Trường Dạ Quân Chủ

Chương 1093: Điên cuồng nhân tính (1)

Chê ít à?
Phương Triệt liếc hắn một cái.
Lão tử không lột da ngươi ngay tại chỗ, đã là nể mặt Phong Vân đang nghe lén rồi.
"Ta lo lắng Tôn tổng hộ pháp phát hiện... Dù sao làm sao có thể cho phạm nhân uống rượu được?"
Phương Triệt thở dài: "Một chén đã là ta to gan lớn mật rồi. Vụ thiếu thứ lỗi."
Phong Vụ có chút thất vọng, hắn biết câu nói này của Phương Triệt chỉ là qua loa lấy lệ, tên này nếu thật sự lo lắng Tôn Vô Thiên như vậy thì chén rượu vừa rồi cũng sẽ không có.
Hắn chính là không muốn để mình uống rượu cho thật sảng khoái!
Phong Vụ nghẹo đầu, ánh mắt hung dữ nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: "Dạ Ma, ngươi nói lần này ta có chết không?"
"Chắc là không."
Việc này không cần cân nhắc, Phương Triệt trả lời rất nhanh.
Bởi vì đây là điều tất nhiên, dòng chính của cửu đại gia tộc, tại Duy Ngã Chính Giáo có đặc quyền bất tử, bất kể phạm tội lớn thế nào, cho dù là tạo phản, chỉ cần không phải bị đánh chết ngay tại trận chiến, thì cơ bản vẫn có thể bất tử.
"Vậy ngươi cứ chờ đó cho ta."
Đôi mắt Phong Vụ bắn ra thứ ánh sáng như của quỷ hồn: "Chờ đấy! Cứ chờ xem, lần cự tuyệt này sẽ khiến ngươi phải trả giá thế nào."
Phương Triệt thở dài: "Chẳng phải chúng ta đang nói chuyện rất vui vẻ sao?"
Phong Vụ cười hắc hắc hai tiếng: "Đó là ta vui vẻ, ta thích nói thì nói, ngươi tính là cái gì? Cũng đòi vui vẻ cùng ta? Vui vẻ chỉ thuộc về một mình ta! Chính ta!"
". . ."
Phương Triệt thật sự rất muốn đấm một quyền vào mặt tên khốn này.
Đã nhẫn nhịn rất lâu.
Nhưng cuối cùng cũng khiến hắn khơi gợi được dục vọng thổ lộ. Lúc này thật sự không thể cắt ngang.
Phong Vụ nghẹo đầu, liếc mắt.
Ác niệm trong ánh mắt hắn tựa như ác quỷ, hoàn toàn không có chút gì gọi là 'ánh mắt của con người'.
Lúc bình thường hắn rất ôn văn nho nhã, gần giống như Phong Vân.
Nhưng hiện tại một khi cảm xúc trở nên cực đoan, sự điên cuồng mãnh liệt đó liền trào dâng.
Cả người đều toát ra một mùi vị tà ma. Đừng nói đến anh tuấn tiêu sái, giờ khắc này, chữ 'người' dường như chẳng còn liên quan gì đến hắn.
Vào thời khắc này, một ý niệm rất rõ ràng 'Người trong thiên hạ đều đáng chết' trở nên vô cùng mãnh liệt.
"Nếu Vụ thiếu có oán niệm lớn đến thế với Vân thiếu, vậy mục tiêu của tất cả những gì Vụ thiếu chuẩn bị hẳn là Vân thiếu?"
Phương Triệt hỏi.
"Vân thiếu? Hắn cũng xứng sao?"
Phong Vụ cười một cách quái dị: "Phong Vân, Phong Tinh, Phong Tuyết, Phong Nguyệt, Phong Hàn, phong tú, kẻ nào mà không đáng chết?"
Một câu của Phương Triệt dường như đã mở van xả lũ cho Phong Vụ.
"Phong Hàn cùng lão bà của hắn, sinh ta ra, có hỏi ý ta chưa?"
"Lão bà của hắn mang thai mà còn đi chiến đấu, đó không phải là đồ ngu sao? Ngươi mang thai, ngươi đi làm gì? Nhà ai phụ nữ mang thai mà đến chút thường thức này cũng không có?"
"Đừng có lôi mấy chuyện như bị đánh lén, ngoài ý muốn ra đây, ngươi không đi ra ngoài thì làm sao có chuyện ngoài ý muốn? Đã mang thai sắp sinh còn ra ngoài làm gì? Duy Ngã Chính Giáo không có ngươi thì sẽ diệt vong chắc? Ngươi không đi ra thì Phong gia sẽ chết hết sao?"
"Kết quả sinh ta ra lại bị tàn tật. Đã muốn sinh thì sinh cho nó đàng hoàng vào chứ! Tạo ra ta như thế này, bọn hắn có xứng làm cha mẹ không?"
"Hai cái chân hoàn toàn phế bỏ!"
"Thân trên hoàn toàn bình thường, trông ra vẻ lắm, nhưng thân dưới thì hoàn toàn teo tóp, xương đùi còn không dày bằng chiếc đũa!"
"Ngươi biết không? Người phụ nữ đầu tiên trong đời ta, sau khi cởi đồ của ta và nhìn thấy đôi chân của ta, cả quá trình sau đó đều là giả vờ!"
Phong Vụ nghiêm giọng nói: "Giả vờ! Ngươi hiểu không, Dạ Ma?"
"Bởi vì đôi chân của ta! Đôi chân của ta!! Ghê tởm đến mức khiến người ta không thể nảy sinh chút cảm xúc nào! Đây là nỗi sỉ nhục lớn đến nhường nào!"
Phong Vụ thở hổn hển mấy hơi.
"Từ lúc hai tuổi ta đã biết đời ta coi như xong."
Phong Vụ bình thản nói.
"Đến năm ta mười tuổi, lần cuối cùng nát mạch tụ linh, ta thậm chí chẳng còn ôm chút hy vọng nào."
"Những năm đó, mọi cố gắng chẳng qua chỉ là để bọn họ có được sự an tâm trong lương tâm mà thôi, cốt yếu là tỏ ra đã cố hết sức nhưng không còn cách nào khác, chỉ vậy thôi."
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười chế nhạo độc ác.
"Năm ta mười ba tuổi, Nhị thúc mới thật sự bỏ công sức vì ta, hắn phát hiện di tích Phượng Hoàng, dẫn người tới đó, sau đó tất cả mọi người đều chết, Nhị thúc mang về cho ta tâm pháp Phượng Vũ Cửu Thiên."
"Đó là tia sáng đầu tiên trong cuộc đời ta."
"Phượng Vũ Cửu Thiên, thứ cần là cánh, không phải chân."
"Chân, đối với Phượng Hoàng mà nói, là vô dụng. Dạ Ma, ngươi hiểu không?"
Đầu óc Phong Vụ dường như rơi vào một trạng thái hỗn loạn điên cuồng.
Nói đông một câu, tây một câu.
Từ những lời này nảy sinh rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng Phương Triệt không hỏi, cũng không cắt ngang. Mà cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Ngay cả động tác châm trà cũng hết sức nhẹ nhàng.
Đảm bảo Phong Vụ chỉ cần khẽ vươn tay là có thể chạm tới tách trà mà không cần suy nghĩ.
Bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút là chắc chắn sẽ bị phân tâm.
"Sau đó ta bắt đầu tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên, quả nhiên có tác dụng."
"Ta thậm chí có thể rời khỏi chiếc ghế này, bay lượn trên không trung một lúc, có thể ra ngoài, có thể dùng một tay vịn cành cây, cả người tay áo tung bay lơ lửng giữa không trung."
"Mãi cho đến lúc đó, ta mới biết Phong Vân, Phong Tuyết, Phong Tinh, Phong Nguyệt bọn họ sống thoải mái đến mức nào!"
"Thật sự quá thoải mái!"
"Phong Tinh mỗi lần nhìn thấy ta đều giả nhân giả nghĩa, Phong Nguyệt cũng vậy, mỗi lần thấy ta hắn đều cười, cười rất đắc ý. Phong Tuyết, con tiện nhân không có lương tâm đó, nhìn thấy ta còn rơi nước mắt, đau lòng ư, giả bộ cái gì? Nàng không biết khóc trước mặt ta chẳng khác nào xát muối vào vết thương của ta sao? Phong Hàn, lão già khốn kiếp đó càng quá đáng, mỗi lần nhìn thấy ta, trên mặt đều không chút biểu cảm, mẹ kiếp! Con ruột của ngươi bị tàn tật đấy, ngươi lại cứ thờ ơ như vậy! Ngươi còn là người không?"
Phong Vụ dữ tợn mắng.
Phương Triệt trong lòng lặng thinh.
Ở trước mặt ngươi, cười cũng không được, khóc cũng không được, không khóc không cười, không có biểu cảm cũng không xong.
Việc này cũng quá khó.
Còn nữa, dựa vào linh lực chẳng phải cũng có thể bay lên sao? Nhất định phải là Phượng Vũ Cửu Thiên thì ngươi mới cảm nhận được sự sung sướng à?
"Đương nhiên Phong Vân lại càng tội lỗi nặng nề hơn."
"Sau này bọn họ vậy mà không xuất hiện trước mặt ta nữa, thật không phải là người! Không xuất hiện trước mặt ta, các ngươi liền có thể yên tâm thoải mái coi như trong nhà không có kẻ như ta sao? Cả gia đình này còn có lương tâm không?"
"Dạ Ma!"
Đôi mắt Phong Vụ như lửa địa ngục nhìn chằm chằm vào mặt Phương Triệt: "Ngươi chẳng phải là muốn moi móc chuyện liên quan đến Thần Dụ Giáo từ ta sao?"
"Thần Dụ Giáo đối với ta mà nói chẳng là cái thá gì! Ta cho ngươi biết thì đã sao? Bọn họ sống chết mặc bây, liên quan gì đến ta? Ngươi cẩn thận dè dặt như vậy làm gì? Sợ ta không nói chắc?"
"Vụ thiếu sáng suốt."
"Thần Dụ Giáo đương nhiên là đang lợi dụng ta, tất cả những kẻ tiếp xúc với ta, ai mà không lợi dụng ta chứ? Điều này còn phải hỏi sao?"
"Kể cả Linh Xà giáo, chẳng phải cũng đang lợi dụng ta sao?"
Hắn nói đến đây, trong đầu Phương Triệt chấn động.
Trong bóng tối, đầu óc Phong Vân cũng chấn động mãnh liệt.
Linh Xà giáo?
Cái này... Sao lại còn có chuyện của Linh Xà giáo nữa?
Còn nữa, Phong Vụ luôn miệng gọi Nhị thúc, người có thể khiến hắn gọi như vậy chỉ có nhị gia của Phong gia, em ruột của Phong Hàn, người đứng thứ hai trong dòng chính chủ mạch, Phong Noãn.
Trong chuyện này, có liên quan đến Phong Noãn sao?
"Nhị thúc cho ta thân pháp Phượng Vũ Cửu Thiên, ta tu luyện, tu luyện đến khi đột phá Phượng Hoàng Quan, sau đó mới phát hiện trên người mọc ra thứ kỳ quái. Vảy rắn."
"Sau đó, lúc đang vận hành công pháp, còn có thể mọc ra một cái đuôi."
"Đuôi rắn!"
"Ta có chút không hiểu, đi hỏi Nhị thúc, Nhị thúc mới nói cho ta biết, căn bản không hề có cái gọi là Phượng Vũ Cửu Thiên!"
"Đó căn bản chính là công pháp tổ hợp từ Hóa Thần thuật của Thần Dụ Giáo và Hóa Thần thuật của Linh Xà Giáo!"
"Nhưng muốn giải quyết vấn đề đôi chân của ta, cũng chỉ có cách này mới được!"
Phong Vụ bình thản nói: "Dùng Hóa Thần thuật của Thần Dụ Giáo để duy trì nửa thân trên, dùng Hóa Thần thuật của Linh Xà Giáo để duy trì sự phục hồi của nửa thân dưới. Cho đến khi đạt tới cảnh giới Hóa Thần cao thâm, có thể hoàn toàn biến nửa thân dưới thành đuôi rắn."
"Một cái đuôi rắn cường tráng!"
"Sau đó cố định lại, trên dưới thông suốt, trở thành một bộ phận vốn có của cơ thể."
"Tiếp tục ít nhất ba năm nữa, sau khi Hóa Thần thuật chuyển thành tiên thiên, cơ thể vĩnh viễn yêu hóa thành hình dạng thân người đuôi rắn, lúc đó mới có thể tu luyện lại thần hóa hình thuật, biến đuôi rắn trở lại thành đôi chân người khỏe mạnh."
Giọng Phong Vụ trầm thấp, rồi đột nhiên trở nên cáu kỉnh: "Ta nói như vậy ngươi không hiểu à,"
Bạn cần đăng nhập để bình luận