Trường Dạ Quân Chủ

Chương 448: (4)

Một viên dược thảo rất kỳ quái, trông hệt như một con phượng hoàng đang giương cánh muốn bay. Thân nó lại còn có đủ ngũ thải tân phân.
Phương Triệt phá lệ cẩn thận khi thu hoạch gốc dược thảo này.
Mặc dù không biết đây là thứ gì, cũng không rõ công hiệu ra sao, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ tinh xảo như vậy cũng đủ biết nó không hề tầm thường.
Hơn nữa, thứ canh giữ gốc dược thảo này lại là một đôi yêu thú cường đại tương đương, khó đối phó hơn nhiều so với những con canh giữ hắc bạch tham.
Tại những nơi Phương Triệt đi qua...
Mặt đất sôi trào, có bạch cốt muốn trồi lên, nhưng không biết vì sao, khi vừa nhô ra được một nửa khỏi mặt đất thì lại rụt trở về.
Sau đó mặt đất liền hoàn toàn yên tĩnh...
Trên không trung, Kim Giác giao có chút tiếc nuối nhìn xuống mặt đất, sao chúng lại không chui ra nhỉ?
Đành phải bay về hướng khác.
Mà lúc này, ở nhiều nơi, Khô Lâu đã chui lên khỏi mặt đất, kêu ken két đi qua đi lại bên trong Âm Dương giới.
Chúng đã bắt đầu giao chiến với các đệ tử môn phái tiến vào thí luyện.
Nhưng mà, các đệ tử của những môn phái kia đều cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì đám bạch cốt Khô Lâu này, mặc dù thực lực không yếu, nhưng lại không giống như trong ghi chép truyền thuyết, uy lực của chúng đã yếu đi quá nhiều.
Trong ghi chép nói rằng, một khi gặp phải đám Khô Lâu này thì phải mau trốn đi.
Thực lực Khô Lâu binh cơ bản đều ở Quân cấp trở lên.
Thậm chí có một số Khô Lâu vương thực lực mạnh đến mức có thể phá núi đoạn sông, cường đại đến cực điểm.
Nhưng hiện tại xem ra, chúng cũng chỉ có vậy... Về cơ bản, mọi người chỉ cần dùng chút sức là đã đánh chúng thành một đống xương vụn.
Ngay cả những yêu thú Âm Dương giới canh giữ linh dược cũng không mạnh như trong ghi chép.
Trong nhất thời, các đệ tử của các đại môn phái đang thí luyện đều có chút hoang mang.
Sau khi đã trải qua khoảng thời gian đối mặt với yêu thú cường đại ở ngoại giới, lúc nào cũng trong cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai, vậy mà khi tiến vào Âm Dương giới vốn được ghi lại là hung hiểm hơn này, độ khó lại đột nhiên giảm xuống cả chục lần!
Chuyện này thật sự hiếm lạ.
Tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân là gì.
Chỉ có thể vừa chiến đấu, vừa cẩn trọng phòng bị. Trong tâm trạng nghi thần nghi quỷ, tốc độ của mọi người cũng chậm lại.
Tình huống này ngược lại lại tiện nghi cho ba kẻ chẳng biết gì là Phong Vân, Nhạn Bắc Hàn và Đông Vân Ngọc.
Họ cứ thế mạnh mẽ đâm tới mà không chút cố kỵ.
Trên bầu trời mờ mịt tối tăm, thân thể Kim Giác giao đã dài đến mấy trăm trượng, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi.
Lượng lớn tử khí, sát khí, Minh Khí bị nó nhanh chóng thôn phệ.
Những nơi nó đi qua, đám Khô Lâu binh dưới mặt đất đều đột nhiên trở nên hữu khí vô lực...
Rất nhanh sau đó.
Những người tiến vào đều cảm thấy mình đã đến giới hạn.
Cần phải nghỉ ngơi.
Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, việc ngủ nghỉ đã trở thành thói quen sinh hoạt. Dù đang ở trong khu vực tối đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón, nhưng khi đến thời điểm cần nghỉ ngơi như ở ngoại giới, họ vẫn sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Hơn nữa, cơn buồn ngủ này sẽ càng lúc càng nặng.
Rất nhiều tông môn đều đang phát ra âm thanh tập kết đặc biệt của mình.
Để tập hợp toàn bộ các đệ tử may mắn còn sống sót lại cùng một chỗ, bắt đầu phân chia ca kíp gác đêm.
Mà Phong Vân cùng Nhạn Bắc Hàn thì nhân cơ hội này, cuồng đuổi về phía sâu thêm mấy ngàn dặm. Triệt để kéo xa khoảng cách với các đệ tử thế ngoại sơn môn.
Sau đó tìm một chạc cây trên đại thụ, bố trí cấm chế xung quanh rồi bắt đầu nghỉ ngơi.
Còn Đông Vân Ngọc thì lén lén lút lút đi về phía điểm tập kết của một môn phái nào đó...
Mấy canh giờ sau.
Đột nhiên có một trận rối loạn.
Tiếng chiến đấu vang lên ầm ầm.
Là hai đệ tử Tuyết Hoa Cung đã bị Đông Vân Ngọc trực tiếp xử lý, đoạt lấy không gian giới chỉ. Nhưng Đông Vân Ngọc cũng rơi vào vòng vây của Tuyết Hoa Cung.
"Ác tặc!"
Các đệ tử Tuyết Hoa Cung gần như phát điên: "Ngươi là ai!"
Vừa đánh vừa lùi, Đông Vân Ngọc lạnh lùng nói: "Ta chính là Phong Vân của Duy Ngã Chính Giáo, các ngươi dám giết ta sao?"
Cái tên Phong Vân quả thực có sức chấn nhiếp rất mạnh, các đệ tử Tuyết Hoa Cung đều chấn động trong lòng.
Đông Vân Ngọc thừa cơ bộc phát, sau vài tiếng va chạm kịch liệt đã xông ra khỏi vòng vây, biến mất không còn tăm hơi.
Đệ tử Tuyết Hoa Cung sau khi tỉnh ngộ lại liền liều mạng truy sát: "Duy Ngã Chính Giáo thì sao? Hỗn trướng! Phong Vân! Ngươi là đại thiếu thứ nhất của Duy Ngã Chính Giáo, mà lại vô sỉ như vậy sao?"
"Ngươi có phải Phong Vân thật không? Nói không chừng là giả mạo."
"Hèn hạ vô sỉ! Duy Ngã Chính Giáo quả nhiên toàn lũ hèn hạ vô sỉ như vậy!"
Cũng có người hoài nghi, bởi vì trực tiếp báo tên như vậy thật sự có chút ngu xuẩn. Nhưng trước mắt chẳng nhìn thấy gì, cũng nên tìm một mục tiêu để phát tiết.
Mà Phong Vân thì lại có tư cách này.
Đúng như lời đệ tử Tuyết Hoa Cung nói 'Phong Vân có gì mà không dám báo tên? Người của Duy Ngã Chính Giáo chẳng phải trước nay đều như vậy sao?' Những lời bàn tán như vậy nhiều lên, thành ra dù không phải Phong Vân cũng bị coi là Phong Vân...
Nhưng mặc kệ bọn hắn mắng chửi thế nào, Đông Vân Ngọc đã biến mất không dấu vết.
Hắn cầm hai chiếc không gian giới chỉ đã có bảy vết rách trên đó, mở ra xem xét.
Sau đó, mặc kệ bên trong có gì, hắn đều chuyển hết vào không gian giới chỉ của mình.
Rồi tiện tay ném bỏ hai chiếc nhẫn kia đi.
Dù sao cũng không mang ra ngoài được... Hơn nữa còn là chứng cứ phạm tội.
Giữ lại làm gì?
Nghe thấy tiếng chửi mắng giận dữ vọng lại từ xa của đám đệ tử Tuyết Hoa Cung, cảm nhận được ý cừu hận ngút trời kia.
Đông Vân Ngọc hài lòng lắc đầu: "Nên tìm một chỗ ngủ thôi... Mẹ nó, bọn họ mắng là Phong Vân, liên quan gì đến Đông Vân Ngọc ta..."
Hắn thản nhiên rời đi.
Vô cùng tiêu sái.
...
Phương Triệt nhờ có Lang Thần Thảo nên hiện tại chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp trăm lần, vẫn chưa cảm thấy chút buồn ngủ nào.
Hắn chăm chỉ không ngừng tiếp tục tìm kiếm.
Riêng hắc bạch tham, hiện tại hắn đã nhổ được bốn năm mươi gốc, dễ như nhổ củ cải.
Còn có bảy tám gốc dược thảo hình thù kỳ quái khác, không biết công hiệu là gì, Phương Triệt cũng không nhận ra. Nhưng trông kỳ lạ như vậy, tự nhiên là đồ tốt.
Thậm chí, hắn còn tìm được một cây linh chi kỳ quái.
Nó lớn bằng bàn tay, một nửa trắng, một nửa đen, hơn nữa giữa phiến lá linh chi lại có hình mặt Khô Lâu.
Rễ cây cũng một bên đen, một bên trắng.
Lúc Phương Triệt thu hoạch viên linh chi này, hắn đã gặp phải vô số kim đầu con kiến, toàn là loại kim đầu con kiến dài bằng cánh tay, tổng cộng mấy trăm con.
Loại kim đầu con kiến này đao thương bất nhập, toàn thân cứng rắn đến cực điểm, Phương Triệt vỗ một chưởng xuống mặt đất mà cũng không đập chết được nó, vừa thả lỏng tay là nó lại bay lên.
Dùng đao kiếm chém, phải chém liên tục hai ba nhát mới có thể hạ được một con.
Phương Triệt bị ép đến bất đắc dĩ. Thần thức quét qua bốn phía không thấy ai.
Hắn trực tiếp tung ra Minh Thế.
Thương vừa vào tay, Phương Triệt liền cảm nhận được sự khác biệt.
Nặng trịch.
Hơn nữa cảm giác tiện tay càng thêm rõ ràng, có một cảm giác là: thanh thương này vừa đến tay liền tự động hòa làm một bộ phận của cơ thể.
Nhưng cảm giác nặng nề kia lại khiến hắn có cảm giác: Ta dùng thanh thương này có thể đối đầu cả một ngọn núi!
Đó là một loại cảm giác thần kỳ.
Một thương trong tay, tất cả thiên địa không!
Một thương vun vút đâm ra. Mũi thương lóe lên ánh sáng tĩnh mịch, một con kim đầu con kiến vừa tiếp xúc với mũi thương liền im lặng vỡ vụn thành bột phấn.
Nhẹ nhõm dễ dàng đến cực điểm.
Chính Phương Triệt cũng kinh hãi một phen.
Uy lực của Minh Thế sao lại trở nên lớn như vậy?
Nhưng hắn không kịp suy nghĩ cẩn thận, bởi vì đám kim đầu con kiến đã chen chúc kéo đến.
Minh Thế thương pháp.
Thong dong triển khai.
Phốc phốc phốc...
Chỉ trong nửa chén trà nhỏ thời gian, tất cả kim đầu con kiến đều chết oan chết uổng.
Hắn cẩn thận tìm kiếm một lúc, xác định không còn con nào mới cẩn thận thu lại gốc linh chi kỳ lạ này.
Sau đó mới bắt đầu xem xét Minh Thế.
Dần dần phát hiện ra sự biến hóa của Minh Thế, dường như... cái cảm giác 'Nặng nề, trầm ngưng, tĩnh mịch, hung lệ' kia đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Hơn gấp mười lần!
Minh Thế thành hình là do Phương Triệt dùng tâm huyết uẩn dưỡng.
Cho nên mỗi bước biến hóa, hắn đều rõ ràng.
Thậm chí lúc vừa tiến vào Âm Dương giới, hắn còn đang cẩn thận quan sát và uẩn dưỡng nó.
Về sau vì gặp Nhạn Bắc Hàn, một khi lấy ra sẽ bại lộ quá nhiều, cho nên mới không tiếp tục xem xét, tu luyện, mà luôn để nó trong thần thức không gian uẩn dưỡng.
Nhưng Minh Thế lúc này, so với lúc mới vào Âm Dương giới, đã biến hóa quá nhiều.
Nếu nói, Minh Thế vừa mới cô đọng thành hình chỉ là một thanh thương, một cây binh khí.
Vậy thì đến lúc chém giết Thương công tử, nó đã là một thanh lợi khí.
Đến khi tiến vào Âm Dương giới, nó đã là một thanh hung khí.
Nhưng Minh Thế hiện tại đã là một thanh Linh Khí.
Đây là một con đường lột xác rất rõ ràng.
Nhưng lần lột xác này quá nhanh, cũng quá đột ngột.
Hắn tỉ mỉ cảm nhận từng điểm biến hóa, chậm rãi nhíu mày.
Bởi vì, những thay đổi khác còn tạm được.
Sao tử khí và sát khí lại nặng nề như vậy? Nhất là ở mũi thương, quả thực như ẩn chứa cả một Địa Phủ âm u.
Điều này khiến Phương Triệt đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn chìm vào thần thức không gian.
"Tiểu giao."
Phương Triệt gọi một tiếng.
Trong không gian thần thức, Tiểu Tinh Linh lớn bằng ngón cái lanh lợi bay tới.
Đôi mắt manh manh đát nhìn Phương Triệt.
Kim Giác giao thì không thấy tăm hơi.
"Tiểu giao đâu?"
Tiểu Tinh Linh bắt đầu khoa chân múa tay.
Trao đổi hồi lâu, Phương Triệt cuối cùng cũng hiểu ra: Kim Giác giao đã ra ngoài làm việc.
Làm việc?
Phương Triệt ngẩn người.
Mẹ nó, Kim Giác giao vào Âm Dương giới này thế mà còn giấu mình đi tìm việc làm công sao? Chuyện này nghe sao mà không đáng tin lại còn quái dị thế nhỉ?
Phương Triệt hỏi làm công việc gì, Tiểu Tinh Linh không đáp được.
Phương Triệt đành phải chờ đợi.
Sau một lúc lâu.
Kim Giác giao lảo đảo bay về, cái bụng phình to.
Nó chống đỡ không nổi mà cứ ợ hơi liên tục.
Vừa vào không gian thần thức liền bị Phương Triệt tóm lấy: "Đi làm gì về đó?"
Một lát sau.
Nhìn Kim Giác giao không ngừng phun ra tử khí, Minh Khí, sát khí...
Khóe miệng Phương Triệt co giật.
Có chút cạn lời.
Hai ngươi gọi đây là ra ngoài làm việc hả? Đây rõ ràng là ra ngoài cướp đoạt còn gì?
Uổng cho các ngươi nói nghe cao sang như vậy.
Nhìn dáng vẻ Kim Giác giao ăn đến mệt lả, Phương Triệt cũng không nỡ quấy rầy 'người làm việc' đáng thương này.
Hơn nữa hắn cũng đã hiểu rõ, vì sao Minh Thế lại có biến hóa lớn như vậy.
Ở nơi như Âm Dương giới này, có sự tồn tại như Kim Giác giao, giống như chuột sa chĩnh gạo, không ngừng chuyển hóa năng lượng, Minh Thế mà không biến hóa lớn mới là lạ.
Đây là chuyện tốt thiên đại a.
"Đi ăn đi, ngươi chỉ còn chưa tới một năm thời gian."
"Có thể ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu."
"Cố gắng ăn thật nhiều! Ăn càng nhiều càng tốt!"
Phương Triệt trực tiếp thả lỏng hạn chế đối với Kim Giác giao, đồng thời cổ vũ: "Không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng, nơi này hiện giờ chính là của ngươi! Ngươi thích ăn thế nào thì ăn thế ấy, dù có ăn sập cái thế giới này thì cũng coi như là bản lĩnh của ngươi!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận