Trường Dạ Quân Chủ

Chương 130: Phương Triệt rung động [ làm một say = ngàn sầu minh chủ tăng thêm ]

Chương 130: Phương Triệt rung động [Vì Minh chủ 'Một Say Ngàn Sầu' tăng thêm]
Dựa theo suy đoán của Phương Triệt, sát khí bên trong khối cổ ngọc này, nếu dựa theo tốc độ hiện tại của mình, xem ra... đoán chừng phải mười năm tám năm mới có thể tan hết đã là không tệ rồi.
Nhưng như thế này không được.
Hắn bắt đầu thử nghiệm, dùng Vô Lượng Chân Kinh bao bọc lại, sau đó trói buộc tại một chỗ.
Không ảnh hưởng thần trí, nhưng cũng không thể để nó lúc nào cũng phát ra như thế này, vậy quá nguy hiểm.
Vô Lượng Chân Kinh mặc dù có thể dễ dàng làm được, nhưng lại không trói buộc được quá lâu, bởi vì tu vi của Phương Triệt thật sự là nông cạn. Dựa theo suy đoán của Phương Triệt, khoảng hai canh giờ, nhất định phải phóng thích một lần.
"Khối ngọc này, vốn là của ai?"
Phương Triệt triệt để chấn kinh.
Cứ dựa theo mức độ đậm đặc của sát khí phía trên, cùng với thời gian tiếp theo gộp lại tính toán, món nợ máu trên tay người này, chỉ sợ tuyệt không thể dùng trăm ngàn hay một triệu để tính.
Thậm chí ngàn vạn cũng tuyệt đối không đủ!
Người này tuyệt đối là loại cấp bậc ma đầu họa thế 'giết sạch ức vạn thương sinh'!
'Khó trách Duy Ngã Chính Giáo lại gấp gáp như vậy, thậm chí không tiếc hy sinh nhiều như thế cũng phải tìm khối cổ ngọc này...' Phương Triệt rung động trong lòng.
Nhưng điều hắn càng lo lắng là... thứ này ở trong cơ thể mình, có thể bị phát hiện hay không?
Duy Ngã Chính Giáo có biện pháp phân biệt cảm ứng hay không?
Cho nên Phương Triệt trực tiếp không đi đâu cả, toàn lực vận hành Vô Lượng Chân Kinh, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, đồng thời khi ma diệt sát khí, tìm kiếm linh hồn lạc ấn có khả năng tồn tại bên trong khối cổ ngọc này.
Nếu có linh hồn lạc ấn, dù biết rõ đây là một cơ duyên cực lớn, cũng phải nhanh chóng đem cổ ngọc giao cho Thủ Hộ Giả.
Bởi vì ở trong tay mình, tuyệt đối không gánh nổi.
Thậm chí cái mạng nhỏ của mình cũng tuyệt đối không gánh nổi.
Trên người có vật này tồn tại, nếu bị phát giác. Duy Ngã Chính Giáo cho dù là xuất động cao thủ trên binh khí phổ tới giết cái Tiên Thiên Tông Sư này, Phương Triệt cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn!
Nhưng mà, trải qua thời gian dài như vậy hóa giải sát khí.
Lại thêm việc dễ dàng dung hợp tiếp nhận với thần hồn của mình như vậy.
Phương Triệt căn bản không phát hiện bất kỳ vết tích thần hồn lạc ấn nào.
"Sao lại không có linh hồn lạc ấn? Vật quan trọng như vậy sao lại không có chút phòng hộ nào?"
Phương Triệt trăm mối không có cách giải.
Hắn tự nhiên không biết, chính vì sự mẫn cảm của mình, sau đó lại hồ nháo, vị ma đầu đáng sợ này đã bị chỉnh cho tàn phế, ngay cả Phân Hồn thật vất vả nuôi ra cũng bị vẫn diệt.
Mà khối cổ ngọc này sở dĩ trở thành vật vô chủ, cũng là do một loạt thao tác của chính mình dẫn đến.
Nếu Phương Triệt biết, lại nghĩ tới khối cổ ngọc này thế mà quanh đi quẩn lại đến tay mình, tuyệt đối phải cảm thán một tiếng.
Nhưng hiện tại hắn lại chẳng hiểu gì cả.
Một bên hóa giải sát khí, vừa bắt đầu suy nghĩ.
'Duy Ngã Chính Giáo dù bại lộ nhiều tầng dưới chót như vậy cũng phải tìm, điều đó chứng minh... bọn họ cũng không có thủ đoạn phân biệt chuẩn xác, hoặc là cảm ứng tức thì.' 'Ta cũng thu nhiều cổ ngọc như vậy, mà Mộc Lâm Viễn trực tiếp để ta rời đi một ngày một đêm. Nói cách khác... để phân biệt những khối ta thu lại đó, bọn hắn cũng không thể xác định bên trong có hay không, cần dùng thủ đoạn từng khối phân biệt, thậm chí cần thời gian một ngày một đêm.' 'Nói như thế, nghĩa là mỗi một khối ngọc đều cần cầm vào tay, cẩn thận cảm ứng mới có thể phân biệt ra...' 'Nói cách khác, khối cổ ngọc này ở trên người ta, hiện tại ở trong thần thức, bọn hắn không cảm ứng ra được.' 'Nói cách khác, không có linh hồn lạc ấn tồn tại. Cho dù là có, linh hồn liên quan đến linh hồn lạc ấn cũng hẳn là đã biến mất vẫn diệt, hoặc là nói là... không ra được.' 'Cho nên mới như thế.' 'Nói như thế, khối cổ ngọc này ở trên người ta sẽ không xảy ra vấn đề gì.' Nghĩ thông suốt điểm này, Phương Triệt chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm đi nhiều.
Dù sao đồ tốt thế này, ai sẽ cam tâm giao ra chứ.
Nhìn sắc trời còn sớm.
Đúng là buổi chiều.
Còn có một đêm... Không vội.
Thế là Phương Triệt lại nhắm mắt lại.
Vào lúc ban đầu khi sát khí xuất hiện mạnh nhất và nhiều nhất, hắn để nó tiêu tán ra bên ngoài nhiều hơn.
Vô Lượng Chân Kinh bắt đầu toàn lực vận hành cuồng mãnh, từng tia sát khí không ngừng tản mát lên bầu trời, ra khắp nơi, vào trong núi rừng...
Mặt trời ngả về tây.
Chậm rãi lặn về tây.
Vệt ánh chiều tà cuối cùng biến mất ở chân trời.
Dạ Mộng cẩn thận từng li từng tí đi đến bên người Phương Triệt: "Công tử?"
"Sao thế?"
"Trời sắp tối rồi."
"Tối thì sợ gì?"
Phương Triệt thản nhiên nói: "Cảnh sắc đẹp thế này, nhìn thêm một hồi. Người với tự nhiên cũng cần gần gũi hơn một chút chứ. Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, đêm nay cắm trại ở đây."
"A?"
"A cái gì mà a?"
Phương Triệt không nhịn được phất tay: "Lúc ra ngoài không phải bảo ngươi mang theo đồ rồi sao? Nhanh đi chuẩn bị thịt rừng, nướng đồ ăn. Làm sạch sẽ một chút, vị ngon chút, ăn không được, ta liền đem ngươi..."
"Bán vào thanh lâu!" Dạ Mộng bĩu môi tiếp lời.
"Ừm, biết rồi còn không mau đi."
"..."
Dạ Mộng đành phải cầm kiếm đi săn thịt rừng.
Phương Triệt tiếp tục nửa nằm bắt đầu tản sát khí.
Trong lòng càng ngày càng cảm thán: Chủ nhân ban đầu của khối ngọc này, là một đại ma đầu đáng bị băm thây vạn đoạn, chết một trăm ngàn lần như thế nào đây!
Sát khí nhiều quá.
Nếu như không phải Vô Lượng Chân Kinh, mà dùng biện pháp nguyên thủy nhất của đại lục để hóa giải sát khí...
Phương Triệt biết rất rõ, cho dù là cao thủ trên binh khí phổ, ít nhất cũng phải hóa giải mấy tháng.
Nếu để một Hoàng cấp, Quân cấp có được thứ này, đoán chừng chưa đến mười ngày, liền có thể bị sát khí xâm nhập biến thành một ma đầu chỉ biết giết chóc.
Đương nhiên nếu tu vi của mình đến Hoàng cấp, Quân cấp, với uy lực của Vô Lượng Chân Kinh, đoán chừng nửa ngày là có thể xua tan sát khí.
Một đêm trôi qua.
Gió sớm thổi mạnh, gió núi gào thét.
Sáng sớm mùa thu đã có mấy phần lạnh lẽo thấu xương.
Dạ Mộng từ trong lúc ngồi tỉnh lại, Phương Triệt vẫn đang nhắm mắt nằm nghiêng.
"Vậy mà vui buồn thất thường đột nhiên ở bên ngoài một đêm... Còn không vào lều vải."
Dạ Mộng nói nhỏ.
Đứng dậy định tìm chỗ rửa mặt, nhưng khi mở mắt nhìn về phía trước, đột nhiên trợn mắt há mồm.
Cả ngọn núi... trọc lóc!
Khắp nơi lá rụng dày đặc!
Ngọn núi này, thế mà trọc!
Hơn nữa, bãi cỏ tối qua còn xanh tươi, cũng đều biến thành khô héo.
Dạ Mộng không nhịn được dụi dụi mắt, nhìn lại, vẫn là như vậy.
Nhắm mắt rồi lại mở ra, vẫn là như vậy.
"Đây..."
Dạ Mộng ngơ ngẩn.
Đây là ngủ một đêm? Ta không phải là đã ngủ ba tháng đấy chứ?
Sao lại có thể như vậy chứ?
Bên kia, Phương Triệt từ từ mở mắt.
Trong cơ thể, Vô Lượng Chân Kinh phong tỏa con đường sát khí tràn ra.
Cảm giác vẫn có thể chịu được, hai canh giờ, chắc là không có vấn đề gì.
Nếu không vội hóa giải, cũng có thể lấy ra, để trên người, như vậy sát khí sẽ không lộ ra ngoài.
Sau đó đứng dậy vươn vai, đột nhiên mở to mắt nhìn: "Dạ Mộng, Dạ Mộng!"
"Sao thế Công tử?" Dạ Mộng vội bước tới.
"Đây là chuyện gì?"
Phương Triệt vẻ mặt chấn kinh: "Sao lại thành mùa đông thế này? Lá cây đâu? Tối qua ngươi đã làm gì?"
"..."
Dạ Mộng há miệng nhỏ: "Ta?"
"Đúng vậy, ngươi ở đây một đêm, bắt hai con thỏ, sao lại làm ngọn núi thành trọc lóc thế này?" Phương Triệt nhíu mày hỏi.
"Ta cũng đang kỳ quái đây... Không phải ta làm!"
Dạ Mộng lắc đầu quầy quậy: "Chính ta cũng đang kỳ quái đây, đây là chuyện gì?"
Phương Triệt chắc chắn nói: "Khẳng định là ngươi làm! Tối qua trên núi này không có người khác đến! Mà ta thì ngủ suốt, không phải ngươi thì là ai?"
Dạ Mộng cứng người: "Ta làm sao có bản lĩnh này..."
"Hừ, dù sao mau đi thôi. Nếu không phải ngươi thì chắc chắn có quỷ, cũng không thể ngủ một giấc thành ba tháng được."
Phương Triệt đi tới tháo dây cương.
Hắc mã ngửa mặt lên trời hí dài.
Bạch mã cũng không đợi được lắc đầu vẫy đuôi đòi xuống núi.
Tranh thủ thời gian về thôi.
Cỏ trên núi này không biết bị sao, trong một đêm trở nên không ngon nữa...
Trên đường đi, Phương Triệt còn đang hù dọa Dạ Mộng, cau mày nghiêm mặt: "Trên núi kia đoán chừng thật sự có quỷ..."
Dạ Mộng nghiêm mặt: "..."
"Tối qua nửa đêm hình như có quỷ đang cười, hí hí hí..."
Dạ Mộng: "..."
"Ngươi xem, xuống núi là không sao rồi, trên núi kia có cổ quái."
"..."
"Ngay cả hai con ngựa cũng tỏ ra tinh thần không tốt, không phải có quỷ thì là gì?"
"..."
"Sao sắc mặt ngươi trắng bệch thế? Quỷ không phải nhập vào người rồi chứ?"
"A a a..."
Dạ Mộng kinh hô một tiếng, tim đập thình thịch, một roi quất vào mình bạch mã, phi thẳng một đường, bỏ xa phía sau.
"Ha ha ha ha..."
Phương Triệt cười ha ha.
Tâm trạng vui vẻ.
Kiểm tra lại không gian thần thức thì càng vui mừng hơn.
Hiện tại thần thức của mình đã mở rộng ra gấp ba lần có dư.
Phải biết là thần hồn tăng trưởng gấp ba, sao có thể không khiến hắn vui mừng chứ?
Nếu như nói không gian thần thức của một Tiên Thiên Tông Sư bình thường, ví dụ như là một mét. Vậy thì trước đó Phương Triệt hẳn là có ba mét.
Nhưng hiện tại, khoảng chừng mười hai mét.
Cường độ thần hồn này, so với Tiên Thiên Tông Sư phổ thông, mạnh gấp mười hai lần!
Thần niệm là cơ sở chống đỡ hết thảy, cũng là bảo đảm cho chiến lực cường đại trong tương lai, Phương Triệt sao có thể không thích?
Huống chi khối cổ ngọc này còn đang không ngừng tẩm bổ thần hồn của hắn, có thể mạnh đến mức nào, đó là điều không ai có thể dự liệu.
"Đồ tốt a!"
Phương Triệt thầm nghĩ trong lòng, mẹ nó, đồ tốt thế này, cho dù có chút nguy hiểm cũng đáng.
Tuyệt đối không thể giao nộp!
...
Hiền Sĩ Cư.
Bối Minh Tâm như bị rút hết xương cốt toàn thân, nằm liệt trên ghế, ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy.
Cuối cùng cũng kiểm tra xong.
"Mệt chết ta..."
Bối Minh Tâm có một loại xúc động muốn khóc, quá mẹ nó mệt mỏi. Từng khối cổ ngọc giám định qua, mỗi khối đều phải dùng thần thức.
Phương Triệt mang tới một đống lớn đồ giả hàng kém chất lượng này, suýt chút nữa làm Bối Minh Tâm phế luôn.
Mộc Lâm Viễn bưng tới một chén Tỉnh Thần Trà: "Thế nào? Có cảm ứng được gì không?"
"Không có!"
Bối Minh Tâm nhắm mắt, bưng trà uống một hơi cạn sạch: "Uổng công vô ích... Trong này căn bản không có. Còn có không ít là ngọc kém chất lượng, mẹ nó có gần một nửa là đồ tùy táng, bà nội nó chứ, chính là cái loại ngậm trong miệng hoặc nhét vào hậu môn người chết ấy..."
Mộc Lâm Viễn: "..."
Nhìn biểu cảm trên mặt Bối Minh Tâm, hắn không nhịn được muốn cười: "Loại này đến phường giám định sư bình thường cũng nhìn ra được mà, còn cần đến..."
"Vô tướng ngọc kia nhìn bề ngoài là chất ngọc, nhưng thực ra chất liệu khác biệt. Lúc vừa mới lưu lạc ra ngoài, đám đồ tùy táng đó về cơ bản chẳng khác gì... Ai..."
Bối Minh Tâm thở dài một hơi, đúng là rung động tâm can. Tràn đầy cảm giác nghĩ lại mà kinh.
"Vậy ngài nghỉ ngơi một lát đi, còn có những nơi khác đang chờ..."
"Trời ạ..."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận