Trường Dạ Quân Chủ

Chương 504: (2)

Đương nhiên là tới giết người!
Những người bên trong đưa mắt nhìn nhau, hồn phi phách tán.
"Phương đội trưởng, quyền lực của ngài là giết người, chứ không phải là quyền lực mở cửa, xin ngài thông cảm."
"Thật sự không cho vào?"
"Không thể vào được, với lại trước khi đi Triệu tổng trưởng quan đã dặn dò, nếu Phương đội trưởng lại đến vào ban đêm mà không có thủ dụ thì không cho phép đi vào."
"Ha ha..."
Giọng Phương Triệt lạnh lùng vang lên: "Vậy sáng mai ta lại đến! Ta xem hắn có thể che chở được bao lâu! Loại cặn bã mất hết thiên lương như vậy mà cũng bao che, ta rất nghi ngờ hắn có phải đã nhận hối lộ hay không!"
"Phương đội trưởng đi thong thả."
Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng xa.
Phương Triệt đã đi.
Người ở bên trong thở phào một hơi.
Chỉ cảm thấy toàn thân vã mồ hôi lạnh, vừa sờ lên trán đã ướt đẫm.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Mẹ nó chứ, đây là Trấn Thủ Giả hả, ma đầu cũng không ác đến thế, ta thao..."
"Nhanh lên nghĩ cách đi chứ... Ối trời ơi, ta không muốn chết..."
"Sáng mai hắn sẽ đến ngay, coi như chúng ta muốn nghĩ ra biện pháp, nhưng nếu sáng mai Triệu tổng trưởng quan không đến thì sao? Hoặc là Triệu tổng trưởng quan không đến sớm bằng Phương Triệt?"
"Vậy thì không còn cách nào... Chỉ có thể nhận mệnh thôi."
"Nghĩ cách đi, dù là bắt ta đi đào mỏ ta cũng bằng lòng... Mẹ nó chứ, ta có thể làm việc dưới mỏ mười năm, không cần thù lao, chỉ cần nuôi cơm là được..."
"Ta cũng vậy, ta cũng vậy."
"Vậy chúng ta cùng nhau suy nghĩ đi, xem có thể tự mình tranh thủ được chút nào không..."
***
Sáng sớm ngày thứ hai.
Bên trong đã bàn bạc xong biện pháp, đang đợi Triệu Sơn Hà thì ngoài cửa lại vang lên giọng của lính canh: "Chào Phương đội trưởng, ngài đến sớm vậy."
Giọng Phương Triệt lạnh lùng mang theo sát ý nồng đậm: "Mở cửa!"
Người ở bên trong da đầu nổ tung!
Toàn thân đều tê dại.
Hắn tới rồi, hắn thật sự tới rồi!
"Phương đội trưởng, chưa đến giờ." Lính canh nói.
"Lúc nào mới đến giờ? Mặt trời xuống núi sao?" Giọng Phương Triệt tỏ vẻ bất mãn.
"Triệu tổng trưởng quan dặn dò, cần phải đợi ngài ấy đến đây mới có thể mở cửa."
"Nói hươu nói vượn, từ lúc nào có loại quy định này! Mau mở cửa cho ta!"
"Phương đội trưởng thứ lỗi!"
"Người đâu, phá cửa cho ta! Mẹ nhà hắn, ta không tin hôm nay ta còn không giết được mấy mạng người!"
Phương Triệt gầm lên một tiếng.
Ngay lập tức chỉ nghe thấy tiếng ‘oanh’ một tiếng, đại môn nhà tù phát ra một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc. Rõ ràng là một cước đạp tới!
Toàn bộ nhà tù bên trong đều rung chuyển, mặt đất chấn động.
Người ở bên trong ngã trái ngã phải, có người đã bật khóc thành tiếng: "Hu hu..."
Còn có người chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, hạ thân đột nhiên tí tách tí tách...
Trong khoảnh khắc, thật sự đã bị dọa sợ chết khiếp!
Một cước lại một cước.
Lính canh đang gào thét: "Phương đội trưởng, ngài không thể làm như vậy..."
"Cút ngay!"
Oanh! Ầm ầm!
Xem chừng sắp xông vào được rồi.
Ngay lúc những người bên trong lạnh cả người, tuyệt vọng, ngây như phỗng, một tiếng rống giận dữ kinh hoàng truyền đến: "Phương Triệt! Ngươi đang làm gì! Dừng tay!!"
Triệu Sơn Hà chạy đến rồi!
Bên trong đám tù nhân ai nấy đều mừng đến phát khóc, ôm đầu khóc rống: "Hu hu hu... Được cứu rồi..."
"Mẹ ơi... Vừa rồi dọa ta sợ chết khiếp..."
Bên ngoài.
"Triệu tổng trưởng quan, hôm nay Phương mỗ muốn dẫn người đi, áp giải ra pháp trường, cùng với nhóm hôm nay, xử trảm hết!"
"Phương Triệt! Bọn họ không phải là án tử hình!"
"Triệu tổng trưởng quan, thế này đi, thuộc hạ chỉ có một yêu cầu, ta không cần giết hết, nhưng cũng nên giết mấy tên để răn đe chứ? Nếu không giết, sau này lại có chuyện như vậy, có tiền lệ rồi, chẳng lẽ cũng không thể chết? Cái tiền lệ này không thể mở!"
"Hôm qua ngươi không phải đã giết một tên rồi sao?"
"Không đủ!"
"Bao nhiêu mới đủ?"
"Cho ta thêm một ngàn cái đầu người nữa!"
"Không thể nào!"
Người ở bên trong như tượng bùn tượng gỗ, lòng dạ treo ngược, nín thở lắng nghe, trong lòng thắp hương bái Phật cầu ông cầu bà. Giờ khắc này, thật sự là lôi hết cả thiên Thần Phật, lịch đại tổ tiên ra bái một lượt.
"Triệu tổng trưởng quan, ngài cũng biết, ta làm vậy là vì sự an bình của đông nam, ta không phải là tên đồ tể thuần túy!"
"Ta hiểu... Thế nhưng, ta và An phó tổng trưởng quan đã thương lượng rồi, đám người này để bọn họ đi khai thác mỏ, lao dịch, cũng là để chuộc tội."
"Ha ha... Triệu tổng trưởng quan: Chỉ bằng đám người này, có thể thành thật làm việc sao? Ngài đừng có ảo tưởng nữa, vẫn là giao cho ta một đao giết sạch cho xong!"
"Để bọn họ đi đông nam Quỷ Vực, đến thần quỷ khoáng, thu thập âm u sắt. Hình phạt còn chưa đủ nặng sao?"
"Không đủ!"
Trong nhà giam truyền đến tiếng hô tập thể khàn cả giọng: "Chúng ta nguyện ý đi khai thác mỏ! Chúng ta nguyện ý đi khai thác mỏ! Chúng ta muốn làm cống hiến! Chúng ta muốn lập công chuộc tội! ..."
Bên ngoài.
Phương Triệt trợn mắt há mồm, lớn tiếng: "Triệu tổng trưởng quan, ngài thông đồng với bọn chúng rồi à?"
Triệu Sơn Hà: "Phương Triệt ngươi nghe ta nói, ngươi qua bên này, ngươi nghe ta nói..."
Một lúc lâu sau.
Sát khí nồng đậm càng lúc càng nặng, sôi trào mãnh liệt tứ ngược một hồi.
Phương Triệt hừ lạnh một tiếng.
Ngang nhiên rời đi. -- Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành triệt để!
Cửa được mở ra.
Triệu Sơn Hà mặt trầm như nước, vẻ mặt đầy uất ức đi vào.
Vô số tù phạm vui mừng đến phát khóc, phát ra tiếng kêu như gặp được người thân: "Tổng trưởng quan... Hu hu hu..."
Triệu Sơn Hà nghiêm mặt, giơ lên ba ngón tay, nói: "Ba điều kiện, không đáp ứng thì bây giờ có thể đi ra."
"Đáp ứng!" Thanh âm vang lên chỉnh tề.
"Điều kiện thứ nhất, mỗi người nộp phạt một trăm vạn lượng bạc!"
"Không thành vấn đề."
"Điều kiện thứ hai. Đi thần quỷ khoáng thu thập âm u sắt, thời hạn 5 năm."
"Chúng ta đáp ứng! Hu hu hu hu... Cuối cùng cũng được sống rồi..."
"Điều kiện thứ ba. Chờ các ngươi khai thác khoáng 5 năm xong, ra ngoài mà tái phạm rơi vào tay Phương Triệt, ta sẽ không can thiệp."
"Hiểu rõ! Đa tạ tổng trưởng quan! Hu hu hu..."
Lập tức tiếng khóc vang trời.
Đây là tiếng khóc vui sướng.
Đây là tiếng khóc của việc giành lại được cuộc sống mới.
Triệu Sơn Hà cũng nhẹ nhàng thở phào.
Việc khai thác ở thần quỷ khoáng quá khó khăn. Với lại âm u chi phong thổi ngày đêm, khiến võ giả tầng dưới, thợ mỏ bình thường ở đó chưa đến nửa tháng sẽ chết. Mà điều động Trấn Thủ Giả, võ giả trung tầng đi khai thác mỏ, thứ nhất là quá lãng phí, thứ hai lấy đâu ra nhiều người như vậy?
Bây giờ có thể giải quyết được một phần, đám người này tu vi đủ mạnh, đi có thể san sẻ bớt nhiệm vụ khó khăn cho khu đông nam.
"Nhưng nói trước những lời không hay, nếu đến bên đó mà có người bỏ trốn..."
Triệu Sơn Hà thản nhiên nói: "Thì chính là đại lục truy nã sát lệnh! Điểm này trong lòng các ngươi hiểu rõ chứ?"
"Vì ân cứu mạng hôm nay của Triệu tổng trưởng quan, chúng ta cũng không thể trốn chạy! Trốn chạy chính là con rùa đen, đồ vương bát đản!"
"Ta cũng không có cứu các ngươi, không nói đến ân cứu mạng."
Triệu Sơn Hà ra vẻ đạo mạo: "Đúng là Phương Triệt nắm sinh sát lệnh trong tay, với lại các ngươi là vụ án đầu tiên hắn xử lý..."
Các phạm nhân hiểu rõ: "Ân của Triệu tổng trưởng quan, trời cao đất rộng."
"Sau khi ra khỏi đây, đến quảng trường xem thử đi... Bên đó, đã bị hắn giết hơn một vạn người rồi..."
Triệu Sơn Hà thở dài một tiếng.
Mấy ngàn phạm nhân cùng lúc thấy da đầu tê rần: "Một... hơn một vạn? !"
"Vẫn còn mấy nhóm chưa giết... Đang chờ khai đao vấn trảm. Quảng trường mỗi lần chỉ có thể chứa được hai ngàn năm trăm người để hành hình... Nhiều hơn nữa thì không chứa nổi, cho nên đều đang xếp hàng chờ."
Tất cả các phạm nhân tập thể im lặng.
"Các ngươi cũng đừng ghi hận Phương đội trưởng, đây là chức trách của hắn, không có cách nào khác."
"Chúng tôi hiểu!"
"Sau này cũng đừng nghĩ đến việc trả thù đấy nhé, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi." Triệu Sơn Hà trừng mắt.
"Không dám! Đánh chết cũng không dám!"
Tất cả phạm nhân đến bây giờ vẫn còn đang trong cơn hoảng sợ sau khi thoát chết, trả thù ư?
Hai chữ này nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến!
Người được Thủ hộ giả tổng bộ cấp phát sinh sát lệnh, chúng ta đi trả thù? Chà, ngài thật sự coi trọng chúng ta quá rồi.
Triệu Sơn Hà nhẹ nhàng thở phào.
"Bắt đầu đăng ký, ký tên, sau đó..."
Nhìn những người này bận rộn mà lại thành thành thật thật, quy quy củ củ, Triệu Sơn Hà ngoài miệng thì mắng: "Phương Triệt tên hỗn đản này, ngày nào đó ta phải cho hắn biết tay."
Nhưng trong lòng lại đang âm thầm cảm kích.
"Đúng là lợi hại thật! Hắn mới tới mấy ngày mà công việc bên ta đã nhẹ nhõm đi nhiều... Trật tự cũng tốt hơn hẳn, sớm biết thế này, lẽ ra nên điều hắn lên đây sớm hơn rồi!"
"Tài vụ lập tức tăng thêm mấy chục tỷ... Chậc chậc..."
"Phương Triệt thật sự là quá hữu dụng!"
***
Các phạm nhân sẽ không đi trả thù Phương Triệt, bọn họ vẫn đang tuân theo quy trình chuẩn bị đi khai thác mỏ.
Nhưng bọn họ không đi trả thù không có nghĩa là không có ai trả thù.
Chuyện của Hắc Hổ bang, đã có một kết thúc.
Phạm nhân sắp bị giết sạch cả rồi.
Những cô gái kia, ngoại trừ mấy chục người chuyển nghề thành tú bà, bắt đầu hãm hại những cô gái có hoàn cảnh tương tự và bị trực tiếp giết chết, những người khác cũng đều đã theo người thân của mình về nhà.
Mỗi người các nàng, đều nhận được từ Phương Triệt ba
Bạn cần đăng nhập để bình luận