Trường Dạ Quân Chủ

Chương 158: Hẳn là chèn ép ngươi [ vì đông phương tà quândf minh chủ tăng thêm ]

Chương 158: Hẳn là chèn ép ngươi
"Võ viện còn muốn làm một cây cờ lớn cho Thiên Tôn Đại Đội các ngươi, để tăng thêm vẻ oai phong trước khi xuất phát. Các ngươi thấy thế nào?" Lệ Trường Không nói.
"Không cần!"
Năm người kiên quyết cực kỳ, biểu lộ đầy bi phẫn.
Cứ nghĩ đến lúc đó, trên sân bãi cao thủ nhiều như mây, năm con tôm nhỏ lại phải đội một lá cờ 'Thiên Tôn Đại Đội' trên đầu đón gió tung bay.
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã muốn xấu hổ chết đi rồi.
Làm sao có thể đồng ý được?
"Vậy quyết định như thế đi, không làm lá cờ, ta chiếu cố tâm tình của các ngươi."
Lệ Trường Không ra vẻ khoan hồng độ lượng.
Đám người Mạc Cảm Vân trong lòng thoáng yên tâm.
Phương Triệt đứng bên cạnh thiếu chút nữa cười chết: Biện pháp để đối phó sự xấu hổ chính là cho bọn họ một lựa chọn còn xấu hổ hơn, so sánh hai cái thì chọn cái nhẹ hơn.
Cứ như thế mà cho qua.
Quả là thế.
Lệ Trường Không quả nhiên không hổ danh là lão lưu manh.
Mấy người Mạc Cảm Vân cũng biết rõ là như vậy, nhưng vấn đề là ván đã đóng thuyền, võ viện căn bản không cho họ lựa chọn nào khác.
Cho nên, cũng chỉ có thể bịt mũi mà chấp nhận.
"Còn có một việc nữa, muốn thông báo cho các ngươi. Đó chính là, lần thi đấu võ viện này, nghe nói, đúng là nghe nói thôi nha, sẽ có Kiếm đại nhân giám sát toàn bộ quá trình."
Tin tức nặng ký này ngay lập tức chuyển dời sự chú ý của mọi người.
"Kiếm đại nhân tự mình đến? Coi trọng như vậy sao!?"
"Chỉ là thi đấu võ viện thôi mà, tại sao lại có Kiếm đại nhân đến đây?"
Mạc Cảm Vân và những người khác, trong mắt ai nấy đều bắn ra quang mang.
Ngưng Tuyết Kiếm, đó chính là thần tượng hoàn toàn xứng đáng trong lòng tất cả võ giả!
Đặc biệt là thần tượng của các thiếu niên.
"Không chỉ có thế."
Lệ Trường Không nói: "Nghe nói, đúng là nghe nói thôi nha, Kiếm đại nhân tĩnh cực tư động, lần này đến đây tuy là do tâm huyết dâng trào, nhưng cũng có ý định chọn ra một truyền nhân từ trong số các học sinh dự thi."
Lệ Trường Không nhàn nhạt mỉm cười: "Cho nên, các ngươi hiểu ý của ta rồi chứ."
Oanh!
Trong lòng năm người, cảm xúc lập tức bùng nổ!
"Kiếm đại nhân muốn thu đồ đệ!"
"Ông trời ơi..."
Năm người trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết từ đáy lòng dâng trào lên.
Trong phút chốc, sự kích động không thể nào kiềm chế được.
"Các ngươi kích động cái gì chứ? Thứ nhất, tin tức này chưa hẳn đã là thật, thứ hai, cho dù là thật đi nữa, các ngươi làm sao có thể đảm bảo người đó là mình? Chọn một người trong số bao nhiêu người như thế! Đúng là mò kim đáy biển."
"Đã là chọn một người trong số đông như vậy, vậy tại sao lại không thể là chúng ta?"
Vũ Trung Ca cười hắc hắc: "May mắn là, ta dùng chính là kiếm."
"Ta cũng vậy."
Thu Vân Thượng nói.
Mạc Cảm Vân, Tỉnh Song Cao: "..."
Chết tiệt, hai chúng ta không dùng kiếm.
Nhưng bây giờ chúng ta đổi sang luyện kiếm, liệu còn kịp không?
Sau đó mọi người đều nhìn về phía Đinh Kiết Nhiên.
Thiên sinh kiếm cốt.
Trong mắt Đinh Kiết Nhiên cũng ánh lên vẻ chờ mong và kích động, nhưng thấy mọi người đều nhìn mình như vậy, hắn liền ngẩn ra: "Sao thế?"
Vũ Trung Ca nhếch miệng, trong mắt có chút lấp lóe, nói: "Chúng ta hi vọng được chọn, nhưng tỉ lệ rất nhỏ. Còn Đinh Kiết Nhiên nếu được chọn, lại có khả năng rất lớn."
"Tại sao?"
Đám người không hiểu.
Ngay cả Phương Triệt, Lệ Trường Không cũng có chút không hiểu.
"Bởi vì... Kiếm đại nhân năm đó, chính là thiên sinh kiếm cốt! Đinh Kiết Nhiên cũng vậy!"
Vũ Trung Ca nói với vẻ mặt ngưng trọng.
"!!"
Ngay lập tức đám người rơi vào im lặng.
Đây thật sự là tuyệt mật, ngay cả giáo tập của Bạch Vân Võ Viện cũng không hề hay biết.
Cũng chỉ có người xuất thân từ siêu cấp thế gia như Vũ Trung Ca mới có thể biết được.
Phương Triệt trong lòng khẽ động.
Nghĩ đến chuyện Đông Phương Tam Tam nói là muốn kéo dài thời gian vì Đinh Kiết Nhiên.
Không nhịn được liền cười.
Không thể không nói, biện pháp này quả thật không tệ.
Mạc Cảm Vân nói: "Người có thiên sinh kiếm cốt, chắc cũng không nhiều lắm nhỉ?"
"Không nhiều!"
Lệ Trường Không nói: "Trong vòng một hai ngàn năm, thế nào cũng sẽ xuất hiện được ba năm người. Nhưng mà... cơ bản đều chết yểu. Nghe nói trước đây có một vị hộ pháp của Duy Ngã Chính Giáo chính là thiên sinh kiếm cốt; đã giết không ít cao thủ phe ta, về sau bị Kiếm đại nhân tự mình ra tay, đến thần hồn cũng không còn."
"Càng là loại tư chất siêu quần bạt tụy này, lại càng dễ chết yểu. Bởi vì cả hai phe địch ta, đều không cho phép nhân tài kiệt xuất như vậy của đối phương trưởng thành."
"Phải. Cho nên mấy người các ngươi, sau này khi làm nhiệm vụ, làm bất cứ chuyện gì, đều phải hết sức cẩn thận."
"Vâng."
"Các ngươi còn hai mươi tám ngày nữa. Sau hai mươi tám ngày, sẽ phải xuất phát!"
Lệ Trường Không nghiêm túc nói: "Mọi sự đề thăng, cơ hội nắm bắt, cùng với tiền đồ của các ngươi, vinh dự của võ viện, tất cả đều nằm trong hai mươi tám ngày này!"
"Cho nên, liều mạng lên đi, bọn nhỏ!"
"Rống!"
Năm người cùng hét lớn, khí thế như hồng.
"Phương Triệt!"
Lệ Trường Không nói: "Nhiệm vụ của ngươi, chính là trong hai mươi tám ngày này, phải dốc toàn lực chèn ép bọn họ, nghiền ép bọn họ, đánh ngã bọn họ!"
"Ta nhất định sẽ cố hết sức!"
Phương Triệt nghiêm túc hứa hẹn.
"Tốt, đi đi!"
Trong các trận chiến đấu sau đó, Phương Triệt đã bung hết hỏa lực. Thậm chí còn bắt đầu dùng sát khí để tôi luyện đám người Mạc Cảm Vân.
Điều này khiến đám người Mạc Cảm Vân chịu không ít khổ cực, nhưng cũng thu hoạch được không ít.
Lại ba ngày sau.
Tu vi của Phương Triệt đã vững chắc ở Tướng cấp Nhị phẩm.
Lúc này, thời hạn một tháng của Ấn Thần Cung chỉ còn lại hai mươi mốt ngày.
Thời gian xuất chinh của đám người Mạc Cảm Vân còn lại hai mươi ba ngày. Mà đám người Mạc Cảm Vân cũng đều đã tăng lên tới Tướng cấp Nhất phẩm.
Thời gian về cơ bản là trùng khớp.
Phương Triệt cần phải di chuyển ở bên kia, còn mấy người Mạc Cảm Vân cũng cần di chuyển ở bên này.
"Khởi bẩm giáo chủ, đã Tướng cấp Nhị phẩm rồi ạ. Sau khi tiến vào Tướng cấp, tu vi tăng lên chậm hơn rất nhiều, chậm hơn so với thời Tiên thiên Đại Tông Sư."
Phương Triệt vừa đi trên đường về nhà vừa báo cáo.
Ấn Thần Cung im lặng một hồi.
Ngươi cho rằng Tướng cấp tăng lên giống như Tiên thiên Đại Tông Sư sao?
Tướng cấp cần bao nhiêu linh khí rót vào?
Tiên thiên Đại Tông Sư chỉ cần bao nhiêu?
Vậy đâu phải cùng một cấp bậc đâu.
Trong thời gian ngắn như vậy đã tăng lên một phẩm, lão tử còn chưa kịp vui mừng, ngươi đã bắt đầu phàn nàn rồi.
Thế là hồi đáp: "Đúng là hơi chậm thật. Cố gắng thêm chút nữa."
Đã ngươi thấy chậm, vậy ta liền tăng thêm áp lực cho ngươi.
"Giáo chủ, thuộc hạ phải bẩm báo một tin tức, lần thi đấu võ viện bên này, nghe nói Ngưng Tuyết Kiếm cũng sẽ đến, hơn nữa sẽ chọn đệ tử trong số những người tham gia. Tin tức này, hiện tại mà nói vẫn còn là tuyệt mật."
Phương Triệt tranh thủ thời gian lập công.
Dù sao thì Ấn Thần Cung cũng không dám đi.
Nơi Ngưng Tuyết Kiếm ở, trong phạm vi ba ngàn dặm, Ấn Thần Cung cũng không dám ló đầu ra.
Ấn Thần Cung nhận được tin tức thì ngẩn ra một lúc: Ngưng Tuyết Kiếm cũng đi?
Coi trọng như vậy sao?
Thu đồ đệ?
Chuyện này... là đại sự đó.
Nhất định phải báo cáo với tổng giáo.
"Tốt! Tin tức này rất quan trọng."
Ấn Thần Cung hồi đáp.
"Võ viện bên này hẳn là do bị áp lực nên đã tiến hành chèn ép ta, khắp nơi đều hạn chế, mặc dù chúng ta không có thời gian tham gia thi đấu, nhưng lúc họ tuyển người, đã trực tiếp loại bỏ ta. Chuyện này, trong lòng ta không thể nào chấp nhận được."
Phương Triệt bắt đầu kể khổ: "Với lại tài nguyên tu luyện của bọn họ đều là miễn phí, chỉ có chính ta là phải dùng học phần để đổi. Bọn họ còn có đủ loại đồ tốt để ăn, giúp cố bản bồi nguyên, tăng cường thần hồn, còn ta thì chẳng có gì hết. Mà tất cả những thứ đó của họ đều là miễn phí!"
Phương Triệt kể khổ: "Giáo chủ, hay là ta về Nhất Tâm Giáo đi."
Ấn Thần Cung nhíu mày: "Không được! Khó khăn lắm mới xâm nhập được vào bên đó, sao có thể tùy tiện quay về?!"
"Bên đó chèn ép ngươi mới là bình thường, ngươi cũng đâu phải người của họ, sao người ta lại không chèn ép ngươi?"
"Điểm này mà ngươi còn nghĩ không thông sao?"
Ấn Thần Cung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi nói bọn họ được ăn miễn phí, chẳng lẽ bên này chúng ta thiếu của ngươi chắc? Chẳng phải cũng là miễn phí sao? Có thu tiền của ngươi đâu?"
"Ngươi có những thứ này, bọn họ có không? Mới thế đã bắt đầu phàn nàn rồi?"
Phương Triệt tiếp tục: "Nhưng bọn họ chèn ép ta không phải vì ta là người của Nhất Tâm Giáo, mà là vì cái báo cáo kia, là áp lực từ tổng bộ đường Đông Nam."
Ấn Thần Cung giận dữ nói: "Nhưng về căn bản chẳng phải ngươi chính là người Nhất Tâm Giáo sao? Mặc kệ chèn ép ngươi vì lý do gì thì cũng đều đúng cả thôi!?"
Cuối cùng mất hết kiên nhẫn: "Về mà kể khổ với Mộc sư phụ của ngươi đi! Lăn!"
Phương Triệt không dám gửi thêm tin nào nữa.
Nhưng hiệu quả như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Rất hài lòng.
Phương Triệt một mình đi trên đường, không nhịn được liền suy nghĩ.
Thiên hạ này, nhìn theo tình hình hiện tại, cũng có chút thái bình đấy chứ.
Ví như ta đi trên đường, cũng không có ai ám sát ta.
Không giống kiếp trước khi lang bạt giang hồ, đang đi trên đường thì bên cạnh lại có một đao bổ ra.
Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ngọa Tào!"
Ta đi đến chỗ nào thế này?
Sao xung quanh toàn là sương mù thế này?
Con đường này là đường về nhà ta, nhắm mắt cũng không đi nhầm được, sao lại đi đến một cánh đồng mênh mông bát ngát thế này?
Kiến trúc hai bên đường đâu rồi?
Hiền Sĩ Cư của ta đâu?
Phương Triệt lập tức vận khởi Băng Triệt Linh Đài, sau đó toàn lực thôi động Vô Lượng Chân Kinh.
Đồng thời gửi tin tức cho Ấn Thần Cung: "Giáo chủ, ta bị mai phục tập kích."
Nhưng mà, Ngũ Linh cổ vận hành hết công suất, tin tức này thế mà lại không gửi đi được.
Không gian nơi này thế mà lại bị ngăn cách.
Phương Triệt hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, tay đè lên chuôi đao, toàn lực suy tính đối sách.
Phía trước trong sương mù dày đặc, lờ mờ xuất hiện một bóng người.
Toàn thân áo trắng, trường bào mũ cao, như tiên nhân trong mây, thong dong bước tới.
Người còn chưa tới, một luồng khí thế phô thiên cái địa đã ập tới. Nhưng loại khí thế này vừa mới cảm nhận được, đối phương liền lập tức thu về.
"Ngươi là Phương Triệt!?"
Phương Triệt ngây ra một lúc, tình cảnh quen thuộc này, nếu người này không mở miệng, hắn gần như tưởng rằng Đông Phương Tam Tam lại đến.
"Tiền bối là?"
Phương Triệt cẩn thận hỏi.
"Ngươi dùng đao?"
"... Vâng."
"Nhận một đao của ta!"
Người kia không nói thêm lời nào, rút đao vung lên, một đạo đao mang bỗng nhiên chém tới.
Phương Triệt giật nảy mình, suýt nữa hét lên: "Bạt Đao Thức!"
Người này tay trái cầm đao bao gồm cả vỏ, giờ phút này tay phải rút đao, chân trụ, hai chân, eo thân xoay chuyển, rút đao xuất đao, mũi đao chỉ hướng, cùng với hướng ánh mắt nhìn, còn có lúc xuất đao thì vai và cổ của hắn giữ ở vị trí ngang bằng, giống hệt như chiêu 'Tay trái cầm vỏ (kiếm, đao) hoành chuyển xoay eo Bạt Đao Thức' được ghi lại trong Vô Lượng Chân Kinh!
Tiêu chuẩn đến cực điểm!
Ở đây cần giải thích vài câu.
Các loại 'thức' được ghi lại trong Vô Lượng Chân Kinh chính là những tư thế thân pháp, bộ pháp tiêu chuẩn có thể duy trì vào bất kỳ thời điểm nào; bất kể là bị tấn công chính diện, bị tấn công từ bên cạnh, hay bị tấn công từ phía sau, các loại tư thế ứng đối rút đao đối kháng đều là tiêu chuẩn, hoàn toàn phù hợp với khả năng chịu đựng tối đa của cơ bắp cơ thể khi ứng biến với tình huống đột phát trong khoảnh khắc đó.
Mà đao pháp của các gia tộc võ đạo thì đều chú trọng việc giết địch tấn công, đối với việc chuẩn bị cho các tình huống tiếp theo lại không thể làm được sự chuẩn bị tuyệt đối đầy đủ. Ví dụ như thường có chuyện người bị 'đánh cho thân thể lảo đảo, bị người thừa cơ một đao chặt đầu'.
Mà việc rút đao cũng tương tự như vậy.
Tư thế nhanh nhất, ổn định nhất, phù hợp nhất với cơ thể, có thể gây sát thương lớn nhất cho địch nhân, khi gặp phải phản kích có thể phản ứng nhanh chóng nhất, cũng đều có tiêu chuẩn của nó.
Mà về điểm này, cả đại lục không có ai thực sự nghiên cứu toàn bộ một lần.
Các loại thức của Vô Lượng Chân Kinh lại thực sự làm được tiêu chuẩn toàn diện, cho nên nói là 'thiên hạ đệ nhất' cũng không hề quá đáng.
Giờ phút này Phương Triệt nhìn thấy Bạt Đao Thức của đối phương thế mà lại hoàn mỹ phù hợp với một thức trong đó, sao có thể không kinh hãi.
Phương Triệt lùi về sau một bước, đồng thời tay phải rút đao, đao quang lấp lánh, dập dờn như nước.
Keng một tiếng.
Hai thanh đao chạm vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận