Trường Dạ Quân Chủ

Chương 173: Tiểu Tinh Linh cũng muốn? Vì bóng tối yêu Cơ minh chủ tăng thêm

**Chương 173: Tiểu Tinh Linh cũng muốn? Vì bóng tối yêu Cơ minh chủ tăng thêm**
Nhạn Bắc Hàn nói được nửa chừng thì cảm thấy lời này hết sức thô tục, vội vàng im miệng, khuôn mặt sau lớp mặt nạ đỏ bừng, ngọn lửa trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội hơn.
Vô cùng nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã a!
Vừa rồi ta còn *phong khinh vân đạm* chờ trái cây rơi xuống, kết quả chỉ trong nháy mắt, con gà mái đã luộc chín lại hoá thành chim ưng, bay mất!
Thật sự là... *Cỏ đặc biệt tổ tông*!
"Giết!"
Nhạn Bắc Hàn không rên một tiếng, cầm kiếm lao đi.
Nàng trực tiếp từ đỉnh núi vút xuống, không hề quan tâm đến mấy trăm người phía sau, giết thẳng một đường.
Nơi nàng đi qua, đang có hai nhóm người liều mạng chém giết lẫn nhau.
Nhưng Nhạn Bắc Hàn trực tiếp xông thẳng qua từ phía sau, *nhân kiếm hợp nhất*, dễ như trở bàn tay giết sạch cả hai nhóm người, thân hình yểu điệu thoáng một cái đã biến mất trong khu rừng rậm dưới chân núi.
"Nhạn Đại Nhân lần này là nổi giận thật rồi!"
Một Tướng Cấp của tổng giáo thở dài: "Mọi người về sau cẩn thận một chút, gặp phải nàng thì mau chạy đi."
"Đúng vậy a. Bộ dạng như hiện tại, rõ ràng là đỏ mắt rồi."
"Đây là thiên tài đệ nhất của tổng giáo chúng ta, nếu không phải vì kế hoạch *nuôi cổ thành thần* lần này, chỉ sợ đã sớm đột phá Soái cấp rồi, phải cưỡng ép áp chế tu vi không đột phá, chính là vì lần này... Kết quả sau khi đi vào tranh đoạt một cái linh quả, thế mà còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Có người vô hạn tiếc nuối.
"Nói thật ta cũng không ngờ tới, khoảnh khắc trái cây bị cướp đi, ta đều ngây người..." Có người méo miệng nói.
"Ai nói không phải đâu, đây là cái thứ gan hùm mật gấu gì thế này... Thật đúng là ngầu bá cháy."
"Nhưng tên Nhất Tâm Giáo này cũng quá lớn mật đi."
Giang Thượng Vân đảo tròng mắt, nói: "Ngay cả đồ của Nhạn Đại Nhân cũng dám cướp! Thật sự là không biết sống chết."
Câu nói này vừa thốt ra, lập tức có không ít người hỏi: "Cái tên muốn chết này là người của Nhất Tâm Giáo à?"
"Hình như vậy."
Giang Thượng Vân vốn có ý đồ này, muốn nhân cơ hội lợi dụng những người này để tiêu diệt Nhất Tâm Giáo, vội vàng nói: "Lúc trước, người bị hắn giết ở bên ngoài chính là người của Nguyệt Ma Giáo chúng ta, tên này cứ nhằm vào chúng ta, cái vẻ phách lối lúc đó, suýt nữa làm chúng ta tức vỡ bụng!"
"Thì ra là Nhất Tâm Giáo!"
Vẻ mặt một vài người trở nên không tốt.
"Thì ra là Nhất Tâm Giáo." vẻ mặt của một vài người khác lại có chút phấn chấn, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
Phương xa truyền đến tiếng thét dài giận dữ, chính là giọng của Nhạn Bắc Hàn, hiển nhiên vị đại tỷ này đang điên cuồng đồ sát, phát tiết phẫn nộ.
Đoán chừng dưới kiếm đã có thêm không ít vong hồn.
Đám người im lặng một lát, rồi nhao nhao cáo biệt: "Hành động thôi. Kế hoạch *nuôi cổ thành thần* mới đến ngày thứ tư thôi! Mọi người tự bảo trọng!"
"Bảo trọng!"
"Nếu gặp lại, đừng trách không nể tình hôm nay!"
"Mời! Mời!"
"..."
Phương Triệt toàn lực thi triển *Nhiên Huyết thuật*, hoảng hốt chạy bừa, một mạch đâm sâu vào trong.
Nha, bây giờ không cần quản cái gì kế hoạch *nuôi cổ thành thần* nữa, mau trốn thôi.
Đoán chừng hiện tại mình đã triệt để trở thành kẻ thù chung của mọi người rồi!
Nghĩ lại thì việc mình làm cũng rất dễ rước lấy sự căm hận. Người ta đông như vậy ngẩng đầu chờ đợi, vì tranh đoạt thứ này mà còn chết không ít người, thật vất vả mới tới lúc quả chín.
Lại bị trực tiếp cướp đi. Ngay cả chút vỏ trái cây cũng không chừa lại cho người ta.
Nhưng mà đây là *Thủy Vân thiên quả* a!
Ta không ăn, chẳng lẽ để người của Duy Ngã Chính Giáo ăn sao?
Đây không phải là tư địch sao?
Ta không để người của Duy Ngã Chính Giáo có được, bản thân việc này chính là cống hiến cho toàn bộ đại lục a. Hơn nữa ta ăn vào rồi, càng làm tăng thực lực của đại lục, một bên giảm một bên tăng, sự chênh lệch trong đó lớn biết bao!
Một đường phi nước đại đến tận giới hạn xa nhất của *Nhiên Huyết thuật*, cũng không biết đã chạy bao xa.
Tóm lại nơi này đã hoàn toàn yên tĩnh.
Tìm một sơn động, vội vàng chui vào.
Phốc phốc phốc.
Đánh cho một con gấu đen đang ngủ say bên trong thành nửa sống nửa chết nằm bẹp dí.
Sau đó chịu đựng mùi tanh hôi trong hang gấu, lấy ra *Thủy Vân thiên quả*, một ngụm liền nuốt vào bụng.
Ngay cả vỏ cũng nhai nuốt hết.
"Thật là ngon. Công hiệu gì đó chưa nói tới, chỉ riêng mùi vị, cảm giác, nếu mang ra ngoài bán, chắc chắn cũng sẽ rất đắt hàng."
Chép miệng một cái, Phương Triệt có chút chưa thỏa mãn.
Hận không thể có thêm mấy quả nữa mới tốt.
Quả này vào bụng, chỉ cảm thấy đan điền hơi nóng lên, liền không có động tĩnh gì nữa.
Phương Triệt tự nhiên sớm biết công hiệu chân chính của thứ này.
Lập tức bắt đầu vận công.
Thần thức triển khai nội thị.
*Vô Lượng Chân Kinh* toàn lực vận chuyển.
*Băng Triệt Linh Đài* phát động!
...
Sau đó Phương Triệt phát hiện.
Lực lượng của linh quả đúng là đã tiến vào kinh mạch, đan điền và toàn bộ huyết nhục của mình.
Nhưng mà, phần lớn chỉ tiến vào đó thôi.
Còn khoảng một phần ba tiến nhập vào *thần thức chi hải*.
*Thần thức chi hải* gần như lập tức khuếch đại ra gấp đôi.
Sau đó phần dược lực còn sót lại khoảng một phần mười, thế mà lại bị thần tính kim loại *Tiểu Tinh Linh* ôm chặt vào lòng.
Vật nhỏ huyễn hóa ra một cái đầu nhỏ, mắt trông mong nhìn Phương Triệt, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Ngươi muốn thứ này?"
Tròng mắt Phương Triệt thiếu chút nữa lồi ra ngoài.
Chưa nghe nói qua linh tính của thần tính kim loại còn muốn ăn cái gì a?
Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ là lão tử... Lại lại lại lại... Cô lậu quả văn (ý nói kiến thức nông cạn)?
*Tiểu Tinh Linh* không ngừng gật đầu, ôm chặt phần dược lực còn lại không buông tay.
Rõ ràng là, ngươi cho cũng phải cho, không cho ta liền khóc...
Rõ ràng là đang *ăn vạ* đây mà.
"Vậy không được a."
Phương Triệt cũng sẽ không mềm lòng: "Ngươi xem, ta bảo ngươi thay đổi hình dạng kim loại này một chút, ngươi liền không chịu phối hợp, bây giờ còn muốn cướp đồ tốt của ta ăn?"
Phương Triệt trừng mắt: "Mau trả lại cho ta!"
*Tiểu Tinh Linh* oa một tiếng liền khóc.
Sau đó thút tha thút thít, vô cùng uất ức biểu thị, kỳ thực nó đã bắt tay vào thay đổi rồi, nhưng đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi được a.
Với lại thay đổi hình dạng, cũng cần năng lượng...
Vẻ mặt vật nhỏ uất ức như muốn chết đi sống lại.
Phương Triệt tự nhiên hiểu rõ tiểu tử này trước đó là đang giả ngu, nhưng đã hiện tại đã hiểu chuyện, rõ ràng, vậy là được rồi.
Không có gì yêu cầu xa vời quá cao.
"Vậy ngươi bao lâu có thể cải tạo xong?" Phương Triệt dùng thần thức hỏi.
Vật nhỏ vô cùng đáng thương giơ lên một ngón tay.
"Một ngày?"
Vật nhỏ kiên quyết lắc đầu.
"Một tháng?"
Vật nhỏ kiên quyết lắc đầu.
"Một năm?"
Vật nhỏ gật đầu.
"Vậy không được!" Phương Triệt kiên quyết lắc đầu: "Nhiều nhất hai tháng!"
Vật nhỏ lại muốn khóc, kiên quyết lắc đầu.
Hiển nhiên đây là căn bản không làm được.
"Ba tháng!"
Vật nhỏ chần chờ một chút, lắc đầu.
"Chỉ ba tháng, bằng không thứ này ngươi trả lại cho ta!" Phương Triệt dùng thần thức muốn cướp đoạt dược lực còn thừa. Tiểu gia hỏa vừa do dự, Phương Triệt liền biết có hy vọng.
Vật nhỏ lập tức luống cuống, ôm chặt lấy dược lực, duỗi ra ba ngón tay, liều mạng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi."
Phương Triệt lập tức hóa thân đại sứ từ thiện: "Sau này ta có đồ tốt, vẫn là muốn đưa cho ngươi nha, không cho ngươi ta cho ai? Cố gắng lên! Ta sẽ để ngươi tiến bộ. Ăn ngon uống say... Cái gì cũng có."
Phương Triệt nhanh chóng vẽ ra một cái bánh nướng.
Vật nhỏ ôm linh lực liên tục gật đầu, thân thể đã bắt đầu lơ lửng.
Hiển nhiên là không đợi được muốn trở về tiêu hóa.
"Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt, mệt mỏi thì đến chỗ ta ngủ, vòng tay ấm áp của ta, luôn chờ ngươi."
Phương Triệt lại một phen an ủi.
Vật nhỏ hài lòng trở về.
Kim Giác giao nằm sấp trên thần tính cổ ngọc, đang từng ngụm từng ngụm hút sát khí.
Đôi mắt nhỏ tròn xoe láo liên đảo tới đảo lui.
Nó không giống *Tiểu Tinh Linh*, không cần những chất dinh dưỡng này, nó vốn là một hồn thể, hơn nữa vừa mới tu luyện tới trạng thái vô hình vô chất.
Trong khoảng thời gian này, nó theo Phương Triệt vào đây, hấp thu lực lượng hồn thể, còn nhiều hơn so với việc nó tu luyện một năm ở bên ngoài Thông U tuyền.
Dù sao tất cả đều là lực lượng linh hồn chất lượng cao, lại còn rất thuần túy.
Hơn nữa không phải chỉ có Phương Triệt giết người nó mới có thể hấp thu, chỉ cần có người tử vong, lực lượng linh hồn còn chưa kịp hoàn toàn tiêu tán, nó liền có thể hấp thu!
Cho nên trong khoảng thời gian này, trưởng thành rất nhanh.
Phương Triệt biết, cuộc đấu sức với vật nhỏ lần này, không thể nói ai thắng ai thua.
Nhưng hắn đã không cần thiết phải tính toán nữa.
Khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công.
Tướng Cấp ngũ phẩm, thực lực quá thấp, giết không được mấy người, *ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi*.
Nhất định phải tăng lên một chút.
Vừa vặn vừa ăn *Thủy Vân thiên quả*.
Tới đây.
Vừa vận công, lập tức cảm thấy khác thường. Linh khí gào thét tràn vào, cùng lúc đó đan điền hút vào, kinh mạch bắt đầu vận hành, những thứ không thích hợp hấp thu lại bị trực tiếp bài trừ ra ngoài.
Ước tính sơ bộ, hiệu quả tăng lên, so với lúc tu luyện trong phòng tu luyện trọng lực linh khí thường ngày, thế mà lại tăng lên ít nhất là bảy tám lần!
Phương Triệt đều bị dọa sợ.
Khoa trương như vậy sao?
Nhưng nghĩ lại, cũng có chút bình thường, dù sao mấy tháng này mình vẫn luôn tu luyện trong phòng tu luyện trọng lực linh khí.
Đây cũng là tốc độ tu luyện bình thường... đi?
Phương Triệt kinh hỉ chưa được bao lâu, qua hai canh giờ sau...
Tốc độ tu luyện liền chậm lại.
Sau đó liền biến thành gấp mười lần tốc độ tu luyện bình thường.
Nói cách khác, gần bằng gấp hai lần khi ở trong phòng tu luyện trọng lực linh khí!
Tu vi gần như tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vọt tới Tướng Cấp ngũ phẩm đỉnh phong.
Phương Triệt nhắm mắt lại, *Băng Triệt Linh Đài*.
Trực tiếp đột phá!
Oanh!
Một đường kinh mạch hoàn toàn mới được mở ra.
Linh khí mãnh liệt trong nháy mắt tràn vào, sau đó cuộn ngược trở về, trong nháy mắt trở lại đan điền.
Lại trào lên lặp đi lặp lại.
Phương Triệt chỉ cảm thấy toàn thân lỗ chân lông vào lúc này đều mở ra, tất cả tạp chất trong cơ thể, đều theo lỗ chân lông trong nháy mắt bài xuất ra ngoài.
Võ tướng lục phẩm!
Một cảm giác thân nhẹ như yến, tai thính mắt tinh, trong nháy mắt ập tới.
Phương Triệt cũng không vội thu công, mà dẫn dắt luồng khí lưu hoàn toàn mới, không ngừng xuyên qua trong kinh mạch, đồng thời không ngừng hấp thu linh khí mới, mãi cho đến khi trong kinh mạch gần như bão hòa, truyền đến một loại cảm giác căng phồng rõ ràng.
Mới rốt cục kết thúc công việc.
Con gấu đen trước người tham lam hô hấp.
Phương Triệt tu luyện ở chỗ này, lại để cho con gấu đen này chiếm được lợi ích lớn.
Linh khí cơ hồ cọ rửa trên thân con gấu đen này hơn trăm lượt.
Nếu như nói con gấu đen này ban đầu chỉ là dã thú bình thường, nhưng trải qua chuyện này về sau, nó đã là *Linh thú* hàng thật giá thật.
Phương Triệt phun ra nuốt vào linh khí Tướng Cấp, lại còn có lực lượng thiên tài địa bảo qua lại cọ rửa, chẳng khác nào là *tẩy kinh phạt tủy* cho con gấu đen này không biết bao nhiêu lần!
Vết thương bị Phương Triệt đánh, đã sớm khỏi hẳn.
Nhưng gấu đen cũng biết đây là kỳ ngộ ngàn năm có một trong đời, nên cứ nằm ì ra không nhúc nhích.
Rốt cục đã hưởng sái xong toàn bộ quá trình.
Phương Triệt đương nhiên sẽ không quan tâm đến một con gấu này.
Đứng dậy duỗi giãn gân cốt một chút, cảm giác mùi khó ngửi trên người mình, vút một cái lao ra ngoài.
Tìm một cái đầm nước ở chỗ gần nhất, tắm rửa một trận.
... ...
**Chương 174: Tiểu Tinh Linh cũng muốn? Vì bóng tối yêu Cơ minh chủ tăng thêm**
Nhạn Bắc Hàn nói được nửa chừng thì cảm thấy lời này hết sức thô tục, vội vàng im miệng, khuôn mặt sau lớp mặt nạ đỏ bừng, ngọn lửa trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội hơn.
Vô cùng nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã a!
Vừa rồi ta còn *phong khinh vân đạm* chờ trái cây rơi xuống, kết quả chỉ trong nháy mắt, con gà mái đã luộc chín lại hoá thành chim ưng, bay mất!
Thật sự là... *Cỏ đặc biệt tổ tông*!
"Giết!"
Nhạn Bắc Hàn không rên một tiếng, cầm kiếm lao đi.
Nàng trực tiếp từ đỉnh núi vút xuống, không hề quan tâm đến mấy trăm người phía sau, giết thẳng một đường.
Nơi nàng đi qua, đang có hai nhóm người liều mạng chém giết lẫn nhau.
Nhưng Nhạn Bắc Hàn trực tiếp xông thẳng qua từ phía sau, *nhân kiếm hợp nhất*, dễ như trở bàn tay giết sạch cả hai nhóm người, thân hình yểu điệu thoáng một cái đã biến mất trong khu rừng rậm dưới chân núi.
"Nhạn Đại Nhân lần này là nổi giận thật rồi!"
Một Tướng Cấp của tổng giáo thở dài: "Mọi người về sau cẩn thận một chút, gặp phải nàng thì mau chạy đi."
"Đúng vậy a. Bộ dạng như hiện tại, rõ ràng là đỏ mắt rồi."
"Đây là thiên tài đệ nhất của tổng giáo chúng ta, nếu không phải vì kế hoạch *nuôi cổ thành thần* lần này, chỉ sợ đã sớm đột phá Soái cấp rồi, phải cưỡng ép áp chế tu vi không đột phá, chính là vì lần này... Kết quả sau khi đi vào tranh đoạt một cái linh quả, thế mà còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Có người vô hạn tiếc nuối.
"Nói thật ta cũng không ngờ tới, khoảnh khắc trái cây bị cướp đi, ta đều ngây người..." Có người méo miệng nói.
"Ai nói không phải đâu, đây là cái thứ gan hùm mật gấu gì thế này... Thật đúng là ngầu bá cháy."
"Nhưng tên Nhất Tâm Giáo này cũng quá lớn mật đi."
Giang Thượng Vân đảo tròng mắt, nói: "Ngay cả đồ của Nhạn Đại Nhân cũng dám cướp! Thật sự là không biết sống chết."
Câu nói này vừa thốt ra, lập tức có không ít người hỏi: "Cái tên muốn chết này là người của Nhất Tâm Giáo à?"
"Hình như vậy."
Giang Thượng Vân vốn có ý đồ này, muốn nhân cơ hội lợi dụng những người này để tiêu diệt Nhất Tâm Giáo, vội vàng nói: "Lúc trước, người bị hắn giết ở bên ngoài chính là người của Nguyệt Ma Giáo chúng ta, tên này cứ nhằm vào chúng ta, cái vẻ phách lối lúc đó, suýt nữa làm chúng ta tức vỡ bụng!"
"Thì ra là Nhất Tâm Giáo!"
Vẻ mặt một vài người trở nên không tốt.
"Thì ra là Nhất Tâm Giáo." vẻ mặt của một vài người khác lại có chút phấn chấn, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
Phương xa truyền đến tiếng thét dài giận dữ, chính là giọng của Nhạn Bắc Hàn, hiển nhiên vị đại tỷ này đang điên cuồng đồ sát, phát tiết phẫn nộ.
Đoán chừng dưới kiếm đã có thêm không ít vong hồn.
Đám người im lặng một lát, rồi nhao nhao cáo biệt: "Hành động thôi. Kế hoạch *nuôi cổ thành thần* mới đến ngày thứ tư thôi! Mọi người tự bảo trọng!"
"Bảo trọng!"
"Nếu gặp lại, đừng trách không nể tình hôm nay!"
"Mời! Mời!"
"..."
Phương Triệt toàn lực thi triển *Nhiên Huyết thuật*, hoảng hốt chạy bừa, một mạch đâm sâu vào trong.
Nha, bây giờ không cần quản cái gì kế hoạch *nuôi cổ thành thần* nữa, mau trốn thôi.
Đoán chừng hiện tại mình đã triệt để trở thành kẻ thù chung của mọi người rồi!
Nghĩ lại thì việc mình làm cũng rất dễ rước lấy sự căm hận. Người ta đông như vậy ngẩng đầu chờ đợi, vì tranh đoạt thứ này mà còn chết không ít người, thật vất vả mới tới lúc quả chín.
Lại bị trực tiếp cướp đi. Ngay cả chút vỏ trái cây cũng không chừa lại cho người ta.
Nhưng mà đây là *Thủy Vân thiên quả* a!
Ta không ăn, chẳng lẽ để người của Duy Ngã Chính Giáo ăn sao?
Đây không phải là tư địch sao?
Ta không để người của Duy Ngã Chính Giáo có được, bản thân việc này chính là cống hiến cho toàn bộ đại lục a. Hơn nữa ta ăn vào rồi, càng làm tăng thực lực của đại lục, một bên giảm một bên tăng, sự chênh lệch trong đó lớn biết bao!
Một đường phi nước đại đến tận giới hạn xa nhất của *Nhiên Huyết thuật*, cũng không biết đã chạy bao xa.
Tóm lại nơi này đã hoàn toàn yên tĩnh.
Tìm một sơn động, vội vàng chui vào.
Phốc phốc phốc.
Đánh cho một con gấu đen đang ngủ say bên trong thành nửa sống nửa chết nằm bẹp dí.
Sau đó chịu đựng mùi tanh hôi trong hang gấu, lấy ra *Thủy Vân thiên quả*, một ngụm liền nuốt vào bụng.
Ngay cả vỏ cũng nhai nuốt hết.
"Thật là ngon. Công hiệu gì đó chưa nói tới, chỉ riêng mùi vị, cảm giác, nếu mang ra ngoài bán, chắc chắn cũng sẽ rất đắt hàng."
Chép miệng một cái, Phương Triệt có chút chưa thỏa mãn.
Hận không thể có thêm mấy quả nữa mới tốt.
Quả này vào bụng, chỉ cảm thấy đan điền hơi nóng lên, liền không có động tĩnh gì nữa.
Phương Triệt tự nhiên sớm biết công hiệu chân chính của thứ này.
Lập tức bắt đầu vận công.
Thần thức triển khai nội thị.
*Vô Lượng Chân Kinh* toàn lực vận chuyển.
*Băng Triệt Linh Đài* phát động!
...
Sau đó Phương Triệt phát hiện.
Lực lượng của linh quả đúng là đã tiến vào kinh mạch, đan điền và toàn bộ huyết nhục của mình.
Nhưng mà, phần lớn chỉ tiến vào đó thôi.
Còn khoảng một phần ba tiến nhập vào *thần thức chi hải*.
*Thần thức chi hải* gần như lập tức khuếch đại ra gấp đôi.
Sau đó phần dược lực còn sót lại khoảng một phần mười, thế mà lại bị thần tính kim loại *Tiểu Tinh Linh* ôm chặt vào lòng.
Vật nhỏ huyễn hóa ra một cái đầu nhỏ, mắt trông mong nhìn Phương Triệt, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Ngươi muốn thứ này?"
Tròng mắt Phương Triệt thiếu chút nữa lồi ra ngoài.
Chưa nghe nói qua linh tính của thần tính kim loại còn muốn ăn cái gì a?
Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ là lão tử... Lại lại lại lại... Cô lậu quả văn (ý nói kiến thức nông cạn)?
*Tiểu Tinh Linh* không ngừng gật đầu, ôm chặt phần dược lực còn lại không buông tay.
Rõ ràng là, ngươi cho cũng phải cho, không cho ta liền khóc...
Rõ ràng là đang *ăn vạ* đây mà.
"Vậy không được a."
Phương Triệt cũng sẽ không mềm lòng: "Ngươi xem, ta bảo ngươi thay đổi hình dạng kim loại này một chút, ngươi liền không chịu phối hợp, bây giờ còn muốn cướp đồ tốt của ta ăn?"
Phương Triệt trừng mắt: "Mau trả lại cho ta!"
*Tiểu Tinh Linh* oa một tiếng liền khóc.
Sau đó thút tha thút thít, vô cùng uất ức biểu thị, kỳ thực nó đã bắt tay vào thay đổi rồi, nhưng đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi được a.
Với lại thay đổi hình dạng, cũng cần năng lượng...
Vẻ mặt vật nhỏ uất ức như muốn chết đi sống lại.
Phương Triệt tự nhiên hiểu rõ tiểu tử này trước đó là đang giả ngu, nhưng đã hiện tại đã hiểu chuyện, rõ ràng, vậy là được rồi.
Không có gì yêu cầu xa vời quá cao.
"Vậy ngươi bao lâu có thể cải tạo xong?" Phương Triệt dùng thần thức hỏi.
Vật nhỏ vô cùng đáng thương giơ lên một ngón tay.
"Một ngày?"
Vật nhỏ kiên quyết lắc đầu.
"Một tháng?"
Vật nhỏ kiên quyết lắc đầu.
"Một năm?"
Vật nhỏ gật đầu.
"Vậy không được!" Phương Triệt kiên quyết lắc đầu: "Nhiều nhất hai tháng!"
Vật nhỏ lại muốn khóc, kiên quyết lắc đầu.
Hiển nhiên đây là căn bản không làm được.
"Ba tháng!"
Vật nhỏ chần chờ một chút, lắc đầu.
"Chỉ ba tháng, bằng không thứ này ngươi trả lại cho ta!" Phương Triệt dùng thần thức muốn cướp đoạt dược lực còn thừa. Tiểu gia hỏa vừa do dự, Phương Triệt liền biết có hy vọng.
Vật nhỏ lập tức luống cuống, ôm chặt lấy dược lực, duỗi ra ba ngón tay, liều mạng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi."
Phương Triệt lập tức hóa thân đại sứ từ thiện: "Sau này ta có đồ tốt, vẫn là muốn đưa cho ngươi nha, không cho ngươi ta cho ai? Cố gắng lên! Ta sẽ để ngươi tiến bộ. Ăn ngon uống say... Cái gì cũng có."
Phương Triệt nhanh chóng vẽ ra một cái bánh nướng.
Vật nhỏ ôm linh lực liên tục gật đầu, thân thể đã bắt đầu lơ lửng.
Hiển nhiên là không đợi được muốn trở về tiêu hóa.
"Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt, mệt mỏi thì đến chỗ ta ngủ, vòng tay ấm áp của ta, luôn chờ ngươi."
Phương Triệt lại một phen an ủi.
Vật nhỏ hài lòng trở về.
Kim Giác giao nằm sấp trên thần tính cổ ngọc, đang từng ngụm từng ngụm hút sát khí.
Đôi mắt nhỏ tròn xoe láo liên đảo tới đảo lui.
Nó không giống *Tiểu Tinh Linh*, không cần những chất dinh dưỡng này, nó vốn là một hồn thể, hơn nữa vừa mới tu luyện tới trạng thái vô hình vô chất.
Trong khoảng thời gian này, nó theo Phương Triệt vào đây, hấp thu lực lượng hồn thể, còn nhiều hơn so với việc nó tu luyện một năm ở bên ngoài Thông U tuyền.
Dù sao tất cả đều là lực lượng linh hồn chất lượng cao, lại còn rất thuần túy.
Hơn nữa không phải chỉ có Phương Triệt giết người nó mới có thể hấp thu, chỉ cần có người tử vong, lực lượng linh hồn còn chưa kịp hoàn toàn tiêu tán, nó liền có thể hấp thu!
Cho nên trong khoảng thời gian này, trưởng thành rất nhanh.
Phương Triệt biết, cuộc đấu sức với vật nhỏ lần này, không thể nói ai thắng ai thua.
Nhưng hắn đã không cần thiết phải tính toán nữa.
Khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công.
Tướng Cấp ngũ phẩm, thực lực quá thấp, giết không được mấy người, *ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi*.
Nhất định phải tăng lên một chút.
Vừa vặn vừa ăn *Thủy Vân thiên quả*.
Tới đây.
Vừa vận công, lập tức cảm thấy khác thường. Linh khí gào thét tràn vào, cùng lúc đó đan điền hút vào, kinh mạch bắt đầu vận hành, những thứ không thích hợp hấp thu lại bị trực tiếp bài trừ ra ngoài.
Ước tính sơ bộ, hiệu quả tăng lên, so với lúc tu luyện trong phòng tu luyện trọng lực linh khí thường ngày, thế mà lại tăng lên ít nhất là bảy tám lần!
Phương Triệt đều bị dọa sợ.
Khoa trương như vậy sao?
Nhưng nghĩ lại, cũng có chút bình thường, dù sao mấy tháng này mình vẫn luôn tu luyện trong phòng tu luyện trọng lực linh khí.
Đây cũng là tốc độ tu luyện bình thường... đi?
Phương Triệt kinh hỉ chưa được bao lâu, qua hai canh giờ sau...
Tốc độ tu luyện liền chậm lại.
Sau đó liền biến thành gấp mười lần tốc độ tu luyện bình thường.
Nói cách khác, gần bằng gấp hai lần khi ở trong phòng tu luyện trọng lực linh khí!
Tu vi gần như tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vọt tới Tướng Cấp ngũ phẩm đỉnh phong.
Phương Triệt nhắm mắt lại, *Băng Triệt Linh Đài*.
Trực tiếp đột phá!
Oanh!
Một đường kinh mạch hoàn toàn mới được mở ra.
Linh khí mãnh liệt trong nháy mắt tràn vào, sau đó cuộn ngược trở về, trong nháy mắt trở lại đan điền.
Lại trào lên lặp đi lặp lại.
Phương Triệt chỉ cảm thấy toàn thân lỗ chân lông vào lúc này đều mở ra, tất cả tạp chất trong cơ thể, đều theo lỗ chân lông trong nháy mắt bài xuất ra ngoài.
Võ tướng lục phẩm!
Một cảm giác thân nhẹ như yến, tai thính mắt tinh, trong nháy mắt ập tới.
Phương Triệt cũng không vội thu công, mà dẫn dắt luồng khí lưu hoàn toàn mới, không ngừng xuyên qua trong kinh mạch, đồng thời không ngừng hấp thu linh khí mới, mãi cho đến khi trong kinh mạch gần như bão hòa, truyền đến một loại cảm giác căng phồng rõ ràng.
Mới rốt cục kết thúc công việc.
Con gấu đen trước người tham lam hô hấp.
Phương Triệt tu luyện ở chỗ này, lại để cho con gấu đen này chiếm được lợi ích lớn.
Linh khí cơ hồ cọ rửa trên thân con gấu đen này hơn trăm lượt.
Nếu như nói con gấu đen này ban đầu chỉ là dã thú bình thường, nhưng trải qua chuyện này về sau, nó đã là *Linh thú* hàng thật giá thật.
Phương Triệt phun ra nuốt vào linh khí Tướng Cấp, lại còn có lực lượng thiên tài địa bảo qua lại cọ rửa, chẳng khác nào là *tẩy kinh phạt tủy* cho con gấu đen này không biết bao nhiêu lần!
Vết thương bị Phương Triệt đánh, đã sớm khỏi hẳn.
Nhưng gấu đen cũng biết đây là kỳ ngộ ngàn năm có một trong đời, nên cứ nằm ì ra không nhúc nhích.
Rốt cục đã hưởng sái xong toàn bộ quá trình.
Phương Triệt đương nhiên sẽ không quan tâm đến một con gấu này.
Đứng dậy duỗi giãn gân cốt một chút, cảm giác mùi khó ngửi trên người mình, vút một cái lao ra ngoài.
Tìm một cái đầm nước ở chỗ gần nhất, tắm rửa một trận.
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận