Trường Dạ Quân Chủ

Chương 987: Mở làm! 【 là gió nhà tổng minh tăng thêm 93 ]

Thời gian trôi qua từng giờ.
Bên trong Thần Mộ lại lần nữa bắt đầu bay ra vô số yêu thú cùng thiên tài địa bảo, vô số yêu thú tranh đoạt lẫn nhau bên trong khu vực.
Đám người chỉ cảm thấy đại địa dưới chân đều đang rung động.
Nhưng tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi.
Đợt này khác với lần trước, trước khi mọi thứ kết thúc, không ai thương vong, dù sao thì ai cũng đã có kinh nghiệm.
Từng nhóm từng nhóm yêu thú phi hành đen nghịt đi trước.
Sau đó, tẩu thú thành đàn kết đội cũng rời đi, Mạc Cảm Vân thậm chí còn thoáng chút hoài niệm khi phát hiện đàn dã ngưu của mình.
Đợi đến khi hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Phong Vân dẫn đầu đứng lên, còn chưa kịp hành động.
Bên kia, Đổng Viễn Bình đã rống to một tiếng, điên cuồng xông ra ngoài.
Ở đây, mỗi thời mỗi khắc đều giống như bị xử tử công khai, tâm tính Đổng Viễn Bình đã bị Phong Vân làm cho sụp đổ hoàn toàn.
Giờ phút này, thời điểm cuối cùng đã tới, hắn trực tiếp không thể chờ đợi thêm được nữa mà lao ra.
Hắn quyết định!
Lần này, nhất định phải làm cho Phong Vân trả giá đắt!
Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là Dạ Ma kia! Xem ra Phong Vân rất thích, rất coi trọng tên thuộc hạ đó đúng không? Vậy thì lấy hắn khai đao!
Người của Duy Ngã Chính Giáo đều đáng chết!
Thậm chí Đổng Viễn Bình đã thầm hạ quyết tâm: Chờ quy tắc được nới lỏng, nhất định phải bắt mấy nữ nhân của Duy Ngã Chính Giáo, đùa bỡn cho tới chết!
Đám người nhao nhao bắt đầu hành động.
Cuối cùng...
Ngôi mộ trong Thần Mộ đã hiện ra ở phía xa, vòng nước xanh kia cũng đã có thể thấy rõ ràng, đúng lúc này, đám người đều cảm thấy cơ thể bỗng nhiên nhẹ nhõm đi một chút.
Quy tắc đã có chỗ nới lỏng.
"Vút!"
Phong Vân lướt qua mấy ngàn trượng, vọt thẳng lên phía trước nhất, Duy Ngã kim ấn trong tay lấp lóe kim quang.
Hét dài một tiếng: "Tất cả có thể nghe ta nói chuyện không?"
"Chúc mừng Vân thiếu!"
Bốn phía vang lên tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm.
Phong Vân rống to một tiếng: "Đừng vội chúc mừng hành lễ, hiện tại, quy tắc đã nới lỏng, bắt đầu tổ đội trước! Sáu người một đội!"
"Sau đó lập tức làm quen, rèn luyện chiến lực!"
"Tạo thuyền! Chuẩn bị lên đảo giữa hồ!"
"Sau này trong bí cảnh, khi bí cảnh xuất hiện, bất kể có phải là đảo giữa hồ hay không, đều phải bắt đầu tạo thuyền trước!"
"Phong Tinh! Thần Vân! Ngô Đế! Bạch Dạ! ..."
Phong Vân bắt đầu điểm danh.
"Tất cả lên đây!"
Sau một hồi phân phó.
"Trước tiên hình thành đội mũi nhọn có tu vi cao nhất! Chọn phương hướng có nhiều người Thần Dụ và Linh Xà nhất, giết thẳng một đường qua đó! Có thể giết bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!"
"Giết qua đó!"
Phong Vân gầm lên một tiếng!
Người của Duy Ngã Chính Giáo nhanh chóng triển khai hành động.
Tiểu tổ của Phương Triệt và Nhạn Bắc Hàn tạm thời tách ra.
Nhạn Bắc Hàn cùng Tất Vân Yên ở lại tại chỗ không nhúc nhích.
Hai nàng có nhiệm vụ thu thập thi thể.
"Ngươi tự mình cẩn thận!" Hai nàng ân cần nói.
"Yên tâm."
"Cũng đừng gia nhập các tiểu đội khác." Tất Vân Yên căn dặn một tiếng.
"Ta biết, đội trưởng không đồng ý khai trừ ta ra ngoài thì ta muốn gia nhập tiểu đội khác cũng không được đâu."
Phương Triệt cười khổ.
Nhạn Bắc Hàn hừ một tiếng, mặt không biểu tình tóm lấy Tất Vân Yên rồi phóng lên trời.
"Lăng Không! Tịch Vân!"
"Có thuộc hạ!"
"Mang tiểu đội của các ngươi đuổi theo ta!"
"Vâng!"
Phương Triệt đã mặc toàn đồ đen, hóa thành một luồng sương xám, tay nắm Minh Hoàng kiếm, giống như một vệt sáng liền xông ra ngoài.
Bên nào có nhiều Hoàng y nhân hơn, liền xông mạnh về bên đó.
Hắn không làm thuyền, nhiều người làm thuyền như vậy, tùy tiện cướp một cái là được. Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là trước khi đến bờ hồ, phải giết thêm vài người!
Kiếm quang lạnh thấu xương quét qua.
Hai người của Thần Dụ Giáo thậm chí không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đầu đã lìa khỏi cổ. Phương Triệt thuận tay chém đứt một cánh tay, bởi vì trên tay này thế mà lại đeo nhẫn. Cất chiếc nhẫn vào trong ngực, hai thanh binh khí cũng đều thu vào không gian giới chỉ.
Người có thể vào nơi này, binh khí mang theo cũng không tồi, mang ra ngoài rất đáng tiền.
Loại tài phú này, Phương Triệt sao có thể bỏ qua.
Băng phách linh kiếm, toàn lực triển khai.
Từng luồng từng luồng băng sương cực hàn không ngừng lan tỏa, những nơi đi qua, một mảnh sương lạnh dày đặc, ngay cả thi thể cũng đều đông cứng từng cái một.
Không minh thân pháp, Băng phách linh kiếm, Vô Lượng Chân Kinh.
Ba đại tuyệt học, điên cuồng đột tiến!
Đây là tổ hợp mà hắn ngay cả khi đối chiến với Nhạn Bắc Hàn cũng chưa từng dùng qua.
Uy lực quả nhiên đạt đến cực điểm.
Một đường đột tiến như bão táp, dưới kiếm không ai địch nổi một hiệp.
Thu Vân Thượng, Phong Hướng Đông và Tuyết Vạn Nhận ở gần đây nhất vốn định đến xử lý Dạ Ma trước, nhưng khi đến gần xem xét, cả ba biến sắc, quay đầu chạy ngược lại không chút do dự!
Ngọa Tào! Chơi không lại!
Nhìn tư thế hiện tại này của Dạ Ma, cơ bản ba người bọn họ mà qua đó chỉ có một kết quả: Nộp mạng!
Vốn cảm thấy bây giờ mình đã rất lợi hại rồi, nhưng so với người ta, mới phát hiện mình vẫn còn hơi yếu.
Ở một phương hướng khác, Đinh Kiết Nhiên xông thẳng một đường, cũng đánh cho địch tan tác, một đường bay thẳng đến bờ hồ, hơn ba mươi cao thủ của Thần Dụ Giáo và Linh Xà Giáo chết dưới kiếm của hắn.
Phụt phụt phụt...
Lại một tổ sáu người của Thần Dụ Giáo bị Phương Triệt chém dưới kiếm.
Đã cách mép nước không xa.
Mà bên kia, nhìn thấy Dạ Ma xông tới, mười mấy tổ cao thủ Thần Dụ Giáo thế mà lại khiêng thuyền bỏ chạy.
Phương Triệt giận dữ quát: "Đội kia có tên đầu trọc! Để thuyền lại cho lão tử! Nếu không ta mẹ nó truy sát các ngươi!"
Thanh âm như sấm, sát khí như bão táp.
Tất cả mọi người đều nghiêng mắt nhìn sang.
Sáu người kia nghe xong, trực tiếp ném thuyền ra xa: "Cho ngươi!"
Sau đó quay người bỏ chạy.
Nhìn cảnh này, Phong Vân gần như bật cười ra nước mắt. Thần Tuyết và Phong Tuyết cũng mang vẻ mặt dở khóc dở cười.
"Tên sát tinh này không có thuyền mà lại đi uy hiếp... Hơn nữa hắn vậy mà lại uy hiếp thành công..."
"Có lẽ thuyền đã bị Tiểu Hàn và Vân Yên giữ lại, hắn chỉ có thể đi cướp."
Phong Tuyết nói: "Hơn nữa, Tiểu Hàn và Vân Yên đều phải ở lại đến cuối cùng mới lên đảo, Dạ Ma chỉ có thể hành động một mình."
Nghe nói vậy, Phong Vân đột nhiên tỉnh ngộ.
"Đúng, theo lý mà nói, hiện tại hai tiểu tổ có thể đối chiến, nhưng ba tiểu tổ thì không thể. Nhưng vừa rồi các ngươi có thấy không? Dạ Ma lại có thể một mình đồng thời giết cả hai tổ!"
"Chẳng lẽ quy tắc này vô hiệu đối với người này?"
Phong Vân lập tức nghĩ đến.
Nhưng ngay sau đó lại cười khổ: "Cho dù là vô hiệu đối với người này, nhưng ai có chiến lực như Dạ Ma chứ? Nghĩ đến cũng vô dụng!"
Lại thấy Dạ Ma cười to một tiếng, nhảy lên thuyền.
Lớn tiếng nói: "Vân thiếu, có muốn đi cùng thuyền không?"
"Tốt!"
Phong Vân cười lớn một tiếng, mang theo Phong Tuyết, Thần Tuyết nhảy người lên, cùng lúc rơi xuống thuyền của Dạ Ma.
Phương Triệt cười ha ha, thúc giục thần công, thuyền gỗ nhỏ lao đi như tên rời cung: "Đừng nói, đám người Thần Dụ Giáo này tạo thuyền cũng có nghề đấy, thật hợp ý ta."
Phong Vân cười to, lập tức cũng tham gia thúc đẩy thuyền, hỏi: "Dạ Ma, mười hai năm nay thế nào?"
"Haiz..."
Phương Triệt thở dài một tiếng, lộ ra vẻ mặt vô cùng thê thảm, nói: "Người khác có thể không hiểu, nhưng Vân thiếu ngươi chắc chắn hiểu được mười hai năm này của ta đã trải qua thế nào."
Phong Tuyết lập tức nhíu mày, cười mắng: "Dạ Ma, ngươi có ý gì?"
Phong Vân cười to, cười đến không thở nổi.
Câu nói này của Phương Triệt khiến hắn nhớ đến sự sụp đổ của mình mấy năm về trước lúc mới bắt đầu.
Đương nhiên, mình và Dạ Ma còn khác nhau, mình là lãnh đạo, còn đỡ hơn một chút. Còn Dạ Ma không chỉ đi cùng hai nữ nhân, mà hai nữ nhân kia còn là lãnh đạo.
Lập tức liền hiểu rõ tình cảnh của Dạ Ma những năm này.
Đó tất nhiên là chẳng mỹ diệu gì.
Lập tức bắt đầu truyền âm hỏi Phương Triệt: "Phương tổng, những năm này, cùng Nhạn Đại Nhân phát triển thế nào rồi?"
Phương Triệt lộ ra vẻ mặt đầy tang thương, truyền âm trả lời: "Vân thiếu... Ngươi nghĩ ta dám sao?"
Phong Vân nghĩ ngợi, thở dài.
Vấn đề này, chính hắn cũng đã nghĩ hồi lâu, Dạ Ma thật sự không dám, đổi lại mình là Dạ Ma, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, cũng không dám.
Vì vậy tiếp tục truyền âm hỏi: "Vậy Nhạn Đại Nhân phản ứng thế nào?"
Phương Triệt liền lộ ra vẻ mặt và ánh mắt càng thêm tang thương bi thương, truyền âm nói: "Không có gì, chỉ là mỗi ngày đánh ta thôi. Chỉ trong mười hai năm này, bị đánh mấy ngàn trận... Lấy cái tên mỹ miều là luận bàn. Ngươi cũng biết, tu vi của ta khi đó không cao..."
Phong Vân cười thiếu chút nữa rơi khỏi thuyền, vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác: "Không tệ không tệ, trải nghiệm này của ngươi không tồi."
Phương Triệt lườm hắn một cái, cúi đầu nhanh chóng đẩy thuyền.
"Vậy vấn đề tu vi của ngươi, ta vẫn chưa có cơ hội hỏi ngươi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại thấp như vậy, hơn nữa còn bị thương?” Phong Vân hỏi.
Câu nói này không phải là truyền âm.
"Ta cân nhắc như thế này..."
Phương Triệt nói thật.
Lập tức Phong Vân không cười nữa.
Không chỉ hắn không cười, ngay cả Phong Tuyết và Thần Tuyết cũng không cười.
Vẻ mặt hối hận: "Chuyện này... Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội bực này?"
Khuôn mặt anh tuấn của Phong Vân bắt đầu vặn vẹo.
Hắn thật sự nằm mơ cũng không ngờ tới, mình tự nhận thông minh một đời, vậy mà lại liên tục bỏ lỡ hai lần cơ hội trời ban để làm lại từ đầu!
Nhận thức này khiến Phong Vân bị đả kích lớn, ánh mắt nhìn Phương Triệt rất khó coi.
"Dạ Ma, ngươi con mẹ nó... Thế mà lại lén lút chiếm được chỗ tốt như vậy!"
Phong Vân giận dữ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bị người đồng trang lứa vượt mặt.
"Vân thiếu, chuyện này cũng không thể trách ta được..."
Phương Triệt oan ức nói.
Phong Vân dĩ nhiên biết, chuyện này thực sự không trách được ai, chỉ có thể trách mình không nghĩ tới. Nhưng nghĩ đến loại cơ hội làm lại này, ông trời đã cho mình đến hai lần, vậy mà cả hai lần đều không nắm bắt được!
Sự ảo não hối hận đó, khỏi phải nói!
Khó chịu đến mức một lời cũng không muốn nói.
Phương Triệt nói: "Vân thiếu, kỳ thật nền tảng của chúng ta đến bây giờ cũng chỉ là tương đương nhau mà thôi. Bởi vì, cho dù các ngươi không biết, nhưng bình thường lúc luyện công, cũng giống như đi lại con đường năm đó một lần nữa, đối với nền tảng cũng có chỗ tốt và sự tăng cường."
Phong Vân thở dài, nói: "Đúng, chỗ tốt thì có. Nhưng làm sao so được với việc cố ý làm vậy... Dạ Ma, hôm nay ngươi thật sự đã dạy cho ta một bài học. Chiếc thuyền này của ngươi à, ta thật không nên lên... Vừa lên thuyền đã bị đánh một gậy vào gáy, ai mà chịu nổi chứ?"
Phong Vân nói rất thú vị, Phong Tuyết và Thần Tuyết đều cười rộ lên.
Phương Triệt cười nhạt nói: "Nhưng bây giờ Vân thiếu đã biết rồi, tự nhiên cũng nắm được cách đánh gậy sau gáy này, cho nên, Vân thiếu cũng có thể đi gõ người khác."
"Không sai, lát nữa ta sẽ dùng chính câu nói này của ngươi, đi đả kích Tuyết Trường Thanh một phen."
Phong Vân cười ha ha, nói với Thần Tuyết: "Cho nên nói, người hiểu ta nhất vẫn là Dạ Ma. Tuyết Nhi, Dạ Ma là một nhân tài hiếm có. Tương lai, hắn sẽ là trợ thủ quan trọng nhất của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận