Trường Dạ Quân Chủ

Chương 837: (2)

Chương 837: (2) một kiểu rèn luyện mang tính thuế biến!
Theo ba người Tất gia ngày qua ngày không thu hoạch được gì, càng ngày càng phiền muộn, càng ngày càng nôn nóng điên cuồng, thì chiến lực của Mạc Cảm Vân lại như hỏa tiễn xông lên, mỗi ngày tăng một đoạn...
Cái này không thể không nói... Duyên phận à, chính là một chuyện kỳ diệu.
Kia chi phiền muộn, ta chi phân bón.
...
Tất Trường Hồng từ khi biết Dạ Ma tham gia tìm kiếm về sau, rõ ràng đã tràn ngập hứng thú đối với chuyện này.
Vốn dĩ thờ ơ, bây giờ thế mà thỉnh thoảng còn muốn về nhà một chuyến, hỏi thăm tiến độ tìm kiếm.
"Hôm nay tiến độ việc tìm kiếm phân hồn ngọc thế nào rồi?"
"Mấy người Tất Phương Nhuận vừa mới truyền tin tức đến, cực kỳ không lạc quan."
Gia chủ Tất gia mặt mày buồn khổ: "Mà vị Phương tổng bên kia đã rời đi rồi, ai."
"Rời đi rồi?"
Tất Trường Hồng sững sờ, Dạ Ma đang yên đang lành giúp tìm, sao lại rời đi rồi?
Xem xét báo cáo.
Tất Trường Hồng cũng im lặng.
"Ba vạn gia tộc, cần phải đi từng nhà phân biệt sao? Cái này..."
Tất Trường Hồng trừng mắt, lại thấy báo cáo của Tất Phương Nhuận, bởi vì che giấu thông tin mấu chốt, khiến đối phương tức giận, trong cơn nóng giận đã dứt khoát bỏ gánh.
Tất Trường Hồng cũng cảm thấy trán đau.
"Mẹ nó..."
Tất Trường Hồng chửi một câu.
Cái này mẹ nó chẳng phải là tự dưng kiếm chuyện sao?
Đó là người của chính chúng ta mà, các ngươi che giấu cái lông gà gì chứ?
Bây giờ thì hay rồi, Dạ Ma bực mình.
Không giúp nữa.
Nhưng Tất Trường Hồng cũng rất rõ ràng: Thật ra Dạ Ma tuy đã rời đi, nhưng vẫn luôn sắp xếp người trấn thủ đại điện hỗ trợ, cái này đã là lạm dụng chức quyền lắm rồi.
Người của Duy Ngã Chính Giáo đang làm nhiệm vụ bên Thủ Hộ Giả, thật sự không phải ai cũng có thể nhận được sự trợ giúp của trấn thủ đại điện.
Cho nên dù Dạ Ma rời đi, Tất gia vẫn phải ghi nhớ ơn này. Hiện tại không biết thân phận cụ thể là một chuyện, chờ thân phận Dạ Ma bại lộ, bên Tất gia cũng phải có đáp lại.
"Cái này mẹ nó... Cái này mẹ nó!"
Tất Trường Hồng cũng phiền muộn.
Sự việc đến nước này, Tất phó tổng Giáo chủ cũng chỉ biết im lặng và bất đắc dĩ.
"Vậy thì cứ để bọn họ chậm rãi tìm ở bên kia đi."
Tất Trường Hồng cũng chẳng còn hứng thú gì, không nghi ngờ gì nữa, dựa theo cách tìm hiện tại, có tìm được hay không, thực sự là không lạc quan.
Hơn nữa lúc đó Tất Trường Hồng cũng không có ý gì khác, thật sự chỉ là thuần túy lưu lại một cái Tổ Từ, đó là vào thời điểm trước đây vẫn còn lòng kính sợ đối với tổ tông.
Còn về bây giờ... Mẹ nó tám ngàn năm đã trôi qua, chính Tất Trường Hồng cũng đã thành lão tổ của lão tổ của lão tổ rồi, làm gì còn có suy nghĩ quỳ lạy tổ tông nữa...
Nếu không phải là không được, còn muốn bắt đám con cháu đời sau tới lạy mình.
Trở lại văn phòng của Nhạn Nam, nói đầy một bụng với Nhạn Nam, Nhạn Nam cũng chỉ biết bất đắc dĩ.
"Chuyện này cũng không trách Dạ Ma được... Ai mà ngờ được một việc giúp đỡ như thế lại cần nhiều năm mà còn chưa chắc có kết quả... Dạ Ma bận rộn như vậy, lẽ nào có thể ngày nào cũng đi theo Tất gia các ngươi tìm Tổ Từ?"
Tất Trường Hồng trợn mắt, lòng đầy phiền muộn không nói lời nào.
"Lão Đoạn sắp xuất quan rồi chứ?"
"Hiện tại vẫn chưa có động tĩnh."
Nhạn Nam cũng thở dài, vô cùng quan tâm.
"Lão Đoạn lần này ra, e rằng ta thật sự đánh không lại hắn." Tất Trường Hồng có chút lo lắng.
Nhạn Nam cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói câu này... Sao nghe như thể trước đây ngươi đánh thắng được hắn vậy? Lão Lục, phân hồn thì phân hồn, nhưng cái thứ gọi là mặt mũi này, vẫn phải cần chứ."
Nhạn Nam rất có ẩn ý: "Nếu ai cũng ỷ mình là bệnh tâm thần mà muốn làm gì thì làm, lại không cần mặt mũi, thì Duy Ngã Chính Giáo chúng ta thành cái gì?"
Tất Trường Hồng mặt xạm lại, bực bội lẩm bẩm: "Mẹ nó, cái tài mượn cớ của ngươi những năm này đúng là đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, bất kể chuyện gì cũng có thể lái sang để mắng ta."
Nhạn Nam cười ha ha: "Nếu ngươi ngày nào cũng làm chuyện tử tế thì ta có mắng ngươi không? Khen ngươi còn không kịp ấy chứ. Người ta Bối Minh Tâm đều chết cái rắm rồi, mấy ngày trước ngươi còn đi gây sự với người nhà hắn?"
Sự tình là thế này, có hôm Tất Trường Hồng cùng mấy thuộc hạ tán gẫu, nói đến Bối Minh Tâm. Một người nói gia tộc Bối Minh Tâm hiện tại sống không tốt lắm, ý là muốn xin một khoản trợ cấp. Nhưng Tất Trường Hồng không mở miệng thì khoản trợ cấp này không ai dám cho.
Nhưng không ngờ Tất Trường Hồng nghe nhắc đến Bối Minh Tâm thì tính tình lại nổi lên, nói một câu giọng điệu âm dương quái khí: "Có thể nuôi ra kẻ như Bối Minh Tâm, gia tộc này cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp."
Thế là, cầu tình không thành, một câu nói lại trực tiếp đẩy họ xuống địa ngục.
Hiện tại gia tộc kia dưới một câu nói của Tất Trường Hồng, thật sự là xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng ê răng, đánh rắm cũng trúng gót chân, ra ngoài liền bị giội phân chó...
Giờ phút này nghe Nhạn Nam nói vậy, Tất Trường Hồng cũng ngượng ngùng: "Phân hồn... Đây không phải là do phân hồn sao..."
"Làm chuyện tốt đấy!"
Nhạn Nam trừng mắt, thở dài: "Ngươi đó, tha cho bọn họ đi!"
"Được rồi."
Tất Trường Hồng gật đầu đồng ý.
Nhạn Nam viết một tờ giấy, nhét vào tay Tất Trường Hồng, trên giấy viết: Tha cho người nhà Bối Minh Tâm.
"Về nhà lấy ra xem, quay đầu lại đừng có nói với ta là phân hồn nên quên mất."
Nhạn Nam sa sầm mặt.
Tất Trường Hồng trợn mắt há mồm: "Ngươi thật đúng là không yên tâm về ta..."
"Cái rắm! Nghe câu này của ngươi là biết ngươi căn bản không định bỏ qua! Cứ theo tờ giấy mà xử lý! Còn nói với ta là phân hồn nữa, ta liền mời đại ca nhà ta dùng gia pháp!"
Nhạn Nam lại trừng mắt.
Tất Trường Hồng đành phải ấm ức đồng ý.
Đang lúc ngồi đối diện uống trà, Tôn Vô Thiên đến.
"Ngũ ca."
"Sao có rảnh đến chỗ ta thế này? Trên người hết thối rồi à?" Nhạn Nam quan tâm hỏi han, khiến Tất Trường Hồng cười phá lên.
Bởi vì lần 'tai nạn hôi thối' này, người nghiêm trọng nhất chính là Tôn Vô Thiên.
Theo lời Bạch Kinh nói là: Tôn Vô Thiên không chỉ da thịt hôi thối, mà ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng thối, kinh mạch đan điền cũng thối, thậm chí ta còn nghi ngờ ngay cả bản nguyên sinh mệnh của Tôn Vô Thiên cũng thối!
Câu nói này không phải vô cớ: Mùi thối trên người khác đều đã biến mất, mùi thối của Tôn Vô Thiên vẫn là xuôi gió bốc mùi nồng nặc ba mươi dặm.
Mỗi ngày đều ở trên không trung cởi trần đón gió chạy như điên.
"Hết thối lâu rồi." Tôn Vô Thiên mặt đen lại.
"Có chuyện gì?"
"Đến tìm ngươi lấy ít tài nguyên." Tôn Vô Thiên không chút khách khí: "Kim loại để uẩn dưỡng thần tính, thứ tăng cường tu vi, phụ trợ luyện công, tôi luyện nhục thân, mau chóng chữa thương... Ta đều muốn, càng nhiều càng tốt!"
Nhạn Nam gật đầu: "Không vấn đề."
Tất Trường Hồng nói: "Vô Thiên, ngươi đối với Dạ Ma thật đúng là để tâm."
Tôn Vô Thiên ghi hận tên này vì tiếng cười nhạo vừa rồi, trừng mắt nói: "Ta chỉ có một mống độc đinh này lại còn không phải mình sinh ra, không để tâm sao được? Đâu như Tất gia các ngươi, giống như mẹ nó cóc rải trứng, người ta đều sinh từng lứa từng lứa, Tất gia các ngươi mẹ nó rặn một cái là đầy cả hồ nước, tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo sắp mang họ Tất đến nơi rồi!"
Tất Trường Hồng giận dữ nói: "Lão Tôn, ngươi mẹ nó nói thế nào đấy? Nhà Tam ca mới là cóc!"
"Nhưng tam ca không có ở đây, hắn cũng đâu có cười nhạo ta!"
Tôn Vô Thiên mặt đầy vẻ không phục, bộ dạng 'Ngươi đến đánh ta đi', Tất Trường Hồng tròng mắt gần như muốn lồi ra.
"Ngũ ca, ngươi cũng không quản đi! Ngươi nhìn xem Tôn Vô Thiên với Đoạn Tịch Dương bây giờ thành cái dạng gì rồi!"
Tất Trường Hồng tức hổn hển.
Nhạn Nam nói: "Hắn tính tình như vậy đấy, ngươi cũng không phải không biết, ngươi chọc hắn làm gì? Hơn nữa, ở đây chỉ có Tôn Vô Thiên, ngươi nhất định phải lôi Đoạn Tịch Dương vào làm gì? Muốn để hai người bọn họ liên thủ à?"
"Ngươi cứ bao che đi!"
Tất Trường Hồng hầm hừ bỏ đi.
"Không tiễn!"
Tôn Vô Thiên nhẹ nhàng ném một câu vào bóng lưng Tất Trường Hồng: "Đồ tâm thần phân liệt!"
"Đi đi." Nhạn Nam đương nhiên phải làm người hòa giải: "Ngươi với Lục ca của ngươi tức giận làm gì... Hắn vốn như thế mà."
Rồi nói: "Mấy hôm trước ngươi đến tổng bộ Vương gia và Lý gia, đập nát từ đường tổ tông nhà người ta, đập phá cả nhà nghe nói đến cái bát cũng không còn, cơn tức chắc cũng hả được kha khá rồi chứ?"
Tôn Vô Thiên cười ha ha: "Sao lại kha khá được, ta đó là để dành cho Dạ Ma luyện tập, nếu không, ta sớm đã diệt tuyệt hai nhà này rồi. Mẹ nó cả đám đều quỳ ở đó, lão tử muốn giết cũng giết không thoải mái."
Nhạn Nam thở dài.
Cái tính thù dai này của Tôn Vô Thiên đúng là bó tay.
Tên này chạy đến nhà người ta đập phá, thật ra là mong có ai đó ra tay hoặc chất vấn, để tiện bề đại khai sát giới.
Bởi vì hắn cũng không thể nói rõ lý do vì sao mình đến.
Nhưng Vương gia, Lý gia lại rất thông minh, cả nhà đều quỳ ở đó, ngài muốn làm gì thì làm.
Muốn giết chúng tôi cũng không phản kháng.
Tôn Vô Thiên vậy mà vẫn đập cho tan hoang, hơn nữa còn cướp đi không ít đồ vật.
"Chuyến này đi, xem ra là phải rèn giũa Dạ Ma thật tốt rồi?"
Nhạn Nam hỏi.
"Tiểu tử kia là một khối thép tốt!"
Tôn Vô Thiên mặt mày tươi cười, nói: "Thép tốt thì phải rèn thật mạnh tay! Ta còn trông cậy tương lai hắn chém chết Đoạn Tịch Dương đấy."
Nhạn Nam bật cười: "Vậy ngươi phải chờ rồi. Mà này, nghe nói, một thời gian trước, Dạ Ma đi giúp tiểu Hàn một tay, Băng Thiên Tuyết cố ý cho một lần cơ duyên Băng Thiên Linh Thác. Nghe nói đã tăng lên mấy giai vị. Còn được Băng Thiên Tuyết khen ngợi."
Tôn Vô Thiên vẻ mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, nói: "Đứa nhỏ kia, tiến bộ rất nhanh, nhưng đám tiểu gia hỏa là như vậy đấy, không thể cho bọn chúng sắc mặt tốt, cứ được khen một cái là bay lên tận trời. Băng Thiên Tuyết đã khen, vậy ta đến thì phải đánh."
"Ngươi đi đi. Ngươi ở Đông Nam ta cũng yên tâm một chút, nhưng ngươi không thể chỉ lo cho mỗi Dạ Ma, chuyện Thần Dụ Giáo bên Đông Nam, ngươi cũng phải phối hợp, bên Phong Vân ngươi cũng để mắt một chút, còn có bọn Âm Ma Tà Kiếm, ngươi cũng chú ý một chút, còn nữa là... đừng để bị đám Thủ Hộ Giả vây công."
"Ngũ ca ngươi thật là lề mề..."
Tôn Vô Thiên chìa tay ra: "Đưa ra đây đi."
Nhạn Nam thở dài, vung tay ném ra đầy một phòng đồ: "Lấy đi lấy đi."
"Thêm chút nữa đi, cái dịch Huyết Long Tham ấy." Tôn Vô Thiên nói: "Kim loại thần tính các ngươi nhét cho nhiều như vậy, tài nguyên không theo kịp à?"
Nhạn Nam giận nói: "Chê nhiều thì ngươi bảo Dạ Ma trả lại đây!"
"Nhanh lên đi."
Nhạn Nam đành phải đưa thêm một lô dịch Huyết Long Tham, thở dài: "Thôi thôi, lại cho ngươi một ít rượu mang đi uống, đỡ cho lúc ở bên ngoài không có mà uống lại mắng ta keo kiệt."
"Vẫn là Ngũ ca hiểu ta."
Tôn Vô Thiên mặt mày hớn hở.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo: "Bẩm Phó Tổng Giáo chủ, phía Tây Bắc Thần Kinh phát hiện nơi nghi là cứ điểm của Thần Dụ Giáo."
"Lại thêm một cái."
Nhạn Nam cau mày.
"Đây đã là cái thứ mười hai được phát hiện, mà bên đại lục Thủ Hộ Giả còn chưa bắt đầu tìm kiếm... Thần Dụ Giáo này rốt cuộc đã làm bao nhiêu cái ổ!"
Đối với chuyện này, Nhạn Nam thật sự không ngờ tới.
Hắn đoán được Thần Dụ Giáo chắc chắn có cứ điểm ở bên đại lục Duy Ngã Chính Giáo này. Nhưng không ngờ lại nhiều đến thế!
Từ khi Ngự Hàn Yên luyện ra Thi Hồn châu, liền lập tức sắp xếp ổn thỏa, hiện tại đang tìm kiếm trong phạm vi vạn dặm xung quanh Thần Kinh, nơi đặt tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo.
Kết quả còn chưa kịp mở rộng ra toàn bộ đại lục Duy Ngã Chính Giáo, mà đã phát hiện nhiều như vậy rồi.
Vậy thì càng đừng nói đến bên đại lục Thủ Hộ Giả, bên đó hiện tại căn bản không ngó ngàng tới...
Suy đoán ban đầu của Nhạn Nam là chính xác, Thần Dụ Giáo mặc dù luôn tạo ra dấu hiệu hoạt động ở bên đại lục Thủ Hộ Giả, nhưng trên thực tế mức độ xâm nhập vào địa giới Thủ Hộ Giả còn kém rất xa so với cường độ ở bên đại lục Duy Ngã Chính Giáo này.
Dù sao cũng phải tùy thời ẩn nấp để hút máu...
"Tám hướng đều đã tìm rồi chứ? Hiện tại vòng vây tám hướng chỉ phát hiện ra những thứ này thôi à?"
"Đúng vậy, Phó Tổng Giáo chủ."
Nhạn Nam cau mày, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thu lưới bên này lại!"
Quay đầu nói với Tôn Vô Thiên: "Ngươi dẹp xong mẻ lưới này rồi hãy đi, thuận tiện mang theo ít Thi Hồn châu, qua bên kia tìm kiếm."
"Được."
Tôn Vô Thiên đằng đằng sát khí: "Vậy ta đi san bằng mấy cái ổ Thần Dụ hôi thối này trước đã."
Nhạn Nam mỉm cười gật đầu, sau đó lập tức hạ lệnh.
"Tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo, cao thủ từ Thánh Tôn trở lên, bao gồm cả cao thủ các gia tộc, toàn bộ tập kết!"
"Ba khắc đồng hồ, người nào không đến, chém thẳng tay!"
"Mười hai đội, ta và bảy huynh đệ mỗi người dẫn một đội; Tôn Vô Thiên dẫn một đội, Ngao Chiến dẫn một đội, Triều Lâm dẫn một đội, Ninh Tại Phi dẫn một đội!"
"Thiên La Địa Võng!"
"Cho dù để một con chuột chạy thoát khỏi sào huyệt Thần Dụ Giáo, người dẫn đội tự mình lãnh tội, toàn đội cùng chịu trách nhiệm, gia tộc sở thuộc, hạ xuống một cấp!"
"Ba khắc tập kết hoàn tất, trong vòng một canh giờ rưỡi việc bố trí khống chế phải hoàn tất, trong vòng hai canh giờ Thiên La Địa Võng phải hình thành, sau hai canh giờ, đồng loạt hành động!"
"Nếu có kẻ nào thông gió báo tin tức dẫn đến tiết lộ tin tức, làm hỏng chuyện sắp thành, diệt tộc!"
"Đây là Trảm tự lệnh của Duy Ngã Chính Giáo!"
Theo mệnh lệnh của Nhạn Nam, một tiếng ầm vang, tập thể Duy Ngã Chính Giáo bỗng nhiên hành động.
Nội tình của giáo phái lâu đời truyền thừa vạn năm, toàn bộ được phát động.
Trong một mảnh lặng ngắt như tờ, một siêu cấp sát cục cứ thế lặng im hình thành!
Sau hai canh giờ, tám vị Phó Tổng Giáo chủ và bốn vị lĩnh đội còn lại đồng thời xuất hiện trước mọi người.
Nhạn Nam chắp tay đứng giữa không trung, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống đội ngũ đen nghịt vô biên vô hạn phía dưới.
Mấy chục vạn người xếp thành hàng ngũ, vậy mà ngay cả nửa điểm âm thanh cũng không phát ra! Ngay cả tiếng ống tay áo chạm vào nhau cũng không có. Từng sợi tóc của mỗi người, thậm chí đều như đông cứng trong không khí.
Yên tĩnh như Quỷ Vực!
Nhạn Nam khẽ vung tay: "Xuất phát!"
Chắp tay xoay người, phiêu nhiên bay lên.
Không một tiếng động, mười hai mũi tên khổng lồ lặng lẽ hình thành giữa không trung. Phân biệt bắn về các hướng khác nhau!
Duy Ngã Chính Giáo, lần đầu tiên trong vạn năm qua toàn bộ lực lượng đồng loạt ra tay!
Dốc toàn bộ lực lượng!
Một lát sau.
Âm thanh rung động thiên địa, từ mười hai nơi, đồng thời vang lên!
Giống như một nửa đại lục đột nhiên đồng thời xảy ra địa chấn kinh hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận