Trường Dạ Quân Chủ

Chương 58: Ngươi muốn mời khách (tu)

Chương 58: Ngươi muốn mời khách (sửa)
Khấu Nhất Phương lòng như lửa đốt, chặt đứt liên lạc rồi nhanh chóng đi xử lý công việc.
Đây chính là đại sự.
Về phần nợ Ấn Thần Cung một cái nhân tình, đó cũng là thật tâm thật ý.
Dù sao, đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, Khấu Nhất Phương biết rất rõ ràng, nếu là bản thân biết Nhất Tâm Giáo có phiền toái như vậy, thì tuyệt đối sẽ không nhắc nhở!
Mà người ta, Ấn Thần Cung, lại chủ động tới nhắc nhở.
Khấu Nhất Phương bùi ngùi mãi không thôi.
Mặc dù bình thường Ấn Thần Cung bị mọi người gọi là lão Âm hiểm, nhưng trên đại sự vẫn rất đáng tin cậy.
Phần nhân tình này nhất định phải nhận.
"Người ta lão Ấn, quả là có khí độ a..."
Bình thường mọi người hay chơi xỏ lẫn nhau, nhưng vào thời điểm then chốt, xem người ta Ấn Thần Cung làm việc thế nào kìa. Cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân một chút.
Khấu Nhất Phương thở dài.
Lập tức bắt đầu sắp xếp.
Phái ra mấy vị cao thủ: "Tranh thủ thời gian, thu dọn sạch sẽ!"
Xảy ra chuyện như vậy, nếu là bên Thủ Hộ Giả, lựa chọn đầu tiên tự nhiên là bảo toàn cho gia tộc Tây Môn lui vào khu vực an toàn.
Sau đó là giằng co kéo dài, trong thời gian đó tìm kiếm không gian có thể xoay sở, cố gắng đạt tới kết cục vẹn toàn đôi bên cuối cùng.
Nhưng loại chuyện này xảy ra ở Thiên Thần giáo thì chỉ có một kết quả: Rắn độc cắn tay, tráng sĩ chặt cổ tay!
Tuyệt đối không thể để gia tộc Tây Môn sau khi bị bắt khai ra manh mối khiến Thủ Hộ Giả lần theo dấu vết tìm ra ngọn nguồn.
Gia tộc Tây Môn dù quan trọng đến đâu cũng chỉ là gia tộc phụ thuộc, hơn nữa mới chỉ là gia tộc cấp chín chết tiệt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Khấu Nhất Phương căn bản không hề để vào mắt: Ngoại trừ việc có thể kiếm chút tiền thì chẳng có tác dụng gì khác.
Đã như vậy, dứt khoát diệt khẩu mới là lựa chọn chính xác nhất.
Thế là kế hoạch diệt môn cứ như vậy được đưa vào lịch trình.
Ba ngày sau...
Không ít cao thủ bố phòng ở Tường Vân Thành đột nhiên phát hiện...
Gia tộc Tây Môn, vậy mà toàn bộ đều trúng độc!
Cả nhà già trẻ, chết oan chết uổng.
Nhưng hoàn toàn không rõ ràng, hạ độc bằng cách nào? Ai ra tay?
Phong tỏa nghiêm ngặt như vậy, ngay cả con ruồi bay ra vào cũng có thể phân biệt được đực cái, vậy thì chất độc này từ đâu tới?
Mặc dù sau đó bên trong gia tộc Tây Môn cũng tìm ra được bằng chứng cấu kết với Thiên Thần giáo, xác nhận tội danh 'gia tộc Tây Môn đích thực là thuộc hạ của Thiên Thần giáo, chính là phản đồ đại lục', nhưng lại hoàn toàn không có niềm vui sướng kiểu như 'phá được đại án Thiên Thần giáo'.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, mình đã nghiêm trọng thất trách.
Manh mối tốt như vậy, cơ hội thích hợp như thế, thế mà cũng chỉ xử lý được một gia tộc phụ thuộc?
Trần Nhập Hải gào thét như sấm.
Cao Thanh Vũ tức giận tím mặt.
Đều nhao nhao mắng té tát đám thuộc hạ một trận.
Đến khi Phương Triệt nghe được tin tức này, cũng có chút ngơ ngác.
Chỉ chặt đứt được một gia tộc Tây Môn thôi sao?
Cái quái gì vậy... chắc không phải nói đùa chứ a?
Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?
Đã nói cho các ngươi biết: người của Thiên Thần giáo muốn tới diệt khẩu. Chỉ cần canh chừng Tây Môn thế gia, chẳng khác nào là vây thành đánh viện binh, nói thế nào đi nữa, cũng phải bắt được chút gì chứ?
Sao lại không thu hoạch được gì?
Ban đêm, Tôn Nguyên tới.
Phương Triệt rống lên một tiếng: "Dạ Mộng! Sư phụ ta tới không biết dâng trà sao!?"
Một cước đá nàng suýt ngã lăn quay.
Rồi ân cần đỡ Tôn Nguyên vào thư phòng.
Tôn Nguyên thở dài: "Ta nói này, ngươi tiểu tử này, đối với nữ hài tử phải ôn nhu một chút, coi như chúng ta là Ma giáo cũng không thể làm như vậy a? Nào có ai vừa đến đã đánh đá túi bụi như vậy?"
Phương Triệt đảo mắt nói: "Mạng của nha đầu này đều là ta cứu, đá một cước thì sợ cái gì... Dạ Mộng, ngươi nói xem? Ngươi sẽ hận ta sao?"
"Tiểu tỳ không dám."
"Ta tin ngươi cũng không dám. Mau đi lấy trà ngon, hầu hạ cho tốt."
Dạ Mộng vội vàng đi lấy bộ ấm trà đến, đứng hầu hạ bên bàn đọc sách.
Phương Triệt và Tôn Nguyên ngồi một trái một phải, hương trà lượn lờ bay lên.
Phương Triệt lúc này mới bắt đầu nói về chuyện này: "Sư phụ, nghe nói người của gia tộc Tây Môn đều đã chết?"
"Không sai. Chết sạch sẽ." Tôn Nguyên nhận lấy chén trà từ tay Dạ Mộng, ung dung uống một ngụm.
"Không hổ là Ma giáo chúng ta, quả là lợi hại, Trấn Thủ Giả canh giữ kín kẽ như vậy, mà vẫn bị diệt khẩu thần không biết quỷ không hay."
Phương Triệt cười ha hả một tiếng, cũng nhận lấy một ly trà từ tay Dạ Mộng. Nhíu mày, nói: "Khá nóng." Uống một ngụm lại nhét vào tay Dạ Mộng: "Bưng lấy."
"Vâng." Dạ Mộng cúi đầu mắt nhìn xuống, đứng hầu ở bên cạnh.
Tôn Nguyên cười ha hả: "Có gì kỳ quái đâu? Thiên Thần giáo phái ra Độc Vương và Xà vương; Độc Vương hạ độc lên mình rắn, Xà vương điều khiển vô số con rắn nhỏ thông qua đường hầm bí mật tiến vào gia tộc Tây Môn, sau đó tiến vào các nguồn nước, tiếp đó Độc Vương còn trộn lẫn các loại độc khác lên mình rắn nhỏ để hòa vào không khí, phối hợp với độc trong nguồn nước cùng lúc phát tác... Gia tộc Tây Môn một đêm bị diệt môn."
Đối với chuyện này, Tôn Nguyên khen không ngớt lời: "Thủ đoạn này của Thiên Thần giáo, thật sự là điển hình cho chúng ta noi theo. Thần không biết quỷ không hay như vậy, một gia tộc mấy trăm người cứ thế mà biến mất. Đáng giá khen ngợi một phen! Loại thủ đoạn này, giáo chủ cũng đang nghiên cứu, nếu tương lai Nhất Tâm Giáo chúng ta gặp phải chuyện tương tự, có thể dùng loại thủ đoạn này để thực hiện. Thật sự là quá tiết kiệm sức lực."
Phương Triệt chỉ còn biết thở dài, thì ra là thế.
Loại thủ đoạn này, thật sự là khó lòng phòng bị.
Không trách quân ta vô năng, chỉ trách địch nhân quá giảo hoạt.
Dạ Mộng đứng hầu ở một bên, cúi đầu, không hề động đậy.
Tôn Nguyên uống một chén trà, mỉm cười nói: "Nhưng mà ngươi bây giờ đối với nha đầu này, xem ra là yên tâm hơn một chút rồi nhỉ."
Phương Triệt hiểu ngay.
Trước kia Tôn Nguyên đến, bản thân không cho Dạ Mộng phục vụ ở bên cạnh, bây giờ Tôn Nguyên rõ ràng đang lấy chuyện này ra trêu ghẹo.
"Sư phụ cũng không phải người ngoài, nha đầu này ngốc nghếch, nhưng sai bảo cũng tạm được. Dù sao cũng nhẹ nhõm hơn chút so với việc ta tự mình bận trước bận sau."
Phương Triệt cười ha hả một tiếng, nói: "Giống như tân nương tử vậy, vừa mới thành thân, trong nhà có khách đến thăm đều là trốn ở trong phòng, nhưng sau này người thân quen biết hơn, cũng liền tham gia nói chuyện phiếm thôi, ha ha, phải không?"
Nói xong liền bóp nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Dạ Mộng một cái đầy lỗ mãng: "Chậc chậc, tiểu nha đầu cũng khá nhỏ nhắn đấy."
Dạ Mộng lập tức đỏ mặt.
Vào lúc ban đêm.
Sau khi Tôn Nguyên đi.
Dạ Mộng đang bận rộn thu dọn bàn trà, lau dọn vệ sinh.
Phương Triệt dương dương đắc ý.
"Hắc hắc, vô số cao thủ bố trí tường đồng vách sắt thì sao? Thiên Thần giáo cứ như vậy dễ như trở bàn tay, liền đem gia tộc Tây Môn diệt môn! Chuyện này, ha ha ha, thật sự là cười chết ta."
Dạ Mộng nhìn Phương Triệt với vẻ mặt ngơ ngác, biểu lộ sự ngây thơ không hiểu.
Gia tộc Tây Môn chết sạch thì ngươi vui cái gì?
Không thể không nói, nha đầu này mặt bầu bĩnh như trẻ con phối hợp với đôi mắt to, làm ra vẻ mặt ngơ ngác này, thật sự là chân thật đến cực điểm.
Không cần bất kỳ sự ngụy trang nào cũng đã ngốc nghếch, trong sáng, đáng yêu.
"Đồ ngốc!"
Phương Triệt nhìn ánh mắt mê mang của Dạ Mộng, mắng: "Con trai trưởng của gia tộc Tây Môn chết trong tay ta, nhà hắn không chết hết chẳng phải sớm muộn gì cũng sẽ trả thù ta sao? Điểm này ngươi cũng không nghĩ tới? Nhà bọn họ bị diệt môn, chẳng phải là bớt đi phiền phức cho ta sao?"
"Ngươi đúng là đồ đầu gỗ! Lúc nào mới có thể thông minh ra một chút? Võ Sĩ mấy tầng rồi? Còn không đi tu luyện? Mỗi ngày chỉ biết trợn mắt to mà cái gì cũng không hiểu."
Phương Triệt tức giận duỗi ngón tay điểm lên trán trơn bóng của Dạ Mộng, mắng: "Đúng là vô dụng. Chờ lúc nào đó ta đem ngươi bán vào thanh lâu!"
Ngón tay dùng lực một chút.
Dạ Mộng ngửa mặt ngã ngửa ra sau, ngã một cú chổng vó kiểu Nguyên bảo.
Nằm sóng soài trên đất với vẻ mặt khổ sở.
...
Rạng sáng.
Đám người nhận được tin tức do Dạ Mộng truyền lại: "Ai... Thì ra là thế!"
"Khó trách khó trách..."
"A, nói như vậy, chẳng phải là nói, Độc Vương và Xà vương của Thiên Thần giáo, đang ở quanh vùng này sao??"
"Bắt!"
Phương Triệt đã bắt đầu đi học.
Tạm thời mà nói, hắn muốn bắt đầu cuộc sống ở võ viện, dù sao đã làm nhiều chuyện như vậy, cũng cần phải im ắng một thời gian. Bằng không, cả phe địch và phe ta đều sẽ bắt đầu nghi ngờ.
Điều đáng nói là, vào ngày nhập học.
Võ viện đã có lãnh đạo chuyên môn đến lớp học, tiến hành khen ngợi Phương Triệt.
Vì đã giúp võ viện tránh khỏi vết nhơ có thể xuất hiện trong tương lai, cứu vớt những người dân Tường Vân Thành có khả năng bị uy hiếp làm hại, nên đã ban thưởng tổng cộng bốn mươi điểm học phần (ghi chú: nguyên tác là 20, có thể tác giả nhầm lẫn hoặc bản convert lỗi, sửa theo logic 2 việc được thưởng).
Cho nên học phần của Phương Triệt, đạt tới con số kinh khủng là một trăm bảy mươi sáu!
Loại học phần này, đối với tân sinh của Bạch Vân Võ Viện mà nói, trong suốt hàng ngàn vạn năm qua, là độc nhất vô nhị!
Thậm chí hiện tại, ngay cả những cuồng nhân lớp năm say mê tu luyện và làm nhiệm vụ, những người có học phần nhiều hơn Phương Triệt, cũng không vượt quá hai ngàn!
Một học phần, có thể cho một học sinh, trong điều kiện không yêu cầu linh lực cao hoặc thực phẩm cao cấp, chỉ ăn thức ăn phổ thông có chứa linh lực, sống sót được mười ngày!
Nếu như còn cần đan dược phối hợp tu luyện, một học phần bao gồm cả ăn uống và đan dược, có thể chống đỡ được ba ngày. Trong đó còn cộng thêm, có thể thuê phòng tu luyện tinh thần linh lực một canh giờ.
Điều này khiến Mạc Cảm Vân hâm mộ chết đi được.
Điểm tích lũy của hắn so với các tân sinh khác đã được coi là nhiều, nhưng so với Phương Triệt, thậm chí ngay cả số lẻ cũng không bằng.
Chưa kể Phương Triệt còn có kim bài.
Còn có huy chương của trấn thủ đại điện vừa đưa tới, còn có kim bài cảm tạ của Tường Vân Thành, còn có thêm một huân chương công lao của Bạch Vân Võ Viện.
Điều này đại biểu cho việc Phương Triệt đã lọt vào mắt xanh của tầng lớp cao tầng.
Mạc Cảm Vân đỏ hoe mắt tan học tìm đến Phương Triệt: "Mời ta ăn cơm! Ăn hai tháng!"
"Dựa vào cái gì?"
Phương Triệt nhíu mày.
"Ngươi nhiều học phần như vậy, ngươi xài hết được sao?"
Mạc Cảm Vân tức giận nói: "Mời ta ăn cơm!"
Phương Triệt lắc đầu, thở dài: "Lão Mạc, ngươi biết không? Sự ghen ghét khiến cho bộ mặt hiện tại của ngươi, trở nên rất xấu xí!"
Mạc Cảm Vân nói: "Chỉ cần ngươi có thể mời ta ăn cơm, xấu xí ta cũng nhận."
Phương Triệt thăm thẳm thở dài: "Là một trong số ít những người bạn ở Bạch Vân Võ Viện, ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ chúc mừng công lao cho ta chứ. Bởi vì ngươi biết, ta đã gặp phải chuyện gì. Với sự giáo dục của gia đình ngươi, cũng hẳn là hiểu rõ, có thể tưởng tượng được, ta đã trải qua nguy hiểm như thế nào."
Nghe vậy, Mạc Cảm Vân bình tĩnh trở lại.
Không sai, những chuyện này, suy nghĩ một chút là hiểu.
Công lao nào có dễ dàng đạt được như vậy? Huống chi lại còn mấy cái cùng lúc? Yêu nhân Ma giáo dễ giết như vậy sao? Đùa à!
Nguy hiểm mà Phương Triệt đã trải qua, suy nghĩ một chút liền biết đáng sợ đến mức nào. Quả thực là mang cái đầu đi liều mạng.
Phương Triệt vỗ vai Mạc Cảm Vân, xúc động nói: "Thật đó, đêm hôm ấy, ta đều cho là mình không về được, mãi cho đến sáng hôm sau, đi vào phòng học, nhìn thấy gương mặt của ngươi, ta mới đột nhiên cảm động, ta thì ra, vẫn còn sống."
"Hơn nữa ta lại gặp được, huynh đệ tốt nhất của ta!"
Hắn dùng sức vỗ vỗ vai Mạc Cảm Vân: "Lão Mạc, hảo huynh đệ."
Mạc Cảm Vân cảm động, thổn thức nói: "Đúng vậy a, thực lòng không dễ dàng."
"Ta đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi, nhớ tới món cự lực tay gấu ở nhà ăn võ viện chúng ta, suýt chút nữa ta đã nghĩ, đời này đều không ăn được nữa rồi, lão Mạc, ngươi còn nhớ lần trước ngươi mời ta ăn cự lực tay gấu không?" Phương Triệt lộ vẻ xúc động.
Mạc Cảm Vân nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ vai Phương Triệt, trịnh trọng nói: "Hảo huynh đệ, cái gì cũng đừng nói nữa, trưa nay, ta mời ngươi ăn cự lực tay gấu! Để ngươi ăn cho đủ! Ăn cho no!"
"Quả nhiên là hảo huynh đệ của ta!"
Phương Triệt cảm động đến mức nước miếng sắp chảy ra theo khóe miệng: "Cám ơn ngươi!"
Giữa trưa.
Mạc Cảm Vân nhìn Phương Triệt đang ngồi đối diện ăn miệng đầy dầu mỡ, trong lòng có chút kích động, đây chính là hảo huynh đệ của ta, sau cơn nguy cơ sinh tử, người đầu tiên nghĩ đến, chính là ta.
Mãi cho đến khi Phương Triệt ăn xong, lúc Mạc Cảm Vân thanh toán tiền, đột nhiên gãi gãi đầu mình.
Trên mặt lộ ra vẻ mê hoặc.
Quay đầu nhìn khuôn mặt và miệng bóng loáng của Phương Triệt.
Lại quay đầu lại nhìn ngọc bài thân phận với học phần sắp cạn kiệt của mình, luôn cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không đúng?
A?
Phương Triệt đã đi rồi.
Trên đường có người không ngừng chào hỏi hắn: "Phương Triệt, ăn xong rồi à?"
"Ăn xong rồi, huynh đệ tốt nhất của ta mời khách."
"Ân ân, Mạc Cảm Vân?"
"Đương nhiên!"
"Hâm mộ tình hữu nghị của các ngươi."
"Đa tạ."
Mạc Cảm Vân đột nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái.
Đây là huynh đệ của ta, ăn một bữa cơm còn quan tâm ai mời sao?
Hắn không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của những người chào hỏi kia.
Hắn chỉ nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt những người đó khi nhìn hắn đứng cùng Phương Triệt.
Mạc Cảm Vân càng thêm kiêu ngạo.
Hắn tưởng rằng người khác hâm mộ tình huynh đệ của mình, nhưng lại không biết, người khác hâm mộ là... Phương Triệt lại có một người huynh đệ chịu chi như thế, có thể ăn chùa uống chùa mãi...
Ai, nếu như bên cạnh chúng ta, những kẻ đã thua sạch học phần, cũng có một người huynh đệ như vậy, thì tốt biết bao?
Sự trả giá của Mạc Cảm Vân tự nhiên không phải là không có thành quả.
Trong khoảng thời gian này, trên thực tế Mạc Cảm Vân thu hoạch còn lớn hơn.
Hắn cùng Phương Triệt mỗi ngày luận bàn, mặc dù mỗi ngày đều bị Phương Triệt coi như bao cát mà đánh đập, ngày nào cũng mặt mũi bầm dập.
Nhưng mà, những gì hắn học được từ Phương Triệt, lại càng nhiều hơn!
Thậm chí có những thứ, mà tất cả bảo vật trân quý của Mạc thị gia tộc bọn họ cũng không sánh nổi.
Đó chính là nền tảng võ học hoàn toàn chính thống của Phương Triệt!
Thậm chí bao gồm cả động tác đứng yên.
Tư thế đi đường.
Chứ đừng nói chi là ra quyền.
Đừng xem thường một động tác đứng thẳng đơn giản, cứ đứng như vậy, ai cũng làm được. Nhưng mà, lúc đứng, sự cân bằng toàn thân, khoảng cách giữa hai chân, hai tay buông xuống, làm thế nào để khoa học hơn, nhanh hơn khi xuất đao, ra quyền, xuất kiếm.
Tư thế của hai chân, làm sao để trong tình huống thả lỏng nhất, thích hợp nhất, nghỉ ngơi nhất, có thể phản ứng nhanh nhất với địch nhân từ bất kỳ phương hướng nào.
Trọng tâm dưới chân, ngón chân nào trên lòng bàn chân trước chịu lực nhiều nhất, ngón chân nào thả lỏng nhất để có thể chống đỡ xoay người phản kích bất cứ lúc nào... vân vân.
Đều là học vấn.
Thậm chí, sau khi học được tư thế đứng thẳng cơ bản nhất, tiếp theo làm thế nào dựa trên nền tảng này để học cách tùy thời điều động mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể, và cơ bắp làm thế nào để có thể được điều động nhanh nhất bất cứ lúc nào...
Sự phối hợp giữa vùng eo hông và tư thế đứng của thân trên!
Đây đều là học vấn.
Mỗi một chi tiết nhỏ nhặt, đều có thể trên chiến trường chiến đấu kịch liệt hung hiểm, bảo toàn một mạng người!
Đây mới thật sự là vốn liếng lập thân của võ giả!
... ...
Ở đây tâm sự với mọi người một chút.
Nhìn đến hiện tại, mọi người hẳn là đã nhìn ra bố cục của quyển sách này rất lớn, mà trên thực tế, ta vẫn luôn không ngừng xây dựng bố cục cho đến bây giờ.
Giai đoạn đầu cực kỳ quan trọng, muốn nhanh cũng không nhanh được.
Hơn nữa quyển sách này sẽ rất hack não. Ta muốn viết về phản ứng của duy giáo, phản ứng của phe bảo vệ, cách ứng đối của Phương Triệt, cùng các mối quan hệ giữa các bên, bao gồm cả việc xây dựng đội ngũ của Phương Triệt... vân vân.
Hơn nữa các ngươi có thể nhìn ra, có một vài điểm ta vẫn chưa dung hợp được, chính là mối quan hệ giữa Thủ Hộ Giả, Trấn Thủ Giả, và chính quyền vương triều. Không phải không muốn viết, mà là chưa nghĩ ra.
Quyển sách này, về cơ bản mà nói, thực ra là một câu chuyện khá nặng nề; nhưng ta nhất định phải để mọi người khi đọc sách từ góc nhìn Thượng Đế, có được cảm giác sảng khoái và vui vẻ khi đọc.
Cho nên sau này sẽ có bùng nổ, hiện tại thứ nhất là đang trong giai đoạn sách mới, thứ hai là bố cục khó xây dựng, phải cân nhắc quá nhiều.
Nói một câu thật lòng: Mỗi một chương quá độ khi bắt đầu viết, ta thường sẽ suy nghĩ hơn hai tiếng đồng hồ mới có thể bắt đầu. -- Khó viết nhất, chính là chương quá độ.
Bởi vì không có tình tiết cụ thể, cũng không có cảm giác sảng khoái khi đọc. Nhưng lại có rất nhiều thứ cần phải viết ra để chuẩn bị trong chương quá độ.
Như vậy mới có thể viết tốt cao trào.
Có một số huynh đệ tỷ muội tỉ mỉ quay lại xem lần thứ hai, đã phát hiện rất nhiều chương phía trước đã thay đổi rất nhiều.
Đó là ta đã sửa đổi dựa trên những nhắc nhở nhận được từ đề nghị của mọi người.
Cho nên, ta cần tất cả mọi người đăng bài phát biểu, điểm danh một chút, tìm ra lỗi và lỗ hổng.
Trong quá trình đọc theo dõi, nếu phát hiện ra, nói ra, ta mới có thể lập tức sửa đổi.
Vất vả cho mọi người.
Hãy đăng thêm bài nói chuyện.
Ta bình thường sẽ không cấm ngôn, hơn nữa mỗi một bình luận ta đều sẽ xem.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận