Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1000: Tất Vân Yên lý tưởng 【 vì mở lớn trụ Minh chủ tăng thêm ]

Chương 1000: Lý tưởng của Tất Vân Yên 【Vì Minh chủ Mở Lớn Trụ tăng thêm】
"Ngươi thật sự không trộm à?" Mạc Cảm Vân đầy hoài nghi hỏi Đông Vân Ngọc.
Mặt Đông Vân Ngọc vặn vẹo: "Mẹ nó ngươi thật coi trọng ta! Đó là thứ ta có thể trộm được sao?"
"Lần này nếu người ta không phát hiện thì ngươi đã trộm được rồi!"
"Ta thề với trời, lấy tổ tông ra thề ta không có trộm! Lấy con cháu đời sau ra thề, ta không có trộm!"
Đông Vân Ngọc nước mắt lưng tròng: "Thật sự không phải ta trộm mà!"
"Thế thì càng xong đời! Muốn trả cũng không trả lại được!"
Mạc Cảm Vân hoàn toàn tuyệt vọng.
Quả nhiên, Kim Long đưa thẳng hai người đến chỗ ở của bọn họ, sau đó một tiếng rồng gầm gọi tất cả thủ lĩnh yêu thú tới.
"Hai con sâu bọ này trộm đồ của ta! Từ hôm nay trở đi hung hăng dạy dỗ! Lúc nào giao ra, lúc đó mới được đi!"
Các nhóm yêu thú khác cũng đều nhận ra, mẹ nó đây chẳng phải là hai tên lươn lẹo, ngày nào cũng trộm trứng của chúng ta ăn, ngày nào cũng trộm săn yêu thú cấp thấp lại còn rất khó bắt được kia sao?
Thế là thù mới hận cũ cùng lúc xông lên đầu.
Không thể đánh chết? Chỉ có thể tra tấn?
Vậy thì quá dễ rồi.
Đông Vân Ngọc và Mạc Cảm Vân bị đánh ròng rã một ngày, đến nửa đêm mới được phép nghỉ ngơi, lòng đau như chết ngồi trong căn nhà mình vất vả xây nên, nhìn từng đống từng đống phân và nước tiểu lại từ trên trời rơi xuống vùi lấp trong nháy mắt.
Nhìn đám yêu thú vây một vòng xung quanh.
Luôn có cảm giác: Tập này, ta xem rồi!
"Vận mệnh chính là một vòng Luân Hồi nối tiếp vòng khác..."
Đông Vân Ngọc hoàn toàn nghĩ thông suốt: "To con, đừng thở dài... Ngủ đi. Kệ nó... Chẳng phải chỉ là ăn mấy năm phân sao?"
Mặt Mạc Cảm Vân thô kệch vặn vẹo: "Chẳng phải chỉ là ăn mấy năm phân? Sao lời này ngươi có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy được?"
"Ta không chỉ nói nhẹ nhàng, mà làm cũng nhẹ nhàng."
Đông Vân Ngọc xoay người, dùng linh khí bao bọc toàn thân, rồi vùi mình vào chăn che kín đầu, giọng nói rầu rĩ truyền ra: "Che kín đầu ngủ đi, với cái tật ngáy ngủ của ngươi, ngày mai tỉnh lại là ngươi ăn no căng bụng rồi."
"Ngọa Tào cái đại gia nhà ngươi, chuyện này chẳng phải do ngươi gây ra sao."
Mạc Cảm Vân hối hận đến xanh cả ruột: "Rõ ràng lần này đã định là sẽ phá tổ với ngươi... Ta mẹ nó đúng là ngu xuẩn... Cỏ... Lại phải ăn phân..."
Ba ba tự tát mình mấy cái.
Sau đó kéo chăn lên che kín đầu.
Chăn đệm của Mạc Cảm Vân đều là loại đặc chế, mang theo không nhiều. Phải dùng tiết kiệm. Nên ngay từ đầu đều dùng chăn mền hai mét thông thường, chỉ cần che nửa người trên và kín đầu là được.
Những chỗ khác thì mặc kệ thế nào cũng được.
Quả nhiên, sau khi hai người che kín đầu, cửa sổ bị đẩy mở, từng đống phân bắt đầu tràn vào...
Cuộc sống khổ cực của hai người, lại ngày qua ngày bắt đầu...
...
Tất Vân Yên và Nhạn Bắc Hàn thay phiên cõng Phương Triệt đi tới. Đợt này Phương Triệt thật sự bị thương không nhẹ, Vô Lượng Chân Kinh đã dập tắt chân hỏa trên người; nhưng vết sẹo do Thần hoàng chân hỏa đốt khắp người, ẩn chứa hỏa độc, lại cần thời gian dài tu dưỡng.
Mà vết bỏng rộp do loại chân hỏa chi độc này tạo ra trên người, chính là một vấn đề.
Cần đợi đến khi cơ hội chín muồi mới đẩy ra để giải phóng độc, nhưng hiện tại hắn đã ở trong trạng thái thoi thóp.
Chỉ có thể không ngừng vận hành Vô Lượng Chân Kinh, để không ngừng chống lại hỏa độc, đợi đến một mức độ nhất định, sau khi lực lượng Vô Lượng Chân Kinh hoàn toàn áp đảo hỏa độc, mới có thể đẩy vết bỏng rộp ra.
Nếu tùy tiện đẩy ra, cơ bắp và xương cốt bên trong sẽ theo hỏa độc chảy ra.
Hỏa độc này, đã ác độc đến cực điểm.
Ngược lại, trên người Nhạn Bắc Hàn và Tất Vân Yên cũng chỉ có vài chỗ trên cánh tay, mặc dù cần xử lý theo cách tương tự, nhưng... tu vi của hai nàng vẫn hoàn chỉnh, thậm chí không cần Vô Lượng Chân Kinh trợ giúp, cũng có thể tự mình chống đỡ sự xâm nhập của hỏa độc, không cần đến hai ngày là có thể chích vỡ vết bỏng, sau đó là giai đoạn hồi phục từ từ.
Cho nên Phương Triệt hiện tại chỉ có thể tự mình cố gắng, không ai giúp được hắn.
Nhạn Bắc Hàn và Tất Vân Yên gần như là hoảng hốt chạy bừa, cũng không chọn lựa nơi ẩn náu kỹ càng, sau khi an toàn, thấy một sơn cốc liền chui vào.
Sau đó Tất Vân Yên rất thuần thục, liền trực tiếp tạo ra một sơn động lớn.
Bên trong tay chân lanh lẹ thu dọn một chút, từ trong giới chỉ ném ra một cái giường, luống cuống tay chân trải cho tốt.
Sau đó Nhạn Bắc Hàn cẩn thận như bưng bảo vật mà đặt Phương Triệt lên giường.
Sau đó hai nàng tay chân lanh lẹ cởi hết quần áo trên người Phương Triệt, có nhiều chỗ bị máu thịt dính chặt thì cắt đi.
Nhìn toàn thân thể, từ cả khuôn mặt cộng thêm nửa vai lưng cho đến chân dưới đều là vết bỏng rộp đáng sợ, hai nàng đau lòng đến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
"Cái này... không sao chứ..."
Giọng Tất Vân Yên run rẩy.
Nhạn Bắc Hàn sắc mặt nặng nề, bình tĩnh nói: "Sẽ không sao đâu, sinh mệnh lực ổn định, chỉ là vết thương này chứa hỏa độc cao cấp, tương đối khó chữa, đoán chừng phải chịu khổ một thời gian."
Nói rồi, vành mắt liền đỏ hoe, oán hận nói: "Cái con Triệu Ảnh Nhi này, quá âm độc! Vậy mà hạ độc thủ như thế! Tương lai, ta nhất định phải tìm nàng tính sổ! Loại hỏa độc cao cấp này ở trong da thịt, mỗi thời mỗi khắc đều như phải chịu hình phạt bào cách vậy..."
Ngược lại là Phương Triệt trông rất thoáng, yếu ớt nói: "Xem hai ngươi gấp kìa, cái này cũng chẳng là gì cả. Tu vi vẫn còn, bản nguyên không tổn hại, người cũng không tàn tật, tay chân gì cũng không thiếu, chỉ là chịu chút khổ rồi sẽ khôi phục, như vậy đã tốt lắm rồi."
"Chỉ là đau lắm."
Tất Vân Yên nước mắt lưng tròng nói: "Ngươi xem hỏa độc bên trong này, như có sinh mệnh vậy, còn đang nhấp nhô chảy..."
"Không sao đâu, lúc Nhạn Đại Nhân đánh ta còn đau hơn thế này... Chẳng phải cũng vẫn nhảy nhót tưng bừng đó sao?" Phương Triệt nói đùa.
Nhạn Bắc Hàn không nhịn được phì cười một tiếng, rồi lập tức thở dài.
Mình đánh hắn đương nhiên cũng rất nặng, nhưng căn bản không bằng một phần vạn nỗi đau do hỏa độc này gây ra.
Hai nàng đều hiểu rằng, Phương Triệt bây giờ chắc chắn đang khó chịu muốn chết đi sống lại, nhưng vẫn cố gắng nói cười để hai người yên tâm.
"Mau vận công chữa thương đi."
Nhạn Bắc Hàn nói: "Ta đi lấy hàn ngọc của ta làm một cây kim, chuẩn bị sau khi ngươi ổn định lại thì bắt đầu tiêu độc cho ngươi. Vân Yên ngươi ở lại đây chăm sóc."
Nói rồi vội vàng rời đi.
Tất Vân Yên không ngừng vận công lực băng hàn, làm cho một chiếc khăn lụa trắng như tuyết trở nên vừa lạnh buốt vừa mềm mại, lau người cho Phương Triệt từ đầu đến chân, vừa lau vừa lặng lẽ rơi lệ.
Đau lòng đến mức thân thể không ngừng run rẩy.
"Cũng không biết có để lại sẹo không..." Tất Vân Yên nói thầm.
"Để lại sẹo thì sợ gì..." Phương Triệt cười nói: "Dù sao cũng là mặt của Dạ Ma."
"Phụt ha ha..."
Tất Vân Yên bị hắn chọc cho cười ra nước mắt, gắt giọng: "Đừng có giỡn nữa, mau toàn lực vận công tăng cường nội tình đi, đợi tu vi hoàn toàn phục hồi thì mau chóng đẩy hỏa độc ra ngoài!"
"Được, vậy ngươi đừng khóc nữa." Phương Triệt nói.
"Ta không khóc."
Tất Vân Yên dịu dàng nói.
Nói xong quả nhiên không khóc nữa, tình lang đang chịu đựng nỗi đau như cực hình bào cách thế này mà vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của mình, vậy sao mình có thể khóc làm ảnh hưởng hắn vận công chứ?
Tất Vân Yên cố hết sức khống chế bản thân, giữ hơi thở đều đặn.
Cẩn thận lau khắp người Phương Triệt một lần, giữa chừng đổi mười mấy chiếc khăn lụa, sau đó lại lấy ra mấy chiếc nữa bắt đầu lau lại từ đầu.
Mãi cho đến khi Phương Triệt vận công đến mức trên đầu bốc hơi nóng hừng hực, sau đó vùng da thịt không có vết bỏng rộp bắt đầu hiện ra màu trắng nõn hồng hào bình thường; hai nàng mới cuối cùng yên tâm.
Nhìn Phương Triệt mệt mỏi thiếp đi.
Đắp khăn lụa lạnh lên trán hắn xong, Nhạn Bắc Hàn mới chau mày, mệt mỏi nói: "Vân Yên ngươi qua đây, ta xem cánh tay trái của ngươi."
"Ta không sao đâu, ta thấy cánh tay phải và bắp chân phải của ngươi đều có một chút... Để ta xử lý giúp ngươi trước."
Tất Vân Yên nói.
"Ta cũng không sao."
Nhạn Bắc Hàn không để ý Tất Vân Yên từ chối, giữ nàng lại, xem xét vết bỏng rộp trên người nàng rồi yên lòng. Nói: "Vẫn tốt, vẫn tốt, xem thế này, hỏa độc đã bị khống chế, không còn lan ra hay nhảy vọt nữa. Chắc đến chiều mai là có thể chích vỡ vết bỏng. Trong vòng mười ngày là có thể khôi phục bình thường, sẽ không để lại sẹo, cũng không ảnh hưởng đến da."
Tất Vân Yên gật gật đầu, lập tức xem xét người Nhạn Bắc Hàn, nói: "Vết thương trên người ngươi còn tốt hơn của ta một chút, vừa hay trưa mai chích cho ngươi trước. Buổi chiều lại đến lượt ta, về thời gian thì hoàn toàn không chậm trễ."
"Đúng vậy, lúc hỏa độc ập tới, chính Phương Triệt đã ngăn cản, căn bản không nỡ để nó rơi xuống người chúng ta. Vết thương trên người chúng ta bây giờ đều là do tự mình đưa tay tới mới bị."
Nhạn Bắc Hàn thở dài, nhìn Phương Triệt đang ngủ, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Nam nhân này, đều một mình gánh hết... Hắn không nỡ để chúng ta chịu một chút khổ, chịu một chút tổn thương nào!"
Tất Vân Yên hạnh phúc cười một tiếng, nói: "Tiểu Hàn, đây chính là nam nhân trong mộng của ta đó. Gặp được nam nhân như vậy, ta đương nhiên muốn liều mạng đối tốt với hắn. Ngươi biết đấy, ta chỉ là một tiểu nữ nhân, nguyện vọng lớn nhất cả đời là muốn dựa vào một đại nam nhân, đại trượng phu như vậy để sống."
Nhạn Bắc Hàn ngẩn người, rồi đột nhiên tỉnh ngộ: "Đúng rồi, ta lại quên mất mộng tưởng bấy lâu nay của ngươi. Chính là muốn tìm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, có thể làm chủ mọi việc cho ngươi, đúng không? Qua lần này, lại càng làm ngươi thêm kiên định."
"Hì hì..."
Tất Vân Yên mím môi cười, nói: "Tiểu Hàn, ngươi xem, bất kể chuyện gì cũng luôn có người che gió che mưa, hạnh phúc biết bao, an toàn biết bao? Cho dù là chuyện tày trời..."
"Quân khi như bàn thạch, th·iếp khi như cành lá hương bồ. Bàn thạch vĩnh viễn không dời, cành lá hương bồ vĩnh viễn không cách."
Tất Vân Yên vui vẻ nói: "Hi vọng lớn nhất của ta, chính là làm cành lá hương bồ kia."
Nhạn Bắc Hàn có chút thổn thức, nói: "Mục tiêu cuộc đời này của ngươi đúng là... Ách..."
Trong nhất thời, lại không biết nên đánh giá Tất Vân Yên thế nào cho phải.
Muốn nói là hèn mọn, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì, Tất Vân Yên tuyệt đối không phải hèn mọn.
Mà là một loại yêu cầu vô cùng thực tế... vô cùng bình thường, phổ thông và tốt đẹp. Ngươi có thể nói nàng không có chí lớn, có thể nói nàng thanh đạm không màng danh lợi, cũng có thể nói nàng không có bất kỳ dã tâm nào.
Nhưng duy chỉ có không thể nói nàng hèn mọn.
Bởi vì người ta không hèn mọn mà.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tất Vân Yên lại lập tức thể hiện sự hèn mọn của nàng.
Nha đầu này ôm cánh tay Nhạn Bắc Hàn, mặt dày cười hì hì nói: "Ta thậm chí không muốn làm vợ cả... Còn phải quản nhiều chuyện như vậy, thật phiền phức. Ta chỉ muốn làm một Tiểu Th·iếp được trượng phu sủng ái. Chẳng cần quản gì cả, chỉ cần trượng phu thích ta, sủng ái ta là được rồi."
"Ngươi có chút tiền đồ đi!!"
Nhạn Bắc Hàn lập tức mặt mày xanh mét, một ngón tay ấn vào trán Tất Vân Yên, ấn cho nha đầu này ngồi phịch xuống đất, chỉ vào Tất Vân Yên mắng: "Ngươi thật biết làm vẻ vang cho đám tỷ muội chúng ta đấy, Tất Vân Yên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận