Trường Dạ Quân Chủ

Chương 105: Diệt hồn ngọc đấu

Chương 105: Diệt hồn ngọc đấu
Trong biển lửa.
Người áo trắng bay sang một bên, lơ lửng trên không trung nhìn vùng không gian bị lửa đốt đến vặn vẹo kia, trên mặt lộ ra nụ cười.
Bên dưới này chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ.
Nhưng mà, đào xới cả vùng đất rộng lớn này sâu hàng trăm trượng để tìm kiếm thì đúng là không thể!
Châm một mồi lửa lại là chuyện nhẹ nhàng sung sướng.
Ngươi đã muốn sinh mệnh khí tức, huyết khí tinh hoa, vậy thì ta cứ trực tiếp đốt trụi ngươi bằng một mồi lửa.
Hong khô ngươi!
Không chỉ huyết khí thi thể, ngay cả nguồn nước ở mảnh đất này ta cũng hong khô cho ngươi!
Hắn hạ xuống, ngồi trên đỉnh núi ở phương xa, nhìn ngọn lửa ngút trời phía đối diện.
Đồng thời chú ý xem trong hỏa hoạn có động tĩnh gì bất thường không.
Ngọn lửa lớn cứ cháy mãi cho đến xế chiều mà không hề yếu đi chút nào.
Ngay lúc trời sắp tối...
Phương xa vang lên một tiếng nổ lớn, một tiếng gầm dữ dội truyền đến: "Dương Lạc Vũ, ngươi đang tìm cái chết phải không?!"
Nơi chân trời, một chấm đen nhanh chóng hóa thành bóng người áo đen, nhanh như gió lốc sấm sét lao tới, một cây trường tiên vung ra, cắt rách không gian quất về phía người áo trắng, Diêm Vương địch Dương Lạc Vũ.
Dương Lạc Vũ cười ha hả, thân hình bỗng nhiên lóe lên, đã ở cách đó cả trăm trượng, cười tủm tỉm nói: "Giang Vô Vọng, đây lại không phải là đốt mộ tổ tiên nhà ngươi, ngươi vội vàng như vậy làm gì?"
Người đối diện chính là một người khác trên Vân Đoan binh khí phổ, liệt Thần Tiên Giang Vô Vọng.
Trên binh khí phổ, thứ hạng của hắn còn cao hơn cả Diêm Vương địch, lại là người của Duy Ngã Chính Giáo.
Giang Vô Vọng vung trường tiên, thoáng chốc như mưa rào đuổi theo Dương Lạc Vũ.
Nhưng Dương Lạc Vũ lại cười ha hả, tuyệt không giao chiến chính diện, chỉ né tránh.
Một lát sau, hắn hét dài một tiếng: "Giang Vô Vọng, ngươi cứ ở đây dập lửa đi, ta không tiếp nữa, ha ha ha ha ha..."
Bóng trắng lóe lên, phóng vút lên trời, trong chốc lát đã đi xa.
Giang Vô Vọng gầm lên một tiếng: "Đừng chạy!"
Nhưng Dương Lạc Vũ nào chịu dừng lại, trong nháy mắt đã mất tăm mất dạng.
Giang Vô Vọng quay người nhìn ngọn lửa lớn ngút trời, nghiến răng trợn mắt.
Loại cháy núi thế này, căn bản không có cách nào dập tắt!
Đã cháy hơn nửa ngày rồi, bây giờ dù có dọn sạch mặt đất cũng chẳng giải quyết được gì.
Huống chi việc dọn sạch một vùng đất lớn như vậy cực kỳ tốn công tốn sức, đến lúc đó nếu Dương Lạc Vũ bất ngờ giết một cái hồi mã thương, mẹ nó, có lẽ Diêm Vương địch này có thể tiến thêm một bậc trên binh khí phổ!
"Mẹ nó! Phải làm sao bây giờ!"
Giang Vô Vọng nhìn ngọn lửa lớn mà bất lực.
...
Bên trong Bạch Vân Võ Viện.
Hoàng Nhất Phàm và những người khác đã tập hợp lại một chỗ.
Mộng Hà Quân, Hoàng Nhất Phàm, Cao Thanh Vũ ba người ngồi thành hình tam giác.
Ở giữa chính là Ngụy Tử Hào.
Lúc này Ngụy Tử Hào mặt đầy hoảng sợ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao ba vị đại nhân vật lại vây quanh mình ngồi thế này? Có chuyện gì vậy?
Ba người đang truyền âm cho nhau.
Đối với chuyện này, cả ba đều không dám coi thường, hơn nữa ngoài ba người có mặt lúc đầu ra, thật sự không thể tin tưởng ai khác.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể ba người họ tự mình xử lý việc này.
Mộng Hà Quân nhìn Ngụy Tử Hào, trong mắt lộ vẻ thương hại, thở dài.
"Mộng đại nhân, diệt hồn ngọc đấu lấy được chưa?" Cao Thanh Vũ truyền âm hỏi.
"Lấy được rồi, hai cái."
"Hai cái?" Cao Thanh Vũ hơi kinh ngạc: "Nhiều vậy!"
"Nghe nói là Cửu Gia đặc biệt chỉ thị, sợ một cái không đủ! Cho nên lấy hai cái!" Mộng Hà Quân kính cẩn nói.
"Ồ?"
Hai người nghe vậy lòng run lên.
"Chờ tin tức đi, chỉ cần bên kia có tin tức truyền đến là lập tức động thủ."
"Vừa rồi ta đã xem qua, đã không cách nào tách rời được nữa, toàn thân kinh mạch của Ngụy Tử Hào, bao gồm cả tâm mạch, đều đã bị nhuộm dần. Trừ phi tinh thần tín niệm của bản thân hắn có thể cứng cỏi đến mức chống đỡ được nỗi đau đớn khi thần hồn vỡ vụn, hơn nữa tín niệm phải thật kiên định, mới có thể ngăn cản được chân linh của kẻ kia, giành được một tia hy vọng sống sót."
"Ai..." Ba người đồng thời thở dài.
Nếu là người khác thì còn có một tia hy vọng, nhưng Ngụy Tử Hào này, e rằng không phải là người có ý chí kiên định.
"Không biết bên kia thế nào rồi."
"Kẻ ở dưới lòng đất kia thật sự là ma đầu xếp hạng thứ hai trên Vân Đoan binh khí phổ năm đó sao? Kẻ bị Tuyết đại nhân liều mạng chém giết lúc trước ấy à?"
"Chắc là vậy."
"Sao lại bị chôn ở đây? Chuyện này khá là kỳ quái, nơi này chính là địa bàn của chúng ta."
Cao Thanh Vũ thở dài: "Ta vừa rồi nghiên cứu hồi lâu, mới phát hiện nơi này tuy trông bình thường không có gì lạ, nhưng lại có thể là nơi giao hội của thủy mạch, âm mạch, địa mạch và long mạch của bảy châu đông nam cùng tứ hải tam giang... Cũng chỉ là có khả năng thôi."
"Mà Duy Ngã Chính Giáo lúc trước sắp đặt chuyện này, hẳn là vì lý do đó."
"Thật mẹ nó... Lợi hại!"
Hoàng Nhất Phàm không nhịn được truyền âm chửi thề.
Đến bây giờ phe mình nhìn bản đồ nghiên cứu còn chưa chắc chắn, người ta từ rất lâu trước đó đã xác định được rồi.
Cảm giác thất bại này thật khó chịu.
"Không có cách nào."
Giọng truyền âm của Cao Thanh Vũ cũng mang theo sự khó hiểu: "Tại sao người của Duy Ngã Chính Giáo lại biết nhiều như vậy? Giống như có ông trời giúp đỡ bọn họ vậy. Mà chúng ta bên này, lại hoàn toàn không có loại cảm ứng này... Bao gồm cả sự kiện Ngũ Linh cổ mới biết gần đây, tất cả những điều này đều không phải sức người có thể làm được, rốt cuộc Duy Ngã Chính Giáo có bí mật gì?"
Chủ đề này khiến cả ba người cùng im lặng.
Sau đó đồng loạt thở dài.
"Chờ đợi."
Mộng Hà Quân nhẹ nhàng thở dài, nói với Ngụy Tử Hào: "Ngụy Tử Hào, bây giờ, nhất định phải nói cho ngươi biết chân tướng, ngươi hiện đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, chỉ có một tia hy vọng sống sót... Ta hy vọng ngươi có thể chống đỡ được."
Ngụy Tử Hào hoảng sợ nhìn nàng, toàn thân run rẩy.
"Bởi vì ngươi đã ăn Khải Trí Huyết Linh Tham đó, cho nên... Bây giờ chỉ có một biện pháp."
"... Ngươi chỉ cần chịu đựng được, có lẽ tương lai có thể trở thành trụ cột chống trời, nhưng nếu không chịu đựng được..."
Mộng Hà Quân ôn hòa nói: "Ta hy vọng trong lòng ngươi nghiêm khắc tuân thủ chính nghĩa, giữ vững linh đài trong sáng, ta sẽ cho ngươi một miếng ngọc bội, đến lúc đó, ngươi hãy vận dụng thần thức năng lượng, toàn lực bám vào ngọc bội, một tia hy vọng sống sót, có thể có!"
Cao Thanh Vũ và Hoàng Nhất Phàm cũng dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Ngụy Tử Hào.
Mộng Hà Quân nói là sự thật.
Đây cũng là sinh cơ duy nhất của Ngụy Tử Hào, hơn nữa còn là một cơ duyên lớn lao.
Nếu vượt qua được, e rằng tương lai phát triển sẽ thật sự khó mà lường được.
Ngụy Tử Hào toàn thân run rẩy: "Ta... Ta... Ta sẽ cố hết sức."
Dưới lòng đất.
Thân thể gần như đã hồi phục kia bỗng nhiên cắt đứt nguồn cung huyết khí.
Hơn nữa huyết khí trong không trung cũng đang nhanh chóng tiêu tán. Một lát sau liền co rút lại.
Làn da thịt vốn đã trắng như ngọc bỗng nhiên bắt đầu từ từ khô quắt lại, sau đó nứt ra.
Gương mặt như quan ngọc cũng bắt đầu nhăn nheo, biến thành màu đen, chuyển dần về dáng vẻ thây khô ban đầu.
Thùng, thùng, thùng...
Trái tim của thân thể này đột nhiên đập lên.
Ngay lập tức, nó đột nhiên mở mắt.
Đó là một đôi mắt tràn ngập hắc khí!
Âm u kinh khủng.
Không có chút khí tức nào của người sống.
Giờ phút này đôi mắt này tràn đầy phẫn nộ, từng luồng hắc khí từ trong hốc mắt tuôn ra, hóa thành màn sương đen kịt nồng đậm trước mắt.
"Là kẻ nào phá hủy sự phục sinh của ta?!"
Tức chết đi được!
Vốn dĩ có thể phục sinh thành thân người, hoàn toàn hưởng thụ mọi thứ của người sống, cùng với một thân tu vi cái thế!
Kết quả lại bị gián đoạn vào thời điểm quan trọng nhất.
Bây giờ lại biến thành cái bộ dạng nửa người nửa quỷ nửa cương thi này!
Hơn nữa bây giờ nếu không cưỡng ép tỉnh lại, nơi này một khi đã bị bại lộ, thì đám Thủ Hộ Giả sẽ ngày nào cũng phái người đến quấy rối, trên mặt đất chắc chắn sẽ là lửa cháy không ngừng.
Nếu còn kéo dài nữa, e rằng ngay cả bộ dạng hiện tại cũng không giữ được!
Công lao chín trượng, đổ bể trong gang tấc! (Nguyên văn: Vì núi chín trượng thất bại trong gang tấc!) Hơn nữa vào thời điểm gần thành công nhất, rõ ràng đã có mấy chục vạn huyết khí rót vào, vậy mà lại bị bốc hơi mất hơn hai phần ba!
Không chỉ thân thể không hồi phục, tu vi cũng không hồi phục!
Mà trạng thái này cũng không duy trì được bao lâu, nhất định phải nhanh chóng tìm một nơi thích hợp khác mới được. Nếu không, thân thể sẽ ngày càng suy yếu, cho đến khi... một lần nữa hóa thành thây khô!
Nhưng nếu lại biến thành thây khô lần nữa, thì tuyệt đối sẽ không có cơ hội phục sinh tiếp theo! Đó chính là cái chết vĩnh viễn!
Nỗi phiền muộn này, không ai có thể hiểu được.
May mắn còn giữ lại một đường lui.
"Khốn kiếp!"
Cơ thể này ầm một tiếng đứng dậy trên mặt đất, trong miệng xuất hiện hai chiếc răng nanh thật dài.
Phẫn nộ đến cực điểm, một quyền đấm thẳng lên trên!
Ầm một tiếng, đất rung núi chuyển.
Biển lửa trên mặt đất bỗng nhiên nổ tung, một khối đất đá bùn lầy rộng chừng mấy chục trượng ầm vang bay lên, vỡ tan thành từng mảnh giữa không trung!
Một thân thể rách rưới, trong tiếng hét dài thê lương phóng vút lên trời!
Bay cao mấy trăm trượng!
Ầm một tiếng, sau khi bóng người này bay lên, cả một vùng trời đất dường như cũng trở nên ảm đạm.
"Đại nhân!"
Giang Vô Vọng mừng rỡ, phi thân tới.
Ở phương xa, trên ngọn cây trong rừng rậm, con ngươi của Diêm Vương địch Dương Lạc Vũ đột nhiên co lại, linh hồn thông tin ngọc trong tay lập tức truyền tin tức đi.
Đối tượng nhận tin: Mộng Hà Quân.
"Ra rồi, mau ra tay!"
Phía dưới.
"Ngươi là ai?" Hốc mắt trống rỗng của thây khô, khói đen quấn quanh, nhìn Giang Vô Vọng.
"Vãn bối Giang Vô Vọng, được phái tới tiếp ứng đại nhân. Còn có mấy người nữa cùng đến, chỉ là bảo vệ trong bóng tối."
"Hừ, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy!"
"Đại nhân bớt giận."
"Mau chóng rời khỏi nơi này tìm chỗ khác, nếu không phải bản tọa còn giữ lại một đường lui, lần này suýt nữa bị các ngươi hại chết!"
Thây khô lạnh lùng nói.
"Đại nhân anh minh."
Ngay lúc này.
Thây khô đột nhiên sắc mặt đại biến.
Trong thất khiếu đồng thời có hắc khí tuôn trào ra.
Hắn hét lớn một tiếng, đau đớn tột cùng hai tay ôm đầu, rú thảm, thân thể đã mất kiểm soát, rơi thẳng xuống biển lửa vô biên bên dưới.
"Đại nhân!"
Giang Vô Vọng giật nảy mình.
Vội vàng bay xuống đón lấy.
Lại phát hiện thây khô đã mất đi ý thức, toàn thân vẫn còn run rẩy.
Không khỏi vừa sợ hãi vừa mờ mịt.
Đây là chuyện gì?
Vừa rồi không phải vẫn ổn sao?
...
Nhận được tin của Dương Lạc Vũ, ba người ở Bạch Vân Võ Viện đồng thời vận khởi tu vi, phát động áp lực linh hồn.
"Bắt đầu!"
"Ngụy Tử Hào, giữ chặt linh đài! Chỉ cần thần niệm của ngươi thanh minh, chính nghĩa bất diệt, giữ vững linh đài, có lẽ còn có một tia hy vọng sống sót."
Ba người ngồi thế tam giác vây Ngụy Tử Hào vào giữa, ba luồng sức mạnh linh hồn khổng lồ đồng thời phát ra.
Bọn họ đang thử lần cuối cùng.
Xem có thể giữ được mạng của Ngụy Tử Hào, ép đối phương ra khỏi cơ thể Ngụy Tử Hào hay không.
Trong chốc lát, không gian nơi Ngụy Tử Hào đang ngồi bắt đầu vặn vẹo biến hóa.
Hắn hoảng sợ hét lớn, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, trong con ngươi chỉ còn lại sự sợ hãi.
Hoàn toàn không hiểu đây là chuyện gì.
Nhưng sắc da của hắn lại trở nên đen kịt vào khoảnh khắc này, ngay cả hai tròng mắt trắng cũng trở nên đen như mực trong chốc lát.
Trên mặt bắt đầu bốc lên hắc khí mù mịt.
Ngụy Tử Hào chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, một cỗ phẫn nộ ngập trời đột nhiên dâng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận