Trường Dạ Quân Chủ

Chương 744: Đại ma đầu!

**Chương 744: Đại ma đầu!**
"Xếp hàng!"
"Hướng chiến khu cáo biệt!"
"Hướng anh linh cáo biệt! Hướng những đồng bào đang chiến đấu cáo biệt! Chúc những đồng bào đang chiến đấu được bình an!"
"Chúng ta đến nơi này, kiếp này không hối hận! Chúng ta lần này đi, có triệu tất về!"
Ba mươi bảy người nghe theo hiệu lệnh, đồng loạt quỳ xuống.
Đối mặt với chiến khu dập đầu.
Bái biệt những năm tháng tuổi trẻ xanh tươi của mình, bái biệt những trưởng bối, thân hữu đã lưu danh tại nơi đây; cũng bái biệt dãy núi liên miên này, một nơi gần như có thể nói là được ngưng kết từ máu thịt của những thủ hộ giả!
Tiếng gió hú từ trên trời cao đập vào mặt.
Gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mọi người. Như thể vạn cổ anh linh cũng đang từ biệt đám người.
Trong sự trầm mặc, mơ hồ có tiếng nức nở nghẹn ngào.
Đám người quay người, từng bước một đi xa dần.
Tiến vào sa mạc đại ngàn, nơi cát vàng cuộn trời trong cơn bão cát vô tận.
Khi thực sự rời đi, cả đoàn người ngược lại đều rất trầm mặc.
Trên đường đi, họ không ngừng quay đầu lại.
Mặc dù cát vàng tràn ngập, chẳng nhìn thấy gì, nhưng bọn hắn vẫn kiên trì ngoái đầu nhìn lại hết lần này đến lần khác.
Hai vị người tiếp dẫn không chịu nổi bầu không khí trầm mặc này.
Bèn mở lời bắt chuyện: "Ờm... Thúc gia, Tổ Cô Nãi... các vị đều đến từ bí cảnh số mấy của Phong gia chúng ta vậy?"
"Số một bí cảnh, đội một!"
Đám người thờ ơ trả lời.
"Phong Đao thúc thúc ở bí cảnh à?"
"Đúng vậy. Hắn trở về rồi sao?"
"Vâng, hiện đang ở nhà trong tộc."
Mặt mọi người nhất thời tươi rói. Lần này trở về, phải cùng Phong Đao uống một trận cho đã, tên này ỷ vào thân phận đội trưởng, không ít lần chỉnh đám người, lần này trở về, nhất định phải dựa vào bối phận, bắt nạt lại hắn!
Hai người tiếp dẫn đã không nhịn được: "Nghe nói Phương Đồ bây giờ đang làm đội trưởng ở bên trong à?"
Ba mươi bảy người kinh ngạc: "Phương Đồ? Ai thế?"
"Phương Đồ chính là đội trưởng đội một của các vị mà, không phải tên là Phương Triệt sao?" Hai người kinh ngạc: "Chẳng lẽ không phải?"
"Là, là, chính là hắn."
Ba mươi bảy người kích động hẳn lên: "Thì ra hắn tên là Phương Đồ?"
"Phương Đồ là ngoại hiệu người giang hồ đặt cho... Nào có ai dám nói thẳng trước mặt hắn đâu." Hai người le lưỡi.
"Ngay cả nói trước mặt hắn cũng không ai dám nói? Lợi hại như vậy sao?"
"Trời ơi... Đây cũng không phải là vấn đề lợi hại hay không. Mà là..."
Cả hai đều cảm thấy không có cách nào diễn tả được.
Nghĩ đến vẻ mặt Phong Đao bị rung động bởi sự tích của Phương Đồ, hai người không khỏi cười hắc hắc: "Hai ta nói cũng không cụ thể được, dù sao ra khỏi sa mạc, vào thành lớn, các vị cứ tự mình nghe ngóng là xong. Đến lúc đó sẽ biết."
"Có dễ nghe ngóng không?"
"Dễ nghe ngóng lắm. Tùy tiện hỏi ai cũng biết."
"Nổi danh như vậy sao?"
"Đâu chỉ có thế. Trên toàn đại lục, người không biết hai chữ Phương Đồ này thì phải là hạng người cô lậu quả văn đến mức nào chứ. Chúng ta nói là bao gồm cả những người bình thường không luyện võ đấy."
". . ."
Ba mươi bảy người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hai ngày sau.
Sau khi nghe ngóng một vòng, đám người với vẻ mặt kinh hãi, thất điên bát đảo đi về phía Phong gia.
Thậm chí có chút thất thần.
Ông trời ơi... Đội trưởng của chúng ta lại là một vị đại thần như thế!
Giết qua mấy trăm triệu người!
Đột nhiên nghĩ đến cái danh hiệu 'Quan Hệ' mà Phong Đao đặt cho người ta, lập tức ba mươi bảy người cười lăn lộn.
"Phong Đao thật sự là gây ra chuyện lớn rồi."
"Cười chết ta mất!"
"Chả trách đội trưởng có đánh chết cũng không nói tên mình. Đổi lại là ta, ta cũng không nói đâu!"
"Ha ha ha ha... Thì ra là thế."
"Phong Đao lần này là nổi đại danh rồi! Nhưng cũng toi đời rồi!"
"Ha ha ha..."
Ba mươi bảy người cuối cùng cũng hiểu vì sao Yến Tây Phong lại muốn nhóm người mình trở về tuyên dương tuyên dương, một khi tuyên dương lên, e rằng Phong Đao ở trong gia tộc mỗi ngày sẽ thành chuột chạy qua đường.
Xấu hổ đến không dám ra khỏi cửa. Mà lại còn có thể bị lão tổ đuổi đánh nữa!
"Nhưng mà nói đi nói lại, các ngươi không cảm thấy đội trưởng không dễ dàng sao?"
Có người nói: "Đội trưởng ở bên ngoài thanh danh lừng lẫy ngập trời như thế, nhưng lúc mới vào, chúng ta xem thường người ta như vậy, người ta có nói gì không?"
"Người ta không nói gì, đây là loại ý chí gì?"
"Người ta luôn cẩn thận từng li từng tí hòa nhập tập thể, không hề có bất kỳ phản bác nào, luôn rất thong dong tiếp nhận mọi thứ. Mãi cho đến khi giết địch mới thể hiện ra. Bình tĩnh mà xem xét, đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là chính chúng ta, có được thân phận lợi hại như vậy, vào bên trong lại gặp đãi ngộ như thế, chúng ta sẽ làm thế nào?"
Đám người đồng loạt trầm mặc.
Chỉ cảm thấy một luồng kính ý lặng lẽ dâng lên từ trong lòng.
Bởi vì, bản thân mình không làm được.
"Đại nhân vật sở dĩ là đại nhân vật, không chỉ nằm ở vũ lực, mà còn ở ý chí nữa."
Đám người bỗng nhiên cảm thấy.
"Chúng ta phải làm chút gì đó cho đội trưởng!"
"Không làm được gì nhiều thì giúp hắn trút một hơi giận cũng tốt."
"Thế này không được đâu... Phong Đao dù sao cũng là cựu đội trưởng..."
"Ai da, Phong Đao là người nhà chúng ta mà, người nhà với nhau, chịu một chút thì có sao đâu."
"Nếu đã vậy, vậy thì cứ thế này thế này?"
"Vậy thì nhất định phải thế này thế này."
"Nhưng không thể cố ý làm thế này thế này."
"Hiểu rồi! Nhất định phải làm ra vẻ trùng hợp mà thế này thế này..."
"Ha ha ha..."
"Đi! Về nhà!"
"Về nhà!!"
Trong mắt ba mươi bảy người ánh lên nỗi nhớ nhà mãnh liệt.
Về nhà, hai chữ này thật bình thường, nhưng vào giờ phút này, lại trân quý đến thế.
Lúc trước, ta vì thực hiện chức trách của thủ hộ giả, mang một bầu nhiệt huyết lên đường, rời xa mái nhà của mình.
Ta vốn cho rằng, cả đời này ta không thể trở về được nữa.
Bây giờ, sau khi trải qua ngàn vạn lần sinh tử, ta cuối cùng cũng đặt chân lên con đường về nhà.
Càng đến gần, lại càng cảm thấy tim đập mỗi lúc một nhanh, đợi đến khi cuối cùng nhìn thấy con đường quen thuộc ấy, nhìn thấy phong cảnh quen thuộc đã khắc sâu trong lòng từ thuở nhỏ ấy, nước mắt của tất cả mọi người đều tức khắc trào ra, làm nhòa đi ánh mắt.
Trong nhà, liệu có còn như xưa?
Cha mẹ, liệu có khỏe mạnh?
Vợ con, liệu có bình an?
Bọn họ có biết, ta... đã trở về rồi không?
Đứa con đã trải qua ma luyện sinh tử, đã trở về!
. . . Cảm ơn ngài, đội trưởng!
. . .
Trong lúc người nhà họ Phong bên ngoài đang cảm khái về Phương Triệt, thì Phương Triệt lại đang tiến hành đặc huấn tàn khốc cho đám con em Phong gia bên trong.
Tiêu chuẩn của hắn khắc nghiệt gấp mười lần so với Phong Đao.
Hơn nữa, hắn còn không ngừng kéo người ra ngoài, tìm Tất Phương Đông.
"Gọi năm mươi người ra đây luận bàn một chút!" Phương Triệt cười hì hì đưa ra yêu cầu.
"Sao nào, ngươi không vui à?" Trên mặt Phương Triệt lộ ra nụ cười nhe răng quen thuộc.
"Không cho phép có người chết!"
"Nhanh lên!"
Không thể không nói, việc để cho kẻ địch làm bạn luyện tập, cái ý tưởng thiên tài cùng sáng kiến thiên tài và sự thúc đẩy cũng thiên tài không kém này, đã khiến cho đám con em Phong gia ai nấy đều tiến bộ như bay.
Nhưng người nhà họ Tất của Duy Ngã Chính Giáo thì lại khác.
Thử hỏi xem, ai mà nguyện ý thế này chứ?
Chúng ta thế này là đang trấn thủ bí cảnh sao? Mẹ kiếp, chúng ta đang làm nô lệ cho đối phương thì có!
Mà còn là thứ nô lệ mỗi ngày bị đánh lại còn không được nuôi cơm!
Nói một câu đứng đắn: Nô lệ thực thụ cũng không thảm như chúng ta!
Ít nhất cũng phải cho ăn một bữa cơm chứ?
Nhưng trong miệng vị 'Quan Hệ đội trưởng' của đối phương kia, nuôi cơm ư?
'Quan Hệ đội trưởng' danh ngôn lục một: Đã liều mạng tranh đấu với nhau, chúng ta chính là kẻ thù sinh tử! Mà còn là thù truyền kiếp! Cho ăn cơm cái gì?
'Quan Hệ đội trưởng' danh ngôn lục hai: Mọi người bao năm nay đả sinh đả tử, sớm đã thành bằng hữu rồi. Coi như là kẻ địch cũng có thể làm bằng hữu, nào, đến luận bàn một chút! Nhớ là điểm đến là dừng nha.
'Quan Hệ đội trưởng' danh ngôn lục ba: Tất Phương Đông, ta nhớ ngươi rồi! Mau ra đây!
'Quan Hệ đội trưởng' danh ngôn lục bốn: Tất Phương Đông, ngươi mẹ nó đừng có không biết điều!
'Quan Hệ đội trưởng' danh ngôn lục năm: Các vị hôm nay vất vả rồi.
'Quan Hệ đội trưởng' danh ngôn lục sáu: Không nghe lời thì ta mẹ nó đến ở trong động bên các ngươi luôn đấy! . . .
Nói tóm lại.
Chuyện gì cũng đều do 'Quan Hệ đội trưởng' định đoạt.
Hôm nay hắn nói cái này là trắng, thì nó chính là trắng, ngày mai hắn nói cái này là đen, thì nó lại thành đen.
Mà lại còn như tên thần kinh, thay đổi sắc mặt xoành xoạch, giây trước còn hòa ái dễ gần, giây sau đã bắt đầu cười gằn, ánh mắt tàn nhẫn đảo quanh, mặt mày dữ tợn co rúm lại...
Hiện tại, đám người Duy Ngã Chính Giáo bên kia đã đặt cho 'Quan Hệ đội trưởng' một danh hiệu thuộc về bọn họ: Ma đầu!
"Tên ma đầu kia lại đến gọi trận rồi."
"Những ngày tháng này đúng là không thể nào sống nổi... Gặp phải một tên ma đầu thế này!"
"Ta vốn cho rằng mình đã đủ ma đầu rồi, hôm nay mới biết, mẹ kiếp, ta còn kém xa tiêu chuẩn!"
"Đây thật sự là thủ hộ giả sao? Đây không phải rõ rành rành là ma đầu à?"
"Lão tử đời này là lần đầu tiên nhìn thấy loại thủ hộ giả thế này..."
"Ấy thế mà loại ma đầu này lại bị chúng ta gặp phải... Thật đúng là chỉ biết lặng lẽ hỏi trời xanh..."
"Đúng là siêu cấp đại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận