Trường Dạ Quân Chủ

Chương 983: Ta đây trong nhà a! 【 là gió nhà tổng minh tăng thêm 89 ]

Chương 983: Ngay tại nhà ta! 【 Chương bổ sung 89 cho tổng minh chủ Gió nhà ]
Cơn giận của Mạc Cảm Vân đột nhiên không thể khống chế: "Nói láo! Lão tử đây là liều mạng tu luyện mới được thế này, cái gì gọi là ăn cứt đổi lấy? Với lại, không nói ra chẳng lẽ nghĩa là chưa từng ăn sao?"
"Cãi cùn cái gì? Ngươi không ăn cứt, ngươi có được động lực này sao?"
Đông Vân Ngọc lý lẽ hùng hồn: "Đây là chuyện ngươi cãi cùn là có thể cho qua được sao?"
"Ta mẹ nó..."
Mạc Cảm Vân không nói nên lời.
Bởi vì... thật sự là không có.
Nếu không phải vì muốn thoát khỏi việc ăn cứt này, bản thân mình... Haizz, thật sự không có được tinh thần luyện công như những năm qua đâu. Ít nhất chắc chắn sẽ không liều mạng như vậy.
Hai người đều im lặng không nói gì.
Bên ngoài sân vang lên tiếng sột soạt, một con tiểu giao long chỉ dày bằng bắp đùi, dài khoảng hai trượng uốn lượn bơi tới, đôi mắt to ngây thơ vô tội lóe lên vẻ hưng phấn: "Ngao tê ngao tê..."
Các bằng hữu thân ái của Ngao, theo ta ra ngoài chơi nào.
Đó chính là quả trứng mà Đông Vân Ngọc trộm năm đó.
Cuối cùng cũng đã nở, hơn nữa còn lớn như vậy rồi.
Sau khi phát hiện nơi này lại đặc biệt sạch sẽ, tiểu giao long gần như cứ vài ngày lại đến tìm hai người chơi một lần.
Bây giờ đã rất thân quen.
Tiểu tử này hoàn toàn không biết năm đó khi còn ở trong trứng, mình đã suýt chút nữa chui vào bụng của hai tên trước mắt này. Mỗi lần nhìn thấy hai người đều vô cùng thân thiết.
"Vừa hay chúng ta đang muốn tìm mẹ của ngươi để xin phép rời đi."
Trong mười hai năm nay, hai người Mạc Cảm Vân cũng đã thân quen với con giao long kia.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì còn có thể qua lại trò chuyện, những quả mọc ra trong động giao long, hai người cũng đã ăn không ít.
Dù sao những thứ đó đối với giao long mà nói thì chẳng có tác dụng gì.
Chỉ là chỗ nó ngủ chảy nước dãi lại mọc ra một vạt quả...
Thứ này có ích lợi gì?
Bèn cho hai con sâu kiến kia ăn hết.
Thực lực của hai người Mạc Cảm Vân và Đông Vân Ngọc tăng trưởng nhanh chóng, có quan hệ rất lớn đến đám Long Tiên quả kia!
Trọn vẹn hơn ngàn quả, đều bị hai người ăn sạch bách!
Hai người mang theo tiểu giao long, đi tới động quật giao long trên đỉnh núi.
Tinh thần lực bắt đầu giao tiếp.
"Đại tỷ... Xin phép đi."
Đông Vân Ngọc tỏ ra rất quen thuộc. Mặc kệ giao long có nhận hay không, dù sao ngươi chính là Đại tỷ của ta!
Tinh thần lực của Mạc Cảm Vân cũng rung động: "Đại tỷ."
Không còn cách nào khác, tỷ của Đông Vân Ngọc cũng là tỷ của ta, ta gọi theo Đông Vân Ngọc một tiếng tỷ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không phải là khuất phục... Chỉ là vai vế mà thôi.
Cái đầu cực lớn của giao long có chút nặng nề nhìn dị tượng phía chân trời, tinh thần lực rung động truyền ra: "Các ngươi muốn đi rồi à?"
"Vâng."
"Cũng phải, đoán chừng các ngươi đến chính là vì thứ đó. Đợt thần dược lần này, ta sẽ không đi tranh đoạt."
Giao long nói với chút tiếc nuối.
Mạc Cảm Vân và Đông Vân Ngọc đều hiểu là nàng lo lắng cho sự an toàn của tiểu giao long.
"Đi đi."
Giao long dù sao cũng sống lâu thành tinh: "Đoán chừng lần này các ngươi rời đi sẽ không quay lại nữa."
Nàng từ trong miệng phun ra hai viên hạt châu: "Cái này tặng các ngươi."
Hai người nhận lấy.
Còn chưa biết dùng thế nào, mắt giao long đã nhắm lại.
Tiểu giao long bị nàng dùng đuôi quấn lấy không cho đi ra, chỉ biết kêu ríu rít đầy lo lắng.
"Sau này, đừng ăn trứng nữa. Trứng gì cũng không được ăn."
Tinh thần lực của giao long chấn động: "Nhớ kỹ!"
"Hiểu rồi, đại tỷ."
Đông Vân Ngọc ngoan ngoãn đáng yêu nói, luôn miệng đáp ứng.
Thấy giao long không còn để ý đến mình nữa, hai người cuối cùng cũng rời khỏi động quật.
Sau đó liền bay vút lên trời, vội vàng rời khỏi nơi này.
"Thấy chưa, mỗi ngày giúp Long đại tỷ dọn sạch chất bẩn giữa các lớp vảy vẫn rất có ích. Hơn nữa còn có thể tăng trưởng tu vi."
Đông Vân Ngọc đắc ý nói: "Nếu không phải ta nghĩ ra cách này, hai chúng ta bây giờ làm sao có thể thư thái như vậy?"
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu giúp hai người có thể chung sống hòa hợp với giao long, cuối cùng có thể bình an chia tay như vậy: Nhiều năm qua vẫn luôn tận tâm tận lực giúp giao long đại tỷ làm sạch vết bẩn trên người.
"Dễ chịu?"
Mạc Cảm Vân thở dài: "Thì ra việc ngươi chịu đựng mười năm 'phân' đó được gọi là dễ chịu..."
"Nhưng mà công việc này cũng thật mệt."
Đông Vân Ngọc thở dài.
Vảy giao long đâu có dễ làm sạch như vậy? Mỗi lần đều cần hai người dùng hết toàn lực, mệt đến chết đi sống lại mới có thể dọn sạch một lần.
Đương nhiên trong quá trình này, từ trong vảy giao long tự nhiên sẽ tuôn ra vô vàn linh khí, giúp hai người tẩy rửa kinh mạch hết lần này đến lần khác.
"Ta coi như phục ngươi rồi. Con giao long kia... Chỉ cần dọn vảy thôi đã mệt như vậy, riêng lớp vảy đó thôi hai anh em ta hợp sức cũng không phá nổi, sao ngươi lại có gan đi trộm trứng của người ta?"
Mạc Cảm Vân hiếu kì cực độ.
"Giao long vừa sinh trứng, không thể cử động."
"Sao ngươi biết?"
"Ta nghe nói."
"Nó bay giữa trời đầy sấm sét làm lão tử chạy trối chết mấy ngàn dặm mà ngươi gọi đó là không thể cử động à?"
"Ít nhất là lúc ta trộm trứng, nó không thể cử động."
"Ặc... Chậc chậc..."
Mạc Cảm Vân bội phục vô cùng: "Đông ca, sau này cả đời ta đều gọi ngươi là ca, ra khỏi đây rồi cũng gọi ngươi là ca, nhưng từ giờ trở đi ngươi cách xa ta một chút được không? Tốt nhất là cả đời này đừng gặp lại."
"Ha ha... Huynh đệ, đừng vội. Đi theo ca ca ta, có chỗ tốt."
Đông Vân Ngọc oai phong lẫm liệt nói: "Đợi lần này đoạt xong bảo bối, ca ca ta lại dẫn ngươi đi tìm một nơi khác, tăng trưởng tu vi."
"Ọe..."
Mạc Cảm Vân nôn khan giữa không trung.
"Nhớ kỹ!!"
Mạc Cảm Vân dặn dò suốt đường đi: "Đông gia! Cả đời này cũng không được nói với bất kỳ ai chuyện hai ta ăn mười năm 'phân' đó đâu đấy!"
Giọng Mạc Cảm Vân đã có chút cầu khẩn.
Đông Vân Ngọc thì mặt dày mày dạn, có thể ăn 'phân' trước mặt anh hùng thiên hạ. Nhưng ta, Mạc Cảm Vân, còn cần thể diện chứ.
"Sợ cái gì chứ?"
Đông Vân Ngọc hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Còn nhớ lần trước không? Ca đứng giữa không trung, dưới sự chú ý của trăm vạn người, ăn từng ngụm từng ngụm, ngươi, Mạc Cảm Vân, vẫn là da mặt quá mỏng."
"Thế nên ngươi mẹ nó còn lấy đó làm kiêu ngạo... đúng không?"
Mạc Cảm Vân tức đến tím mặt.
...
Đúng lúc này, miếng thiết bài nhỏ của tất cả mọi người lại lần nữa xảy ra biến hóa.
"Hùng uy tinh không, không miểu tinh vực; phúc thiên chi dực, Kim Sí gấu tướng."
Dòng chữ hiển thị trên thiết bài, so với phần giới thiệu Thần Mộ thứ nhất thì ngắn gọn hơn nhiều, chỉ có mười sáu chữ.
Nhưng mười sáu chữ này lại khiến toàn thân lông tơ của Phương Triệt đều dựng đứng cả lên.
Bởi vì, hắn đã từng thấy! Rất quen thuộc!
Lúc còn ở Âm Dương giới, hắn đã từng thấy ngôi mộ này! Chỉ có điều khi đó quy mô không hề lớn như cảnh tượng đang hiển hiện trên không trung lúc này.
Đây là thuộc cấp của Phi Hùng Thần!
Thần Ma mộ viên ở Âm Dương giới, chỉ có một mình Phương Triệt từng đi vào, những người khác như Nhạn Bắc Hàn và Phong Vân đều chưa từng tiến vào.
Hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ dòng chữ khắc phía trên.
"Vệ đội đại đội trưởng, Kim Sí phi hùng vương; suất lĩnh toàn thể ba ngàn vệ đội, chiến tử tại không miểu tinh vực!"
Bây giờ, tòa Thần Mộ này lại xuất hiện ở nơi đây.
Trong lòng Phương Triệt đột nhiên dâng lên sóng lớn ngập trời, nhưng trên mặt lại không hề có chút biểu cảm nào.
Phía trước, Tất Vân Yên và Nhạn Bắc Hàn từ hình tượng công chúa với khí thế hùng hậu đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Đây mới là dáng vẻ chung sống bình thường.
Khoảng cách đến Thần Mộ ngày càng gần.
Thu Vân Thượng, Phong Hướng Đông và Tuyết Vạn Nhận ở chung một nhóm. Ba người này tụ lại một chỗ là đánh nhau mỗi ngày. Lúc ở bên ngoài, tu vi của Thu Vân Thượng mạnh hơn hai người kia; nhưng sau khi tiến vào nơi này, mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, nên lại tiến bộ không nhanh bằng Phong Hướng Đông và Tuyết Vạn Nhận.
Sau khi tổ đội cùng nhau, hắn gần như ngày nào cũng bị đánh! Tuy nhiên, hai người Phong-Tuyết cũng không keo kiệt với Thu Vân Thượng, đánh thì đánh nhưng tài nguyên vẫn chia sẻ cùng nhau.
Thu Vân Thượng cũng liều mạng luyện công, điên cuồng đuổi theo tiến độ, còn hai người Tuyết Vạn Nhận thì cố sống cố chết tiếp tục nới rộng khoảng cách.
Mười hai năm này của ba người cũng trôi qua vô cùng "phong phú". Thu Vân Thượng tự tính toán, mình cũng chỉ bị đánh khoảng ba vạn lần, không tính là nhiều, mỗi ngày cũng chỉ bị đánh bảy tám lượt thôi.
Vận may của ba người này là tốt nhất. Nơi họ chọn để ở lại lần này cũng là bên cạnh một cái hồ lớn, và cũng có một hòn đảo giữa hồ.
Ba người dựng trại tạm bên hồ, tu luyện mười hai năm rưỡi.
Rồi vào một ngày nọ, trên hòn đảo giữa hồ bỗng ù ù bốc khói lên.
Ba người trực tiếp sững sờ.
"Ngọa Tào! Ngọa Tào!"
Phong Hướng Đông hoàn toàn không có vẻ thận trọng của con em gia tộc lớn, tròng mắt như muốn lồi cả tấc ra ngoài, gào thét điên cuồng: "Đợt này... Mẹ nó lại xuất hiện ngay tại nhà ta!"
Thu Vân Thượng và Tuyết Vạn Nhận cũng bị chấn động đến ngây người.
Vận khí của chúng ta tốt thế sao? Tùy tiện chọn một chỗ ở, lại chọn trúng ngay nơi xuất hiện dị tượng?
Sau đó, ba người liền trải qua tất cả những gì Phương Triệt đã từng trải qua: Vô số yêu thú bắt đầu kéo đến như 'bài sơn đảo hải'.
Yêu thú dưới nước cũng bắt đầu gây sóng gió...
Cùng một địa điểm, cùng một tình huống, cùng một Thần Mộ; nhưng ba người lại không giống Phương Triệt. Bởi vì... ba người không có năng lực khống chế nước!
Hòn đảo giữa hồ kia, đúng là có thể bay qua, nhưng bay qua để làm gì? Còn phải đề phòng yêu thú trong hồ đánh lén.
Cho nên trong mười hai năm nay, ba người cũng chỉ vì tìm kiếm linh dược mà lên đảo một lần, từ đó về sau không bao giờ lên lại nữa.
Nhưng bây giờ cả ba đều đã hối tiếc đến xanh ruột.
"Chúng ta đáng lẽ nên xây nhà trên đảo giữa hồ!"
Đây là sự hối tiếc chung của cả ba người.
Nhưng không còn cách nào khác, xây nhà trên đảo giữa hồ thì lấy đâu ra nhiều tài nguyên như vậy? Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải liều mạng bay qua vùng nước ra bên ngoài tìm thiên tài địa bảo sao?
Nhưng đã chiếm được địa hình thuận lợi, đã ở bên hồ rồi thì nói thế nào cũng sẽ không rút lui.
Ba người dứt khoát sớm đóng một chiếc thuyền, phơi khô, sau đó đào một cái động thật sâu ngay bên dưới chỗ ở.
Kéo cả thuyền vào trong động. Giấu kỹ đi.
Bên tai chỉ nghe tiếng vạn thú gào thét lao vun vút ở phía trên, yêu thú trên mặt đất đã bắt đầu chiến đấu.
"Đúng là vô dụng thật."
Phong Hướng Đông co rúm người lại: "Mẹ nó, sớm biết nó ở ngay đây thì mười hai năm nay ta đào cũng đào ra được rồi."
Tuyết Vạn Nhận trợn mắt lườm: "Ngươi nghĩ hay nhỉ. Ngàn vàng khó mua được chữ 'sớm biết'; ngươi mẹ nó mà sớm biết mình đái dầm thì đã không ngủ rồi."
Thu Vân Thượng nói: "Chúng ta bây giờ phải bàn bạc một chút, làm sao để chiếm được tiên cơ đây. Đã có cơ hội rồi, ta tuyệt đối không thể lãng phí."
"Đúng đúng."
"Phải tìm cách lên đảo ngay lập tức."
Sau đó ba người liền bắt đầu bàn bạc.
Người từ bốn phương tám hướng đang tập trung về phía này.
Lần này tất cả mọi người đều đã học khôn ra, xa xa nhìn địa hình thấy lại giống hệt lần trước, thế là ai nấy đều bắt đầu sớm đóng thuyền, sau đó ẩn nấp ở khu vực bên ngoài Thần Mộ.
Ba người Tuyết Trường Thanh gần như là nhóm đến đầu tiên, sau khi đóng thuyền xong, ba người tìm một chỗ dễ thấy chờ đợi những thủ hộ giả khác đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận