Trường Dạ Quân Chủ

Chương 821: Dạ Ma đến

**Chương 821: Dạ Ma đến**
Đặt xuống ngọc truyền tin, Phong Vân không nhịn được mỉm cười: "Danh hiệu Sát Phôi, danh bất hư truyền."
Nghĩ ngợi, tình cảnh của Dạ Ma trong giáo, so với địa vị của hắn ở bên kia, cảm thấy điều này dường như có chút chênh lệch.
Rõ ràng không bằng được coi trọng như ở bên phía người thủ hộ.
"Bên phía Dạ Ma này, cũng phải bàn lại mới ổn, chỉ là một chức Giáo chủ Dạ Ma Giáo xem ra có chút thấp."
Phong Vân tự hỏi.
"Nhưng mà Dạ Ma hiện tại thành lập Dạ Ma Giáo, còn chưa lập được công trạng gì, tùy tiện đề bạt cũng chưa có lý do gì..."
"Chờ chút đã. Vả lại nếu ta đề bạt, cũng có vẻ như ta đã đoán được."
Phong Vân cau mày trầm tư: "Bước tiếp theo, phải báo cáo riêng tình hình công việc với Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ rồi mới bàn lại chuyện này, không thể có người ngoài ở đó."
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư có chút nặng nề.
"Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ vẫn muốn ta trở thành Phong Vân của Duy Ngã Chính Giáo, không để ta trở thành Phong Vân của Phong gia, luôn cảm thấy, ý tứ hẳn là không đơn giản như vậy... Bây giờ nghĩ lại, Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ tất nhiên có nguyên nhân và cân nhắc khác. Như vậy một tầng ý nghĩa khác của Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ là gì?"
"Phong gia... Không lẽ có ám lưu gì đó chứ?"
Phong Vân sa sầm mặt, cau mày.
Chuyện này, sau khi hắn hiểu rõ định vị của mình trong Duy Ngã Chính Giáo, vẫn luôn cân nhắc.
Hơn nữa đây cũng là nguyên nhân khiến hắn luôn cảm giác như có thanh kiếm treo trên cổ.
Lạnh lẽo.
"Cảm giác này không đúng, là Đại công tử Phong gia, ta lại có thể nảy sinh nghi hoặc như vậy, mà chính ta trong nhiều ngày như vậy lại không thể tự mình giải đáp, bản thân điều này đã có chút không đúng rồi. Phong gia chỉ sợ là có vấn đề."
Trong đầu Phong Vân đột nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy.
"Nếu như không có dấu hiệu gì, ta hẳn là có thể trả lời một cách chắc chắn là 'Không có', mà không hề do dự cân nhắc. Một khi đã không thể cho mình đáp án, thì chắc chắn là có vấn đề!"
Quyết đoán nhanh chóng, Phong Vân lập tức lấy ra ngọc truyền tin, gửi tin tức cho phụ thân mình.
"Cha, ngài còn đang bế quan?"
Trọn vẹn qua hai canh giờ.
Tin tức cuối cùng cũng được hồi âm: "Không bế quan, vừa ra ngoài là phải làm việc."
Phong Vân thở dài.
Gia chủ Phong gia hiện tại là gia gia của mình, Phong Cường; Phong Cường có ba con trai, con cả Phong Hàn, con thứ hai Phong Hỏa; con út Phong Môn.
Phong Hỏa năm đó cuồng nhiệt sùng bái Đông Phương Tam Tam, lập lời thề xông lên Vân Đoan Binh Khí Phổ, nhưng bản thân tư chất có hạn, lại thêm đám thuộc hạ ngày ngày cố tình thua hắn, nuôi dưỡng nên cảm giác 'ta đã vô địch thiên hạ', thế là dùng cấp bậc Thánh Hoàng đi xông bảng, kết quả ngay cả top một nghìn cũng không vào được đã bị g·iết c·hết.
Từ đó lưu lại câu ngạn ngữ trong dân gian 'Hùng hùng hổ hổ chẳng làm nên đại sự'.
Phong Môn một lòng muốn vượt qua đại ca của mình là Phong Hàn, luyện công chính quy không cách nào vượt qua, thế là đi con đường băng hỏa song tu, lại bị tẩu hỏa nhập ma, chân trái bị Huyền Băng đông cứng, chân phải bị lửa địa ngục thiêu tan tủy.
Loại thương thế này, ngay cả Duy Ngã Chính Giáo cũng không thể chữa trị. Phải ngồi trên xe lăn dài hạn.
Phong Hàn là trưởng tử của Phong Cường, thuở nhỏ tài năng xuất chúng, lại cuồng nhiệt với võ học một cách khác thường. Năm đó sau khi kết hôn cùng thanh mai trúc mã, vì thê tử mà từ bỏ võ đạo cuồng nhiệt, lần lượt sinh hạ năm người con.
Về sau, thê tử về nhà ngoại, đúng lúc gặp gia tộc làm nhiệm vụ, liền đi cùng một chuyến, kết quả, toàn quân bị diệt, tất cả đều chết dưới kiếm của Nhuế Thiên Sơn.
Sự kiện đó là mối hận lớn nhất của Phong gia. Nhưng Phong Hàn không cho phép người khác báo thù, từ đó bắt đầu dốc lòng võ đạo, bế quan tu luyện dài hạn.
"Tự tay g·iết c·hết Nhuế Thiên Sơn! Tự mình báo thù cho thê tử!!"
Đây là chấp niệm của Phong Hàn.
Hắn ngay cả phụ thân và con cái của mình cũng không cho phép nhúng tay.
"Ta nếu không thể g·iết hắn, thì sẽ chết trong tay hắn. Đến lúc đó Phong gia hãy báo thù cho vợ chồng ta! Nhưng ta còn sống ngày nào, thì muốn tự tay đâm chết Nhuế Thiên Sơn ngày đó!"
Mỗi ngày hắn đều rèn luyện vũ kỹ chiến lực của mình, đối ngoại thì nói là bế quan, lười biếng làm việc. Nhưng trên thực tế người đang ở đâu, không ai biết cả.
Phong Hàn bế quan, khiến thế hệ trẻ tuổi của Phong gia xuất hiện khoảng trống.
Mà bây giờ người đang nắm quyền lực trong Phong gia, chính là gia gia của Phong Vân cùng các thúc công của hắn.
Mà xem như trưởng tử đích tôn, Phong Vân liền thực sự đón nhận cơ hội quật khởi. Phong Cường dốc toàn lực gia tộc, ra sức nâng đỡ ba cháu trai và một cháu gái của mình là Vân, Tinh, Tuyết, Nguyệt.
Phong Cường ở Phong gia quyền hành lừng lẫy, một tay Già thiên, quản lý gia tộc công bằng nghiêm khắc, dùng bàn tay sắt trị tộc, Càn cương độc đoán, không người nào dám vi phạm.
Dưới quyền thế ngập trời đó, địa vị của Phong Vân và những người khác cũng luôn luôn siêu nhiên. Mặc dù không có phụ thân ở bên, nhưng so với lúc phụ thân còn tại vị, ngược lại càng thêm được sủng ái.
Mà những người thuộc thế hệ trẻ như Phong Tinh, Phong Nguyệt cũng đều có cơ hội tương tự.
Bây giờ, người mà Phong Vân nhắn tin hỏi chính là phụ thân hắn, Phong Hàn.
Hắn căn bản là không tin câu nói 'Không bế quan, vừa ra ngoài là phải làm việc' này của phụ thân.
Mười mấy năm cũng không thấy bóng người, có quỷ mới tin ngài bế quan.
"Ngươi ở đâu?"
Phong Vân hỏi.
"Chuyện gì?"
Bên kia truyền đến ba chữ lạnh như băng.
Cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không giống như là của cha và con trai.
Phong Vân lòng mệt mỏi, nói: "Cha, ta là con trai của ngài, không phải kẻ thù của ngài, ngài bao nhiêu năm nay chẳng quan tâm gì đến nhà cửa, ta hỏi ngài một câu thì sao chứ?"
"Ta là người để ngươi hỏi sao? Có chuyện gì mau nói, nói xong mau cút đi."
Một câu nói từ bên kia khiến cảm xúc của Phong Vân gần như sụp đổ.
Nhà người ta bất kể có phải giả vờ hay không, đều là 'phụ từ tử hiếu', nhưng ở nhà mình lại có một người cha vô trách nhiệm như vậy, Phong Vân cũng chẳng có cách nào.
Có một người cha như thế, thà không có còn hơn.
Gia gia và những người cùng lứa với mình đều đang hùng tâm tráng chí nghĩ làm chút đại sự, nhưng chỉ có vị phụ thân này giống như một con cá mặn xuất quỷ nhập thần.
Nói là g·iết Nhuế Thiên Sơn, chẳng lẽ đời này ngươi cũng chỉ có một mục tiêu này thôi sao?
Ngươi ở nhà nắm đại quyền chẳng lẽ lại không thể g·iết Nhuế Thiên Sơn sao? Ngươi phái người g·iết Nhuế Thiên Sơn không được tính là báo thù sao?
Nhất định phải tự mình động thủ mới tính là báo thù?
Những lời này, Phong Vân đã nghẹn trong lòng rất nhiều năm.
"Ta muốn hỏi một chút, nhà chúng ta có hay không có ý đồ ám lưu gì đối với tổng giáo?"
Phong Vân lược bỏ trình tự hỏi thăm phụ thân, thẳng thắn nói ra vấn đề của mình.
Bên kia, Phong Hàn rõ ràng sững sờ một chút: "Ám lưu? Ngươi nói là tạo phản?"
Phong Vân sắc mặt tối sầm lại, quả nhiên lá gan của lão cha còn lớn hơn mình, loại lời này cũng có thể nói ra miệng được.
"Đúng, ý ta là vậy."
"Không thể nào." Phong Hàn nói: "Thực lực của Tổng Giáo chủ vang dội cổ kim, ai dám tạo phản? Đối mặt với Duy Ngã Chính Giáo hiện tại, ai có thể tạo phản thành công? Kẻ ngu xuẩn như vậy ở nhà ta hẳn là không tồn tại chứ?"
Phong Vân nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà hiện tại luôn cảm thấy có chút không ổn."
"Vả lại lão tổ chính là Phó Tổng Giáo chủ đứng đầu, chỉ sau Tổng Giáo chủ, Phong gia chúng ta tạo phản thì có ý nghĩa gì sao?"
Phong Hàn rất bất mãn với ý nghĩ viển vông của con trai: "Ngươi tìm ta chỉ vì chuyện này? Ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm đến tìm ta nói nhảm phải không?"
Phong Vân nói: "Ý của ta là ngươi tra một chút. Đừng để vài kẻ có dã tâm kéo nhà ta xuống bùn."
"Đây không phải có ngươi sao?" Phong Hàn nói một cách đương nhiên: "Ngươi tài giỏi như vậy, tự mình điều tra chẳng phải là được rồi sao?"
Phong Vân hoàn toàn sụp đổ, mặt đen lại gầm lên: "Ta tài giỏi không phải là do ngươi ép ra sao? Nếu ngươi không phải chuyện gì cũng không làm, ta đến nỗi phải giỏi giang thế này sao?"
"Hơn nữa, Phong gia tạo phản, là tạo phản tổng giáo sao? Là tạo phản Tổng Giáo chủ hay là tạo phản những người cầm quyền Phong gia hiện tại của chúng ta? Ngươi có phân biệt rõ ràng không?"
"Kéo chi nhánh chúng ta xuống bùn, chẳng phải cũng là tạo phản sao?"
"Cha, ngươi sao chuyện gì cũng mặc kệ thế?"
"Mẫu thân mất, ngươi đau buồn, chúng ta hiểu, nhưng ngươi cũng chỉ mải đau buồn rồi đột nhiên liền buông tay mặc kệ tất cả; ngươi có nghĩ đến mấy đứa chúng ta không? Ngươi cũng chỉ biết đau buồn cho mình ngươi! Còn chúng ta thì sao? Chúng ta phải làm sao? Mẫu thân không còn, phụ thân cũng như không có, chúng ta phải làm sao?"
Phong Vân rất hiếm khi cảm xúc sụp đổ một lần, lần này đã bị kích nổ, dứt khoát bùng nổ luôn.
"Gia gia làm gia chủ, quản lý mọi thứ, cũng không thể ngày nào cũng dỗ dành chúng ta chơi được? Mỗi ngày trông cậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận