Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1090: Ngũ Linh cổ khoáng thế kỳ ngộ! (1)

Chương 1090: Ngũ Linh cổ khoáng thế kỳ ngộ! (1)
"Ngươi tẩu hỏa nhập ma cái quái gì! Ngươi nhập Dạ Ma thì đúng hơn!"
Nhạn Nam tức đến nỗi mặt mũi cũng muốn lệch đi.
Luôn cảm thấy dạo gần đây sao người nào cũng chống đối mình.
Từ lần trước cãi nhau với nhi tử xong, làm gì cũng không thuận lòng.
Gửi tin tức lại, Bạch Kinh trực tiếp không trả lời. Mắng cũng không thèm đáp lại.
Bạch Kinh không ngốc.
Băng linh Hàn phách của mình đời này đã không thể thay đổi, nghiên cứu Huyết Linh chân kinh thì có ích lợi gì chứ?
Nếu năm đó mình lựa chọn âm dương cùng lô, băng hỏa đồng tu, thì đã có thể tiếp tục tu luyện bất kỳ công pháp nào. Nhưng lúc trước mình vì muốn thuần túy nên chỉ tu luyện một hệ Băng phách.
Đã như vậy, Huyết Linh chân kinh thì liên quan gì đến ta?
Các ngươi nghiên cứu ra được thì cứ nghiên cứu, nghiên cứu không ra cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Nhạn Nam buông tay, nói với Thần Cô: "Lão Bát không đến."
Thần Cô thở dài, mệt mỏi ngẩng mắt lên khỏi Huyết Linh chân kinh: "Ta đoán được rồi. Tính tình hắn là vậy đó, cho dù bây giờ ngươi muốn giết cháu ruột của hắn, hắn đã không muốn đến thì sẽ không đến. Hơn nữa Huyết Linh chân kinh đúng là hắn không dùng được."
Nhạn Nam tức giận nói: "Ta cũng dùng không được mà!"
"Ta cũng dùng không được đây này." Thần Cô đảo mắt nói: "Kể cả có thể dùng, cũng cần phải tu luyện lại từ đầu, bây giờ làm gì có nhiều tâm tư như vậy."
Nhạn Nam cười khổ: "Nhưng vẫn phải nghiên cứu."
Chuyện võ học chính là như vậy, mỗi môn công pháp lại có điểm đặc dị riêng; ví như một người học tiếng Anh đến mức thành công viên mãn, nhưng đột nhiên bảo hắn học tiếng Pháp, không phải cứ có nền tảng tiếng Anh là có thể dễ dàng nắm vững tiếng Pháp...
Dù lợi ích có lớn đến đâu, nhưng hắn thà tuyển dụng một nhân tài tiếng Pháp chứ cũng không tự mình đi học.
Chính là đạo lý này.
Cả hai đều cảm nhận được, Huyết Linh chân kinh nếu tu luyện đến cực hạn, uy lực chắc chắn lớn hơn công pháp gốc của mình, con đường phía trước cũng rộng mở hơn.
Nhưng thực tế là hữu tâm vô lực.
Chẳng cần nói đâu xa, ngay cả kẻ võ si như Đoạn Tịch Dương cũng đã từ bỏ, huống chi là người khác.
"Trước tiên cứ chỉnh lý lại đã." Nhạn Nam thở dài: "Công pháp thứ này, đúng là tham thì thâm mà."
"Chỉ hai chúng ta, ước chừng bảy ngày nữa là có thể phân loại chỉnh lý xong xuôi." Thần Cô xoa xoa đầu: "Nếu chỉ có một mình ta, thì cần bảy ngày rưỡi. Ngũ ca, ngươi... Ngươi đừng có nói người khác, người đáng bị phàn nàn nhất chính là ta đây này. Ngươi còn không ngồi xuống làm việc đi? Lười biếng còn chưa đủ sao?"
Nhạn Nam ngại ngùng đặt thông tin ngọc xuống, ngồi lại vào chỗ, nghiêm mặt nói: "Ta đang tìm trợ giúp mà..."
"Ha ha... Ta tin." Thần Cô không muốn tranh cãi, bởi vì dù có cãi đến thiên hoang địa lão thì với chuyện thế này, người làm nhiều nhất vẫn là mình.
Dứt khoát đổi chủ đề: "Chuyện Phong gia, hiện tại đã giết không ít người rồi chứ?"
Thần Cô vừa xem vừa nói.
Ngự Hàn Yên đang ngồi vắt chéo chân lướt thông tin ngọc ở bên cạnh nói: "Một ngàn rưỡi người. Vẫn chưa thẩm vấn đến cấp bậc Phong Vụ."
Nhạn Nam thở dài.
Thần Cô nói: "Ngũ ca, vụ án Phong Vụ này, ngươi muốn làm đến mức nào?"
"Vậy phải xem cuối cùng sự việc rối rắm bên trong còn sâu đến đâu."
Nhạn Nam nói: "Ta bắt đầu chú ý bên này từ hai năm trước, nhưng ta không có thủ hạ. Khi đó dấu hiệu của Thần Dụ Giáo còn chưa lộ rõ, ta thực ra chỉ chú ý đến vấn đề của bản thân Phong gia. Hơn nữa chủ mạch liên lụy không nhiều, cho nên..."
"Cho nên Ngũ ca ngươi mới giữ lại, muốn làm một lần xao sơn chấn hổ?"
"Không sai, bởi vì lúc đó Phong Vân đã xác định được địa vị lãnh tụ thế hệ trẻ. Mà một khi Phong Vân thượng vị, Phong gia tất nhiên sẽ bành trướng."
Nhạn Nam nói: "Cho nên, cứ để thế lực này phát triển thêm một chút, quy mô lớn hơn một chút, rồi thanh tẩy Phong gia một lượt, đối với sau này sẽ có lợi."
"Phong gia đến giờ vẫn không có ai đứng ra cầu tình, xem ra họ đã lĩnh hội được ý của ngươi." Thần Cô nói.
"Đúng vậy." Nhạn Nam nói: "Nhưng việc liên lụy đến Thần Dụ, lúc đó ta thật sự không biết. Còn về nội tình sâu hơn tiếp theo, hoặc là có hay không nội tình sâu hơn, tất cả chuyện này đều phải trông chờ vào Dạ Ma."
Thần Cô ngẩn người: "Nội tình sâu hơn mà ngươi cũng không biết?"
"Từ lúc bắt người đến nay ta chưa từng quản." Nhạn Nam thản nhiên nói: "Đương nhiên phải để đám tiểu gia hỏa bên dưới làm chút việc chứ, chẳng lẽ chúng ta còn cần phải làm hết mọi chuyện sao?"
Mọi người lập tức bật cười: "Lời này của Ngũ ca rất có đạo lý."
Tiếng cười hơi lớn, Hùng Cương dụi dụi đôi mắt nhập nhèm bị đánh thức, mơ màng nói: "Đúng là có đạo lý!"
Rồi dùng cùi chỏ huých Hạng Bắc Đấu còn đang ngủ.
Hạng Bắc Đấu mắt còn chưa mở đã vỗ tay lia lịa: "Quá tuyệt!"
***
Bên phía Thủ hộ giả cũng đang nghiên cứu Lăng Tiêu bảo điển.
Bên Thủ hộ giả cũng gặp phải tình huống giống như Duy Ngã Chính Giáo: tuy đã có được bảo điển, nhưng lại chỉ những người được bạch quang nhập thể lúc đoạt được bảo điển mới có thể tu luyện.
Những người khác đều không thể tu luyện.
Bao gồm cả Tuyết Phù Tiêu, cũng như những người tuy cùng tiến vào bí cảnh nhưng không tham gia vào trận chiến tranh đoạt bảo điển, tất cả đều không cách nào tu luyện.
Đối với tình huống này, Đông Phương Tam Tam dù trí tuệ thông thiên cũng đành bó tay.
Cũng chỉ có thể làm giống như Duy Ngã Chính Giáo: tập hợp lực lượng của các cao thủ đỉnh phong, trước tiên phân tích toàn bộ võ học trong Lăng Tiêu bảo điển, sau đó dùng kinh nghiệm của mình để ghi chú rõ ràng lộ trình tu luyện.
Sau đó mới giao cho cấp dưới tu luyện.
Công pháp, quyền pháp, chưởng pháp, các loại binh khí... đều phải tách riêng ra.
Đây thực sự là một công trình tương đối rườm rà, nhiều người nghĩ rằng kiểu 'cầm được bí tịch là có thể tu luyện ngay' quả thực là lời nói vô căn cứ.
Nhất định phải tách ra trước, sau đó phân tích, rồi căn cứ vào thiên tư thể chất của mỗi người để xem họ thích hợp tu luyện phần nào, tiếp đó lại căn cứ vào công trạng xem đã đạt yêu cầu chưa, rồi còn cần trưởng bối trong gia tộc hoặc võ giả cao giai trông chừng tu luyện một thời gian.
Sau khi nhập môn mới có thể yên tâm để người đó tự mình tu luyện.
Nếu trực tiếp ném cho bọn họ, mười người luyện thì chín người tẩu hỏa nhập ma hoặc thành phế nhân là điều chắc chắn.
Đương nhiên trong lúc này, Thiên Đế và Địa Tôn lại lén lén lút lút tìm đến.
Dù sao sự kiện tam phương thiên địa đã kết thúc, Thiên Đế và Địa Tôn cũng nghe được không ít lời đồn, trong lòng lo sợ nên đến để tìm hiểu ngọn ngành.
"Đang nghiên cứu bảo điển bí tịch mang về từ tam phương thiên địa." Đông Phương Tam Tam ánh mắt ôn hòa, nói khẽ: "Hai vị chắc chắn đã nghe nói qua, gọi là Lăng Tiêu bảo điển."
"Thật sự gọi là Lăng Tiêu bảo điển sao?"
"Thật! Duy Ngã Chính Giáo lấy được Dao Trì bảo điển cũng là thật."
Sắc mặt Thiên Đế trong chốc lát liền trở nên trắng bệch như tuyết.
Nghĩ đến việc mình ở Lăng Tiêu Bảo Điện trong thiên cung, đám hậu phi thì ở Dao Trì Tiên Cung, Thiên Đế liền cảm thấy mình nhất định sẽ bị trời phạt.
Chuyện này quá dọa người!
Địa Tôn cũng sợ đến mức tim đập loạn xạ, run rẩy không thôi.
Tuy rằng không có bí tịch bảo điển nào liên quan đến Địa Phủ được mang ra, nhưng Địa Phủ và Thiên Cung vĩnh viễn liên hệ mật thiết với nhau, Thiên Cung gặp chuyện, Địa Phủ há có thể đứng ngoài?
Thiên Cung bị trời phạt, Địa Phủ lẽ nào có thể thoát được sao?
Đây chính là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.
"Đông Phương quân sư..." Hai người Thiên Đế níu lấy tay Đông Phương Tam Tam không buông: "Ngươi nghĩ cách nào đó đi, bảo Nhạn Bắc Hàn nhanh chóng phân liệt đám thế ngoại sơn môn kia đi."
Đông Phương Tam Tam thong dong nói: "Hai vị đừng vội, theo tình báo của ta, đội ngũ của Nhạn Bắc Hàn đã xuất phát. Hiện tại, điểm dừng chân đầu tiên vẫn là Thanh Minh điện."
"Cái Thanh Minh điện này thật là ngoan cố!" Cả Thiên Đế và Địa Tôn đều hận đến nghiến răng: "Còn không mau mau bị phân liệt đi, còn chờ cái gì! Chờ cái gì chứ!"
"Vợ chồng Quỷ Trường Ca thế nào rồi?"
"Đã biến mất khỏi Thanh Minh điện rồi. Hai người họ chờ không nổi Nhạn Bắc Hàn nên trực tiếp vũ hóa." Thiên Đế sờ sờ mũi, thở dài: "Thật hạnh phúc! Đáng ao ước thật!"
Đông Phương Tam Tam liếc mắt: "Chắc chắn là do ngươi giở trò."
"Ta chỉ nói đó là chuyện sớm muộn, hoá sinh Hồng Trần nên sớm không nên muộn. Dù sao có họ hay không thì cũng đều sẽ bị phân liệt, họ ở lại đó khó tránh khỏi mất mặt, sau đó hai người họ liền biến mất." Thiên Đế nói.
"Ha ha..." Đông Phương Tam Tam cười cười.
Tâm tư của Thiên Đế, quả thực là rõ rành rành.
Nếu không phải thân phận thực sự quá mức nhạy cảm, e rằng Thiên Đế bây giờ đã dịch dung cải trang, trà trộn vào dưới trướng Nhạn Bắc Hàn để xông pha chiến đấu rồi cũng nên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận