu cái gì!
Vậy mà ngươi vẫn không buông tha.
Khó khăn lắm ngươi mới chịu đi, thế mà cuối cùng ngươi còn đặc biệt nói một câu chọc tức chết người như vậy!
Xin hỏi ta che giấu ngươi cái gì?
Ta thật sự không biết những kẻ xuất hiện sau đó là ai! Ta sai sao?!
Nhưng trong lòng Thiên Đế lúc này chưa chắc đã không hối hận, chỉ là vây quét Đoạn Tịch Dương mà thôi, trận chiến này, nếu mười bảy mười tám người kia không xuất hiện về sau, cho dù là lưỡng bại câu thương, Thiên Đế cũng có thể chấp nhận.
Nhưng những kẻ xuất hiện sau đó.
Khiến Thiên Đế đột nhiên cảm thấy: Thế giới này, ta thế mà lại không còn biết rõ nữa.
Đó là những thứ gì?
Ta mẹ nó chưa từng thấy bao giờ. Sao người lại mọc lông đầy mình thế được?
Hắn đột nhiên cảm thấy, có phải mình đã bị người ta lợi dụng rồi không? Hoặc là bị yêu quái lợi dụng rồi?
Càng nghĩ càng thấy không đúng.
Nhất là khi Ngưng Tuyết kiếm hung hăng đuổi theo những kẻ xuất hiện sau đó để hỏi rõ, càng khiến Thiên Đế cảm thấy trong lòng không chắc chắn.
Thiên hạ này từ lúc nào mà ngoài Duy Ngã Chính Giáo, Thủ Hộ Giả và thế ngoại sơn môn ra, lại còn xuất hiện thế lực khác? Thiên Cung thế mà không hề nhận được chút tin tức nào.
Hắn cau mày, Ngưng Tuyết kiếm đã đi rồi.
Điểm này hắn có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, ý định cứ như vậy quay về Thiên Cung của hắn cũng đã thay đổi.
Luôn cảm thấy thế gian này đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, rất không thích hợp.
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng Thiên Đế cũng đưa ra quyết định.
"Các ngươi về trước đi."
Hắn cau mày, nói: "Ta đến tổng bộ Thủ Hộ Giả một chuyến, gặp mặt Đông Phương quân sư."
Nhiều năm như vậy, Thiên Đế vẫn luôn trốn tránh Đông Phương Tam Tam, có thể không chạm mặt thì vĩnh viễn không chạm mặt.
Đối với bất kỳ ai khác ngoài người đó, hắn đều không né tránh như vậy.
Nhưng duy chỉ đối với Đông Phương Tam Tam, lại là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận