Trường Dạ Quân Chủ

Chương 453: (4)

Chương 453: (4)
chính là Âm Vân Tiếu.
Âm Vân Tiếu vãi cả linh hồn.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Phong Vân thế mà lại vây ở ngay trước mặt mình!
Liên tiếp không ngừng vung một kiếm càn quét, toàn lực phát động thần quỷ quyết, lập tức từng đám quỷ vụ bỗng nhiên bay lên, hóa thành bình chướng quỷ khí, đột nhiên vô số đạo âm khí hóa thành kiếm, bắn ra.
'Phong Vân' ở trước mặt cười lạnh một tiếng, giọng nói thanh tao lịch sự, tràn đầy phong độ thong dong: "Điêu trùng tiểu kỹ."
Sau đó, âm khí mà Âm Vân Tiếu phát ra, thế mà lại hoàn toàn biến mất!
Phụt một tiếng, Âm Vân Tiếu kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi lại.
Mùi máu tươi tràn ngập.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy giọng nói của 'Duy Ngã Chính Giáo Phong Vân' ở trước mặt phiêu hốt, chợt trái chợt phải, thản nhiên nói: "Âm Vân Tiếu, ta Phong Vân cũng không phải là người không nói lý, lần này, ta cũng không có ý định giết người Địa Phủ các ngươi. Chỉ là muốn xem tài nguyên của Âm Dương giới mà thôi... Giống như hiện tại, ta có thể tuỳ tiện giết ngươi, nhưng lại chỉ chém ngươi một cánh tay."
Giọng nói phong khinh vân đạm của Phong Vân, hòa hoãn vang lên: "Sau khi ra ngoài, ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút, làm thế nào để báo đáp ân tha mạng của ta."
Máu tươi từ cổ tay Âm Vân Tiếu tuôn ra như suối phun.
Đau đến toàn thân run rẩy, được hai sư đệ đỡ lấy, hắn lại lớn tiếng nói: "Phong Vân, trả lại cánh tay gãy đây cho ta!"
Bên kia, 'Phong Vân' tiện tay quăng ra, cánh tay gãy liền bị ném trở về: "Sao thế, ngươi muốn luộc lên ăn à?"
Âm Vân Tiếu một tay bắt lấy, vừa sờ, sắc mặt liền biến đổi: "Phong Vân, chiếc nhẫn đâu?"
"Hiếm lạ gì, nếu không phải là vì đoạt tài nguyên, ta chặt tay ngươi làm gì?"
Trong bóng tối, 'Phong Vân' cười nhạt: "Không cần phải cảm tạ ta lắm đâu, Âm Vân Tiếu, đa tạ thiên tài địa bảo của ngươi."
Giọng nói phiêu hốt, chữ cuối cùng đã vọng lại từ nơi xa vô cùng.
Âm Vân Tiếu thét dài một tiếng: "Phong Vân! Mau trả lại chiếc nhẫn!"
Nhưng Phong Vân mặc kệ, đã biến mất vô tung vô ảnh.
Âm Vân Tiếu ngửa mặt lên trời gào thét, bi phẫn khôn nguôi.
Đó là vật tư của toàn bộ đệ tử Địa Phủ chúng ta! Không phải của một mình ta!
Phong Vân đáng chết nhà ngươi, lại cướp sạch mọi thứ của Địa Phủ chúng ta!
Tất cả đệ tử Địa Phủ đều ngây ra như phỗng.
Người có chiến lực cao nhất trong số họ, vượt xa bạn đồng lứa chính là Âm Vân Tiếu, vậy mà ngay cả Âm Vân Tiếu cũng bại trận trực tiếp dưới hai chiêu của đối phương, hơn nữa còn là nhờ đối phương hạ thủ lưu tình mới giữ được một mạng.
Những người còn lại nếu xông lên chiến đấu, ngoại trừ chịu chết, sẽ không có kết quả thứ hai.
Nhưng mà, nhẫn không gian của tất cả mọi người vừa mới giao vào tay Âm Vân Tiếu, kết quả thế mà lập tức bị cướp sạch.
Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
"Thánh tử, bây giờ phải làm sao?"
"Ta hồi phục trước đã... Nhất định phải đoạt lại!"
Trong mắt Âm Vân Tiếu lóe lên ánh nhìn tàn độc như sói.
"Phong Vân! Phong Vân! Ta nhớ kỹ ngươi, đồ vật của Địa Phủ ta không dễ lấy như vậy đâu! Ngươi sẽ phải trả giá đắt! Ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt!"
Âm Vân Tiếu đã tức đến phát điên rồi.
Ngũ tạng câu phần.
Mình vừa mới thu lại nhẫn trên tay của các sư huynh đệ, kết quả đảo mắt đã bị người khác đoạt mất.
Đây quả thực là nỗi nhục nhã vô cùng!
...
Kẻ giả dạng Phong Vân cướp bóc Âm Vân Tiếu, dĩ nhiên chính là Phương Triệt. Bắt chước giọng nói của Phong Vân, đối với Phương Triệt mà nói căn bản không có chút khó khăn nào.
Thần quỷ quyết của Âm Vân Tiếu, quỷ khí vừa mới tuôn ra còn chưa hình thành công kích, đã bị Kim Giác Giao nuốt trọn một ngụm.
Cho nên Phương Triệt mới có thể thuận lợi như vậy.
Đã đoạt được đồ vật, tự nhiên phải xem chiến lợi phẩm.
"Nha, không tệ nha, bảy đạo vết rách."
Phương Triệt khe khẽ ngân nga mở nhẫn không gian của Âm Vân Tiếu ra, có chút thất vọng. Đồ vật bên trong cũng không nhiều như trong tưởng tượng.
Hắn chuyển toàn bộ vào nhẫn không gian của mình: "Âm Vân Tiếu này thật chẳng có gì hữu dụng... A, đây là... Sao trong này vẫn còn?"
Phương Triệt kinh ngạc.
Hắn đổ toàn bộ ra xem xét.
Một, hai, ba, bốn, năm... Bên trong thế mà lại có trọn vẹn ba mươi lăm chiếc nhẫn không gian!
Phương Triệt lập tức sững sờ: "Âm Vân Tiếu đoạt của nhiều người như vậy sao? Không thể nào? Cho dù tất cả đệ tử Địa Phủ đều giúp hắn đoạt cũng không thể nào đoạt được nhiều như vậy chứ."
Nhưng, sự thật lại bày ra ngay trước mắt.
Phương Triệt mở từng cái ra.
Chuyển linh dược vào nhẫn không gian của mình.
Mỗi cái không nhiều, nhưng ba mươi lăm chiếc nhẫn không gian này cộng lại thì cũng coi là rất nhiều.
Nhét đầy cả không gian cuối cùng trong nhẫn không gian của Phương Triệt, nếu lại có thêm thì thật sự không chứa nổi nữa.
"Thật lợi hại, đoạt được của ba mươi lăm người."
Phương Triệt vẫn tán thưởng một câu.
Nhưng hắn lại không biết, trong số này, chỉ có chín chiếc nhẫn là cướp được, hai mươi sáu cái còn lại... đều là của các vị đệ tử Địa Phủ.
Phương Triệt dù có tưởng tượng phong phú đến mấy cũng không thể nào nghĩ tới việc mình lại cạo trọc đầu cả Địa Phủ!
"Tiếp theo không thể đoạt nữa."
Đoạt thêm nữa cũng không chứa nổi, bởi vì một chiếc nhẫn chỉ khi đầy ít nhất bảy phần mới có thể mang ra ngoài. Đoạt nữa cũng không thể nào đoạt nhiều đến mức chứa đầy bảy phần chiếc nhẫn thứ hai.
Cho dù có phân phối đều vào hai chiếc nhẫn, mỗi chiếc đạt bảy phần cũng không làm được. Thời gian quá ít.
Nhiều đồ dư ra như vậy đơn thuần là lãng phí.
Dù sao nhẫn của Âm Dương giới này, rất lớn mà!
Tiện tay vứt bỏ những chiếc nhẫn khác, Phương Triệt đứng dậy, biến mất vào trong một màn minh vụ.
Hiện tại hắn thật sự không có ý định làm thêm hành động nào nữa. Cho nên lần này, hắn ẩn nấp một cách trung thực lạ thường.
Mơ hồ cảm giác đã qua mấy canh giờ.
Phương Triệt sắp ngủ gật rốt cục cũng nghe được động tĩnh mới.
Giữa thiên địa, một tiếng nổ lớn vang lên ầm ầm, một cánh cửa đen và một cánh cửa trắng bỗng nhiên hạ xuống.
Toàn bộ thế giới rung động một trận.
Lập tức, bên trong Âm Dương giới bắt đầu xuất hiện từng con đường phát sáng, tất cả đều dẫn ra bên ngoài.
Sau đó chính là tất cả đám thiên tài đã tiến vào, bọn họ lũ lượt đi về phía bên ngoài.
Lúc này Phương Triệt mới biết mình đã đoán sai, hóa ra lúc ra ngoài là như thế này, căn bản không có khả năng đánh lén.
Nếu không phải Âm Vân Tiếu dẫn theo đệ tử Địa Phủ mò ra bên ngoài sớm, thì mình thật sự không có bất kỳ cơ hội nào để đánh lén cướp bóc.
"Âm Thánh tử đúng là người tốt nha, cũng không uổng công ta tha cho hắn một mạng."
Thấy minh vụ bắt đầu dần dần tan đi, mà những người ở Minh Giới dường như cũng xuất hiện trở lại dương gian, men theo con đường phát sáng dưới chân mà đi ra ngoài.
Phương Triệt đợi cho hơn mười nhóm người đi qua, mới lặng yên không tiếng động đi theo ở phía sau cùng, với vẻ mặt tiếc nuối kiểu 'Ta là người thu hoạch ít nhất', bước đi khập khiễng, thể hiện rằng 'Ta bị trọng thương', là người cuối cùng đi ra ngoài.
Đông Vân Ngọc xông lên trước nhất.
Không còn cách nào khác, hiện tại người muốn ra ngoài nhất chính là hắn.
Bởi vì Nhạn Bắc Hàn vẫn luôn tìm hắn, nơi nào có chiến đấu, Nhạn Bắc Hàn mò đến bắt Đông Vân Ngọc, đúng là bắt một lần trúng một lần.
Hễ bắt được là một trận cuồng đánh như muốn hủy dung!
Hiện tại, hắn vừa bị đánh xong.
Đột nhiên Âm Dương giới xảy ra biến cố, Nhạn Bắc Hàn kinh ngạc một chút, lại cho Đông Vân Ngọc cơ hội chạy thoát một lần nữa.
Đông Vân Ngọc không hề có lựa chọn thứ hai, lập tức lao thẳng ra bên ngoài.
Tốc độ nhanh chóng vượt cả lưu quang.
Tại phía trước cánh cổng ánh sáng đen trắng.
Âm Vân Tiếu che kín người, dẫn đầu tất cả đệ tử Địa Phủ còn sót lại, đều im lặng ngồi xếp bằng.
Toàn thân áo đen, một thanh kiếm lóe hàn quang, cắm trên mặt đất trước mặt hắn.
Tay của hắn đã hồi phục như thường, là Thánh tử Địa Phủ, việc trên người mang theo Sinh Sinh Tạo Hóa Đan cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Huống chi chiếc nhẫn bị cướp đi vốn là nhẫn của Âm Dương giới, còn chiếc nhẫn hắn tự mang vào thì không bị cướp.
Nhưng khí thế trên người đám người Địa Phủ hiện tại lại khiến những người đi ra phía sau nhìn thấy đều thầm giật mình trong lòng.
Đó là một loại khí thế quyết tử kiên quyết!
Một thân vết máu, sát khí ngút trời.
Cứ như vậy ngồi trước hai tòa cổng ánh sáng, chặn đường ra.
Đông Vân Ngọc là người đầu tiên đi ra, nhìn thấy điệu bộ này, không khỏi chậc chậc mấy tiếng: "Nha, nha, chậc chậc... Bộ dạng này của Âm Thánh tử thật đúng là 'cởi truồng ngồi ghế băng, có bài bản hẳn hoi', xì, nhìn là biết không dễ chọc rồi, đây là làm gì vậy? Hơn hai mươi người bày tạo hình ở đây à?"
Hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Địa Phủ đang thịnh hành nghệ thuật trình diễn sao?"
Hắn biết rõ Địa Phủ làm vậy ắt có nguyên nhân, nhưng bản tính tiện miệng trời sinh khiến hắn cảm thấy không nói mấy câu thì không thoải mái.
Âm Vân Tiếu ngước mắt, trầm giọng nói: "Đông Vân Ngọc, mục tiêu hôm nay của ta không phải ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn tìm chết, ta cũng không ngại đâu."
Câu nói này hắn nói rất bình tĩnh.
Nhưng sát ý điên cuồng ẩn chứa bên trong lại đột nhiên tuôn ra.
Đông Vân Ngọc không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng cảm nhận được sát ý này điên cuồng đến mức nào.
Ngoài Âm Vân Tiếu, hai mươi sáu người Địa Phủ còn lại vẫn ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nhắm mắt không nhúc nhích. Trước mặt mỗi người đều cắm một thanh trường kiếm.
Tựa như xem trường kiếm là mộ bia của mình.
Đông Vân Ngọc hừ một tiếng: "Hai mươi bảy đánh một, có gì giỏi giang, lão tử không thèm chấp các ngươi."
Hắn đi vòng ra xa.
Hắn tuy tiện miệng, nhưng cũng biết đạo lý hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
Ngay sau đó Lan Tâm Tuyết, Thạch Trường Kiếm mấy người cũng đều đi ra.
Bọn họ đều là người hiểu chuyện, vừa nhìn thấy tư thế này của Địa Phủ, trong lòng đều đột nhiên chấn động.
Táng quỷ sát trận.
Đây là kiếm trận liều mạng của Địa Phủ! Một khi sử dụng, tất nhiên ngọc thạch câu phần.
Trước hết giết mình, sau mới giết địch! Địch nhân có chết hay không không biết, nhưng người tham gia kiếm trận này chắc chắn chết trước!
Đây luôn là thủ đoạn cuối cùng trong các thủ đoạn liều mạng của Địa Phủ.
Lan Tâm Tuyết ở bên trong cũng đã ngấm ngầm ra tay với Địa Phủ không ít, trong lòng tự nhiên đuối lý, lập tức đánh đòn phủ đầu, tiến lên một bước, giận dữ nói: "Âm Vân Tiếu, ngươi làm gì thế? Bày ra bộ dạng này cho ai xem? Ngươi muốn giết ta à?"
Âm Vân Tiếu lạnh mặt, không nói một lời.
Dường như không nhìn thấy Lan Tâm Tuyết.
"Ngươi... Ngươi có ý gì?" Lan Tâm Tuyết mất hết mặt mũi.
Tên khốn này, thế mà không tiến lên nịnh bợ!
Lập tức Thạch Trường Kiếm, Phù Đồ Lục Kiếm và những người khác cũng đi ra.
Không lâu sau, tất cả người của thế ngoại sơn môn đều đã đi ra.
Ngay cả Nhạn Bắc Hàn và Phong Vân cũng đều đi ra, đều hơi kinh ngạc nhìn những người Địa Phủ này, không hiểu lắm, mấy người Địa Phủ này điên rồi sao?
Trong lòng đều có chút khinh thường.
Bày ra bộ dạng liều mạng này, hù dọa ai chứ?
Khương Bích Hoàng nhìn thấy bộ dạng này của người Địa Phủ, lại nhíu mày, đi tới hỏi: "Âm huynh, đây là vì cớ gì? Sao lại như thế?"
Thiên Cung và Địa Phủ, xưa nay vốn có liên hệ.
Âm Vân Tiếu bày ra tư thế đồng quy vu tận này, người khác không hỏi thì thôi, nhưng Khương Bích Hoàng lại nhất định phải hỏi một chút.
Nhưng vừa hỏi câu này.
Đệ tử của các môn phái khác như Lan Tâm Tuyết, Thạch Trường Kiếm, lập tức cũng dùng ánh mắt cừu hận cổ quái nhìn lại những người Thiên Cung như Khương Bích Hoàng.
Khương Bích Hoàng trong lòng buồn bực, không biết có vấn đề ở chỗ nào.
Sao mọi người đều nhìn ta như vậy?
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Âm Vân Tiếu đã chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt hắn bùng lên quỷ hỏa nhìn Phong Vân, mang theo mối thù hận ngút trời.
Hắn thản nhiên nói: "Khương sư huynh, còn xin ngươi hãy làm chứng cho ta."
Khương Bích Hoàng ngạc nhiên không hiểu: "Làm chứng? Làm chứng cái gì?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận