Trường Dạ Quân Chủ

Chương 325: Ấn mỗ mỗ tiến vào đại tiêu cục [ vạn chữ ] (4)

ngươi!"
"Huấn luyện bị thương? Mẹ nó chứ còn chưa chết trận ngoài đường, tự mình đối luyện mà lại bị thương? Chết chưa? Chưa chết thì treo ngược lên đánh cho ta một trận! Chậc! Từng đứa một đúng là đồ ăn hại!"
"Các ngươi đứa nào đứa nấy có phải là ngứa da rồi không!? Lão tử mấy ngày nay có phải đối xử với các ngươi quá tốt rồi không? Quá hòa nhã rồi phải không! Thế này làm cho chướng khí mù mịt cả lên! Đây mẹ nó còn là Thiên Hạ Tiêu Cục của lão tử nữa không?"
"Mẹ nó chứ! Tối nay khảo thí pháp điển!"
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải mỉm cười phục vụ, phải mỉm cười, mỉm cười hiểu không? Ngươi mẹ nó đừng có khóc!"
"Phải tuân thủ luật pháp, phải làm dân lành! Phải có đạo đức, phải có kỷ luật, chúng ta chính là mẫu mực của thiên hạ đấy... Mẹ nó các ngươi làm mẫu mực như vậy đó hả?"
"Tinh khí thần đâu cả rồi?"
"Ra ngoài đường, chúng ta đứa nào đứa nấy, đều mẹ nó là đại hiệp đấy! Đại hiệp biết không hả? Quân tử! Mẹ nó quân tử! Ta nhấn mạnh lại một lần nữa, chúng ta đều là mẹ nó quân tử! Hiểu chưa!?"
"..."
Bài phát biểu của Tổng tiêu đầu, đúng là có phong cách riêng như vậy đấy.
Bốn người Ấn Thần Cung ở phòng khách nghe thấy, gần như cười vỡ bụng.
"Mẹ nó... Đúng là biết diễn trò!"
Mộc Lâm Viễn xoa bụng, cười đến chảy cả nước mắt: "Lão phu đời này lần đầu tiên vui sướng như vậy..."
Ấn Thần Cung cũng mang vẻ mặt dở khóc dở cười, vì giữ gìn tôn nghiêm Giáo chủ mà cố nén đến khó chịu, mặt mũi cũng méo xệch đi.
"Ha ha ha..."
Tiền Tam Giang thì cười đến mức đập mạnh vào đùi Hầu Phương, Hầu Phương vừa cười không nhịn nổi, vừa không ngừng đẩy Tiền Tam Giang ra...
...
Ngay lúc này...
Tổng tiêu đầu hét lớn một tiếng: "Ai đang cười? Lớn tiếng như vậy?"
Chỉ nghe thấy giọng của Chu Mị Nhi nói: "Là thế này, có bốn vị khách hàng lớn đến, nói là có vật vô cùng quý giá muốn giao cho chúng ta hộ tống... Hiện đang ở phòng khách chờ ngài."
Giọng Tổng tiêu đầu vang lên: "Cái gì mà vô cùng quý giá..."
Sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Có khách hàng? Có khách hàng sao ngươi không nói? Hình tượng của ta bây giờ phải làm sao? Chu Mị Nhi, ngươi đáng tội gì!"
"Thuộc hạ sai."
"Mau dẫn ta đi, chỉ biết cúi đầu nhận sai... Sao có thể để khách hàng đợi lâu? Đây chính là cha mẹ áo cơm của chúng ta!"
Ngay lập tức liền có tiếng bước chân vội vã đi tới.
Cửa mở ra.
Tổng tiêu đầu Doãn Tu nở nụ cười nhiệt tình thân thiết: "Bốn vị, bốn vị lão bản ha ha ha... Hả?"
Nụ cười của Tổng tiêu đầu Doãn Tu bỗng nhiên cứng đờ trên mặt.
Hai tròng mắt thiếu chút nữa là bắn ra khỏi hốc mắt.
Đầu gối bỗng nhiên như nhũn ra, mắt thấy sắp quỳ xuống...
Ấn Thần Cung lại đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa: "Vị này hẳn là Tổng tiêu đầu Doãn Tu nhỉ, cửu ngưỡng đại danh."
Chu Mị Nhi ở phía sau, ân cần giới thiệu: "Tổng tiêu đầu, vị này là Ngân Lão Bản, vị này là Tiền lão bản..."
Đầu gối của Tổng tiêu đầu vốn đã muốn quỳ xuống lại lảo đảo rồi đứng thẳng lên, tràn đầy nhiệt tình nói: "Bốn vị lão bản ha ha... Thật đúng là rồng phượng giữa loài người... Ngươi lui ra trước đi, ta và bốn vị lão bản tâm sự."
"Vâng."
Chu Mị Nhi rời đi, đóng cửa lại.
"Sư phụ!"
Tinh Mang đà chủ ngẩng gương mặt xấu xí lên rồi quỳ xuống, lệ nóng doanh tròng: "Đệ tử dập đầu lạy sư phụ, dập đầu lạy ba vị sư phụ."
"Đứng lên đi."
Ấn Thần Cung cũng có chút kích động: "Đừng quỳ, vẫn là Tổng tiêu đầu kia mà."
"Vâng."
Tinh Mang đà chủ nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Ấn Thần Cung: "Sư phụ, ngài ra ngoài được rồi ha ha ha..."
Ấn Thần Cung cố sức dùng tay đẩy ra: "Đi ra đi ra... Gương mặt này xấu quá, lão phu nhìn mà thấy buồn nôn."
Tinh Mang đà chủ cười hắc hắc, quay người lại ôm lấy Mộc Lâm Viễn: "Nhị sư phụ!"
"Tam sư phụ!"
"Tứ sư phụ!"
Tinh Mang đà chủ chân tình bộc lộ, vành mắt cũng đỏ hoe, còn lén lau nước mắt.
"Khóc cái gì?" Ấn Thần Cung nhíu mày trách mắng: "Còn ra thể thống gì nữa!"
"Không có khóc!"
Tinh Mang đà chủ bướng bỉnh trừng mắt.
"Ngồi xuống đi, bình tĩnh lại cảm xúc một chút."
Ấn Thần Cung hừ một tiếng, tỏ vẻ rất ghét bỏ, rồi ném một chiếc khăn tay tới: "Lau đôi mắt thỏ của ngươi đi."
"Đệ tử là do vui mừng quá..."
Tinh Mang đà chủ dụi mắt: "Xảy ra nhiều chuyện như vậy, các người cũng không tới... Một mình ta căn bản không chống đỡ nổi, mọi chuyện đang tốt đẹp, sư phụ Tôn Nguyên lại chết... Chết thảm như vậy..."
Vành mắt hắn càng đỏ hơn: "Các người đều không ở đây, ta ngay cả người để thương lượng cũng không có... Ta ngay cả người để khóc cùng cũng không có, ta đã rất kiên cường rồi, phi thường kiên cường! Nhưng mà ta thật sự không nhịn được nữa, dựa vào cái gì chứ..."
"Dựa vào cái gì chứ, kế hoạch nuôi cổ thành thần giết người, tổng bộ ngầm đồng ý, tất cả chuyện đó đều là bình thường, Nhất Tâm Giáo chúng ta trước đây chết nhiều người như vậy, chúng ta tìm ai báo thù?"
"Bằng cái gì người của bọn hắn chết thì phải trả thù?"
"Thân phận tốt đẹp của ta, lại bị ép đến mức bốn thân phận mà cũng không dám lộ mặt..."
"Suốt ngày, hết Võ Hầu lại đến Vương cấp tới giết ta, Nhất Tâm Giáo chúng ta lại bị phong tỏa, một người cũng không ra được, chỉ còn một mình ta giãy giụa ở nơi này..."
Tinh Mang đà chủ hít sâu một hơi: "Sư phụ người không biết đâu... Rất nhiều lần, thật sự rất nhiều lần, đều là lượn lờ trước ranh giới sống chết... Mỗi lần ta đều nghĩ, bốn người các ngươi chỉ cần có một người ở bên cạnh... thì cũng được rồi."
Giọng hắn trầm xuống: "Mỗi lần nói chuyện với sư phụ, còn phải nói là mọi việc rất tốt, rất thuận lợi... Nhưng mà bên này của ta sắp không thở nổi rồi. Tất cả nguy cơ đều đè nặng lên người ta, nhưng lại không dám để sư phụ lo lắng... Chỉ có thể nói là rất tốt, rất thuận lợi..."
"Bây giờ các người cuối cùng cũng đến rồi!"
Tinh Mang đà chủ dựa sát vào người Ấn Thần Cung, tỏ vẻ quyến luyến không muốn rời xa mà nói: "Ta phải kể khổ một phen mới được! Sư phụ!"
Bốn người Ấn Thần Cung cũng thở dài thật sâu.
Nghĩ đến những gì hắn vừa kể, quả thực là chỉ một mình hắn gắng gượng.
Một mình phấn đấu.
Không nơi nương tựa.
Ranh giới sinh tử.
Quỷ Môn đảo quanh.
Không hề giả dối chút nào, đứa nhỏ này có thể chống đỡ đến bây giờ, thật sự là kỳ tích.
Quả thật là áp lực quá lớn!
Cao thủ của các giáo phái khác có thể tùy ý phái tới, nhưng Nhất Tâm Giáo thì thật sự một người cũng không thể điều động được.
Mộc Lâm Viễn và Tiền Tam Giang nghĩ đến tất cả những điều này, vành mắt cũng hơi đỏ lên, đứa nhỏ này, thật sự là quá khổ cực rồi.
Không nén nổi xúc động, Ấn Thần Cung thở dài nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
Tinh Mang đà chủ vẻ mặt nhẹ nhõm nói: "Bây giờ các người đã đến, ta coi như được nhẹ nhõm mấy ngày, sư phụ người ở lại đây mấy ngày, thay đệ tử cầm lái, ta vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon mấy giấc, khoảng thời gian này, ta đến ngủ cũng không dám nhắm mắt."
Ấn Thần Cung tức giận nói: "Bốn người chúng ta đúng là đến xem ngươi, đâu có rảnh ở lại đây giúp ngươi quản lý phân đà? Tiểu tử ngươi muốn giáng cấp sư phụ ngươi thành Đà chủ hả?"
Tinh Mang đà chủ nín khóc mỉm cười, nói: "Vậy làm sao có thể... Sư phụ sao có thể bị giáng cấp được..."
Ấn Thần Cung chán ghét nhắm mắt lại, nhe răng trợn mắt tỏ vẻ ghét bỏ nói: "... Ngươi tìm chỗ nào đó nói chuyện rồi khôi phục lại khuôn mặt đi, lão phu nhìn cái mặt xấu xí này của ngươi là thấy khó chịu, quá buồn nôn... Đây mẹ nó sao lại làm ra cái bộ mặt thế này?"
"Không phải là do sư phụ đặc biệt chỉ thị sao?"
Tinh Mang đà chủ phàn nàn: "Sư phụ đặc biệt chỉ thị, danh hiệu Tinh Mang, dung nhan xấu xí... Đệ tử làm theo chỉ thị của người, làm ra một dung mạo thế này có thể dọa tiểu cô nương gặp ác mộng ban đêm, vậy mà người lại còn ghét bỏ..."
Ba người Mộc Lâm Viễn lén cười trộm.
Ấn Thần Cung vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta nói xấu một chút, chứ có nói là xấu đến cực hạn đâu? Xem bộ dạng này của ngươi... Ngọa Tào, lão phu không nỡ nhìn."
Mộc Lâm Viễn ở bên cạnh nói: "Ta nói này, tiểu tử ngươi vẫn còn trẻ người non dạ quá, sư phụ ngươi nói chuyện, thường thường nói trước quên sau, ngươi hoàn toàn làm theo lời hắn, ngược lại có khi còn phạm lỗi, bị xử trí đấy tiểu tử ngươi, sau này ngươi phải lanh lợi hơn một chút."
Lời này nghe không lọt tai chút nào.
Có ý riêng.
Ấn Thần Cung sa sầm mặt nói: "Lão Mộc, ngươi nói chuyện chú ý một chút, cái gì gọi là ta nói sau quên liền? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này không thể nói xấu được đâu."
Lời này nói ra bằng giọng đùa cợt, nhưng Mộc Lâm Viễn cũng biết Ấn Thần Cung có chút tức giận thật.
Hơn nữa còn rất lo lắng mình sẽ vạch trần điểm yếu của hắn.
Hừ hừ, không nói nữa, dù sao mục đích cũng đạt được rồi.
...
Năm sư đồ bình tĩnh lại, lúc này mới ngồi cùng nhau uống trà.
Nhưng gương mặt này của Tinh Mang đà chủ thật sự là quá xấu.
Không chỉ Ấn Thần Cung nhìn không nổi, mà ngay cả mấy người Mộc Lâm Viễn cũng càng nhìn càng thấy khó chịu.
Dưới sự yêu cầu nhao nhao của mọi người, Tinh Mang đà chủ bèn đề nghị: "Chúng ta về nhà đi? Ở đó yên tĩnh hơn."
"Được!"
Bốn người nhao nhao đồng ý.
Có vẻ hơi không thể chờ đợi được mà đứng dậy.
Thế là Tổng tiêu đầu Doãn Tu đích thân mở cửa, tiễn bốn vị lão bản ra ngoài.
Trên đường đi hết sức cẩn thận từng li từng tí, khom người, cười làm lành, vô cùng cẩn trọng tôn kính.
Ấn Thần Cung tức giận mắng: "Ngươi ung dung một chút, tự nhiên một chút."
"Hắc hắc, vâng, hắc hắc..."
Tổng tiêu đầu Doãn Tu cố gắng tỏ ra ung dung, nhưng vẫn là bộ dạng đầu trâu mặt ngựa, một mực nịnh nọt, cúi đầu khom lưng như một tên nô tài...
"Haizz..."
Bốn người sa sầm mặt mày rời đi.
Tiểu tử này hết cứu nổi rồi.
Vẫn là nên đi nhanh lên thôi.
Nhìn thấy Tổng tiêu đầu cùng khách nhân đi ra, đám người Chu Mị Nhi đang định tiến lên nói chuyện, thì lại thấy bộ dạng nô tài, vẻ khúm núm cúi đầu khom lưng của Tổng tiêu đầu.
Muốn đưa tay đỡ Ngân Lão Bản, lại bị đối phương hất tay áo ra.
Vẫn cứ mặt mày đầy vẻ ngượng ngùng, lại đến đỡ, lại bị hất ra.
Thế là quay người sang đỡ Tiền lão bản, Tiền lão bản cũng lộ vẻ ghét bỏ...
Nhưng đà chủ đại nhân lại tỏ vẻ vô cùng vinh hạnh, một mực cẩn thận xu nịnh, chạy nhanh hai bước, khom người mở cửa, mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Mà bốn vị lão bản kia cứ thế ngẩng đầu sải bước rời đi, đà chủ đại nhân thì chạy lon ton theo sau, lắc đầu vẫy đuôi, rất giống một chú chó con đang nịnh nọt trước mặt chủ nhân.
Đến tận cổng lớn, vẫn y như thế.
Một đường ân cần tiễn ra ngoài, cho đến khi biến mất không còn tăm hơi...
Tất cả mọi người trong tiêu cục đều kinh ngạc đến không nói nên lời.
Kia... Kia vẫn là vị đà chủ kiệt ngạo bất tuân, làm việc bá đạo, miệng đầy lời thô tục, giết người không chớp mắt của chúng ta sao?
Tình huống này, so với lúc chúng ta ở trước mặt đà chủ còn hèn mọn hơn...
Triệu Vô Thương và Trịnh Vân Kỳ cùng đứng trước mặt Chu Mị Nhi: "Bốn người kia là ai?"
Sắc mặt Chu Mị Nhi trắng bệch: "Nói là... thương nhân tìm đến Tổng tiêu đầu để bàn chuyện làm ăn..."
"Thương nhân?"
Sắc mặt hai người Triệu Vô Thương cũng trắng bệch: "Ngươi thấy Tổng tiêu đầu đối xử với thương nhân như thế... như thế này... bao giờ chưa?"
Sắc mặt Chu Mị Nhi càng trắng hơn: "Chẳng lẽ là..."
Đột nhiên nhớ ra, nói: "Trong đó có một người, nói là họ Ngân... Ngân? Ấn?! Trời ơi..."
Chu Mị Nhi lùi lại một bước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Gương mặt xinh đẹp, trở nên hoa dung thất sắc.
...
Theo thông lệ nhắc nhở phiếu đề cử
Bạn cần đăng nhập để bình luận