Trường Dạ Quân Chủ

Chương 349: Đoạn Tịch Dương! [ vạn chữ ] (1)

Sáng sớm hôm sau, Ấn Thần Cung trước hết đến Kinh Thiên Cung, thỉnh an lão tổ, đồng thời dâng lên lễ vật.
Phó Tổng Giáo chủ Bạch Kinh lần này tuy không triệu kiến, nhưng lại khác với lúc trước.
Ông ban thưởng cho Ấn Thần Cung trọn vẹn mười bình đan dược.
Còn có một bộ công pháp.
Sau đó còn sai người nhắn với hắn: "Đường về cẩn thận".
Ấn Thần Cung suýt chút nữa kích động bật khóc.
Dâng lễ hơn một nghìn năm, dập đầu hơn hai nghìn năm, hôm nay cuối cùng cũng thấy được hồi đáp, nhận được báo đáp.
Mười bình đan dược đó nha, lại còn đều là loại cao cấp, đan dược cấp Tôn Giả trở lên... Tổng giá trị những phần thưởng nhận được từ tổng bộ và sư môn trong hơn một nghìn năm qua cộng lại cũng không quý giá bằng mười bình đan dược được ban thưởng lần này!
Hơn nữa lão tổ còn quan tâm đến mình!
Cảm động đến rơi nước mắt.
Sau đó hắn đến Hậu cần xử, Tài đàn, Chiến đàn và những nơi các đại lão hậu trường của sư môn nhậm chức, lần lượt bái kiến, thăm hỏi, tặng lễ.
Đem tất cả ân tình đều vun đắp cẩn thận.
Mặc dù Ấn Thần Cung trong lòng rất rõ những người này đều không đáng tin cậy, nhưng, thành sự chẳng bằng ai, phá sự thì giỏi thừa mới là mấu chốt.
Liên tục tặng lễ hơn nghìn năm bọn hắn có thể không nhớ, nhưng nếu chỉ năm nay không tặng, bọn hắn chắc chắn sẽ ghi lòng tạc dạ!
Ấn Thần Cung cũng là kẻ lõi đời, sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này được?
Cho nên hắn làm rất chu đáo.
Sau đó hắn phát hiện mình hiện tại được chào đón hơn rất nhiều. Mấy vị đại lão ở các bộ môn rõ ràng đều đích thân ra đón tiếp khi hắn đến gặp, lại còn nhiệt tình hàn huyên với hắn.
Trước khi đi còn tặng quà... Đi một vòng như vậy, lễ vật tặng đi không ít, nhưng lễ vật nhận về lại còn nhiều hơn.
Thậm chí gần như bù đắp lại được hết những gì đã tặng trước đó.
Ấn Thần Cung cảm động rơi nước mắt, liên tục từ chối. Nhưng thứ như lễ vật này, một khi đã đưa ra thì không thể thu về, cho nên cuối cùng hắn vẫn nhận cả.
Kinh ngạc phát hiện mình vớ được một món hời lớn, hắn cúi người thở dài đi ra, hai tay áo lộng gió.
Bề ngoài thì ra vẻ vô cùng vinh hạnh, cao hứng, thậm chí đắc ý mãn nguyện.
Đợi đến nơi không có ai liền 'phì' một tiếng.
"Mẹ nó chứ, sớm không làm thế đi? Hơn một nghìn năm, lão tử dập đầu cũng sắp thủng cả đại lục rồi, các ngươi thì mẹ nó cứ như tượng bùn tượng gỗ không hề động đậy. Thấy ta bị hãm hại, ngay cả vị trí Giáo chủ cũng sắp mất mà chẳng thèm giúp lấy một chút."
"Bây giờ thấy lão tử lợi hại rồi, có giá trị rồi, thì từng đứa một lại bắt đầu ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, bình dị gần gũi, phì! Mẹ nó coi lão tử là thằng ngu chắc."
Đương nhiên Ấn Giáo Chủ chỉ dám mắng trong lòng, trên mặt vẫn là bộ dạng hạnh phúc kiểu 'Ở tổng giáo sư môn thật vô cùng ấm áp'.
Nghĩ thấy không còn việc gì khác, hắn liền trở về khách sạn, thong thả trả phòng, rời khỏi Thần Đô. Suốt đường đi vừa thưởng thức phong cảnh, vừa đi không nhanh không chậm.
Hắn biết mình không thể đi quá vội vàng hấp tấp, mặc cho lòng nóng như lửa đốt muốn về nhà (quy tâm tự tiễn), mặc cho sợ hãi trên đường có phục kích, cũng phải tỏ ra thong dong – Phó Tổng Giáo chủ Nhạn đã nói như vậy rồi, nếu mình lại hấp tấp chạy trốn như chó nhà có tang, chẳng phải là làm mất mặt lão nhân gia hắn sao?
Cho nên Ấn Thần Cung dù trong lòng vội vã, thậm chí tâm thần bất định, cũng nhất định phải đi thật chậm!
Đây là thể diện của Nhạn Nam -- phải để cho tất cả mọi người thấy, Phó Tổng Giáo chủ Nhạn đã lên tiếng, ta, Ấn Thần Cung, hoàn toàn không có nguy hiểm, cho nên dù ta có đốt tiền cũng không ai dám đến giết ta.
Đây chính là ngấm ngầm thể hiện uy phong của Phó Tổng Giáo chủ!
Đây chính là nịnh nọt!
Nhưng Ấn Thần Cung không ngờ tới, vừa mới rời Thần Đô chưa tới một trăm dặm đã gặp chặn giết.
Hai kẻ áo đen che mặt, quỷ mị lao đến từ hai bên, đao kiếm đều đã rút ra.
Hai bên giao kích, trong chốc lát không gian cũng bị xé rách, đòn công kích này chính là cấp bậc Thánh giả!
Trong chốc lát, Ấn Thần Cung cảm giác cái chết cận kề, đối mặt với công kích như vậy, hắn chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng... Giây sau.
Một bóng hồng lóe lên.
Hồng Di với dáng người yểu điệu xuất hiện, hai bàn tay trắng như ngọc vỗ trái phải, hai luồng thanh khí phóng ra hai bên, ánh sáng xanh lóe lên dữ dội.
Hai tiếng kêu rên vang lên, hai bóng đen lập tức phun máu, hóa thành hai chấm đen nơi xa.
Hai kẻ này dường như đã sớm liệu được sẽ không thành công, lại còn chuẩn bị sẵn đường lui, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Từ lúc bị tập kích đến khi được giải cứu, chỉ trong mấy cái chớp mắt của Ấn Thần Cung, mọi chuyện đã kết thúc.
Hồng Di rơi xuống, hừ một tiếng: "Tha cho bọn hắn quá dễ dàng rồi."
"Hồng Di... Đa tạ Hồng Di."
Ấn Thần Cung vẫn chưa hoàn hồn.
Đến tận bây giờ, trên trán hắn mới túa mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà kinh hãi, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất.
"Đi đi!" Mặt Hồng Di lạnh như sương: "Ta ngược lại muốn xem xem, đoạn đường này có kẻ nào to gan như vậy!"
Liên lạc với Ngũ Linh cổ, lấy ra ngọc truyền tin, Hồng Di gửi đi tin tức gì đó, sau đó cất đi, nói: "Tiếp tục đi đường của ngươi."
Nói xong thân hình nhoáng lên biến mất.
Ấn Thần Cung một mình đứng giữa đồng trống, bỗng nhiên cảm thấy mạng sống này của mình sao mà nhỏ bé đến thế.
Khi còn ở Đông Nam, đường đường là Giáo chủ một phương, cũng coi như là nhân vật hô phong hoán vũ. Nhưng ở nơi này, lại cảm thấy mình nhỏ yếu như vậy.
Trực tiếp biến thành một con mồi nhử.
Nhưng hắn đã quyết tâm, mồi nhử thì mồi nhử. Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Cứ tới đây.
Ta mà chết, có mấy gia tộc chôn cùng cũng không lỗ; ta nếu không chết, thì sẽ dụ hết các ngươi ra.
Vì vậy hắn tiếp tục đi về phía trước, vẫn cứ chậm rãi, không nhanh không chậm. Sau khi trải qua một lần nguy cơ sinh tử, tâm cảnh trở nên khoáng đạt hơn, không còn quá bận tâm nữa. Dù sao cái mạng này của ta hiện tại cũng không phải của mình, nghĩ như vậy, hắn ngược lại càng thêm thong dong.
Hồng Di âm thầm đi theo cũng phải thầm gật đầu.
Ấn Thần Cung này, bây giờ xem ra, quả thật có mấy phần khí độ của Giáo chủ.
Nhưng cả Ấn Thần Cung và Hồng Di đều không ngờ tới, suốt chặng đường tiếp theo, đi hơn một vạn dặm, lại là một đường gió êm sóng lặng.
Ngược lại để Ấn Thần Cung rất nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh ven đường.
Đi thêm năm nghìn dặm nữa, lộ trình đã gần được một nửa.
Cô độc một mình, vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Ấn Thần Cung cũng thả lỏng hơn, thỉnh thoảng gặp cảnh sắc đặc biệt hữu tình, liền dứt khoát ngồi xuống, lấy thịt rượu từ trong nhẫn không gian ra, uống một trận không say không nghỉ.
Đêm đã khuya thì dừng bước, tùy tiện tìm một đỉnh núi cao nhất gần đó, rồi ngồi trên đỉnh núi, ngước nhìn trời sao lấp lánh.
Ánh sao lấp lánh, trên đỉnh núi, dường như có thể đưa tay chạm tới.
Những vì sao lạnh lẽo nhấp nháy.
Mỗi đêm, Ấn Thần Cung cứ như vậy hai tay ôm gối, ngước nhìn ánh sao, ngước nhìn bầu trời đêm.
Không nói lời nào, không cử động.
Cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể biểu lộ ra những cảm xúc chân thực thuộc về con người.
Tay áo tung bay, một mình ngóng trông.
Trong lòng, chỉ có một cái tên đang vang vọng.
"Như Thần, Như Thần..."
Nỗi chua xót và tuyệt vọng cùng cực dâng lên trong lồng ngực.
Hắn quay lưng về phía tất cả, đối mặt với vực sâu thăm thẳm, vào thời khắc chỉ có một mình giữa đất trời này, không ai có thể phát hiện, trên mặt lão ma đầu này, nước mắt đang chảy dọc ngang.
Ấn Thần Cung rất hưởng thụ cảm giác này. Rơi lệ, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng có; đường đường Giáo chủ một phương, sao có thể rơi lệ?
Thân là ma đầu, sao có thể rơi lệ?
Trước đám đông người qua kẻ lại, sao có thể rơi lệ?
Trước mặt người khác, sao có thể rơi lệ?
Chính hắn cũng không ngờ, trên con đường cô độc mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặn giết này, bản thân lại dâng lên cảm giác như vậy. Hắn hưởng thụ cảm giác nước mắt chảy dài, tinh tế thưởng thức nỗi đau đớn chua xót trong lòng.
Trong miệng lặng lẽ gọi tên người mà hắn chưa bao giờ dám nói ra.
"Như Thần, ta rất nhớ ngươi."
Theo dòng nước mắt rơi xuống, hắn dường như cảm thấy, một loại cảm xúc nào đó đã dồn nén trong lòng không biết bao lâu nay thế mà bắt đầu chậm rãi được giải phóng, tan vào giữa đất trời...
Hồng Di âm thầm đi theo phát hiện, trên đoạn đường này, Ấn Thần Cung cứ qua một đêm lại cho nàng cảm giác khác đi.
Dường như tính tình cũng đang thay đổi.
"Thật kỳ lạ, lẽ nào gã này mỗi đêm lên đỉnh núi ngắm sao lại là đang ngộ đạo hay sao?"
Suy đoán của Hồng Di đã được chứng thực.
Hai ngày sau, Ấn Thần Cung đang đi đường bỗng nhiên toàn thân hắc khí bốc lên,
Bạn cần đăng nhập để bình luận