Trường Dạ Quân Chủ

Chương 331:

Chương 331:
Phương Triệt bên này cũng không có nhiều.
Số còn lại chính là thần tinh mà Ấn Thần Cung cho mình sau kế hoạch nuôi cổ thành thần.
Ấn Thần Cung cũng không keo kiệt, ban đầu cho một trăm viên, sau đó lại cho lục tục, hiện tại đã cấp cho mình một ngàn khối.
Nhưng thứ này, dùng một khối là vơi đi một khối.
Phương Triệt có chút không nỡ dùng, nhưng sau đó ngẫm lại, ài, trong tay Giáo chủ sư phụ còn có năm mươi ngàn viên...
Dùng!
Chủ yếu là sau khi quen với tốc độ được Thủy Vân thiên quả phụ trợ, tốc độ bây giờ lại có chút cảm giác ‘hôm nay ta không có tiến bộ’, cảm giác này rất khó chịu.
...
Tuyết Phù Tiêu không biết mệt mỏi tìm kiếm khắp các khu rừng núi xung quanh vùng đông nam hơn mười ngày, lượn đi lượn lại rất nhiều vòng nhưng không có bất kỳ phát hiện nào.
"Đoạn Tịch Dương chẳng lẽ không tới sao?"
Tuyết Phù Tiêu hơi nghi hoặc.
"Suy đoán của Tam Tam rất ít khi sai. Đây là chuyện gì?"
Nhưng Đoạn Tịch Dương thật sự không đến, hắn lại nhớ tới món quà tân hôn của Phương Triệt vẫn còn cất trong ngực áo.
Mà vào lúc này.
Tin tức của Đông Phương Tam Tam truyền đến: “Tìm được Đoạn Tịch Dương chưa?” “Chưa.” “Vậy ngươi đừng tìm nữa, đến chỗ Phương Triệt trước đi. Tiện thể chuyển lời giúp ta mấy câu.” “Được.” Thế là Tuyết Phù Tiêu rời khỏi rừng núi, trực tiếp chạy tới Bạch Vân Châu.
...
Phương Triệt có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ của mình, hơn nữa còn cố ý áp chế tu vi, không thể đột phá quá nhanh, bởi vì hiện tại hắn cuối cùng đã cảm nhận được chỗ tốt của sương mù tuyền trong đan điền.
Trong một lần cảm ngộ, sương mù tuyền trong đan điền bỗng nhiên cuộn trào tuôn ra, uy lực của thương thế mà lại lớn hơn gấp đôi!
Thứ này vậy mà lại có tác dụng như vậy.
Phương Triệt mừng rỡ, thế là càng cố gắng áp chế.
Tối hôm đó, sau khi trầm mặc cúi người chào sơn động.
Phương Triệt sức cùng lực kiệt trở về Hiền Sĩ Cư.
Hắn trầm mặc ngồi xuống trước chiếc bàn trong sân.
Dạ Mộng nhẹ nhàng mang tới cho hắn một tách trà rồi lui ra.
Kể từ ngày đó, Phương Triệt trở nên trầm mặc hơn rất nhiều. Mặc dù hắn cố hết sức tỏ ra bình thường như mọi khi, nhưng là người đầu ấp tay gối, Dạ Mộng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trong lòng hắn có một nút thắt. Mà nút thắt này không thể gỡ bỏ.
Mỗi khi trời tối trở về, hắn đều ngồi trong sân, để gió đêm thổi qua một hồi.
Dạ Mộng bất lực trước việc này. Nàng biết về Thủ hộ giả tuyệt sát lệnh, cũng biết áp lực mà Phương Triệt đang gánh chịu.
Về phần hành động của bản thân, Dạ Mộng không nghĩ nhiều: Không có chỉ lệnh tới, mình cứ tiếp tục làm nội ứng.
Nếu thật sự cần giết Dạ Ma, thì tiểu thiếp mới cưới của Dạ Ma là tự mình đây đã sớm nhận được chỉ lệnh rồi – không ai dễ dàng hơn chính mình.
Vì vậy Dạ Mộng căn bản không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng Dạ Mộng cũng đột nhiên có suy đoán về thượng tuyến của mình. Đây chính là tuyệt sát lệnh của Cửu Gia, vậy mà người ngay bên cạnh Dạ Ma như mình lại không hề nhận được chỉ lệnh nào!
Tình huống này chỉ có một khả năng, đã rất rõ ràng, đó chính là... Dạ Mộng không dám nghĩ tiếp nữa.
Ta không biết gì cả, ta chỉ là một nội ứng nhỏ bé.
Nếu vì ta tự cho là thông minh mà làm lỡ mưu tính của đại nhân vật, vậy thì tự mình chết cũng không đáng.
Đến nay nàng vẫn nhớ kỹ một mệnh lệnh trong tình báo: Làm nhiệm vụ, truyền tin tức; không có chỉ lệnh, không được hành động!
...
Trong sân.
“Ai...” Phương Triệt cảm nhận cơn gió đêm, khẽ thở dài.
Gió đêm thật lạnh, nhưng đó là cảm giác của người còn sống. Tả Quang Liệt và những người khác... thì không cảm nhận được nữa rồi.
Trong lòng đau xót.
Ngay lúc này, thân thể hắn đột nhiên trôi nổi, cảnh vật thay đổi, tiến vào một không gian trắng xoá.
“...” Phương Triệt im lặng.
Lại tới nữa rồi!
Nhưng ngay lập tức, trong lòng hắn lại khẽ động.
Một giọng nói vang lên hỏi: “Than thở cái gì?” Giọng nói này dù chỉ nghe qua ba lần nhưng lại rất quen thuộc. Quen thuộc đến mức khiến Phương Triệt có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
“Tuyết đại nhân.” Phương Triệt bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là hơi xúc động một chút.” Tuyết Phù Tiêu nói: “Buổi chiều ở trước hang động kia, tại sao phải cúi đầu?” Phương Triệt im lặng một lúc, nói: “Việc đáng tiếc trong đời.” Tuyết Phù Tiêu hừ một tiếng, thân ảnh cao lớn mặc áo trắng ẩn hiện trong sương mù, thản nhiên nói: “Không có tiền đồ.” Phương Triệt im lặng. Đúng là ba chữ này, hắn cũng biết Tuyết Phù Tiêu đã rõ chuyện gì xảy ra.
“Ngươi nếu bị phát hiện, đó mới là việc đáng tiếc cả đời. Sẽ khiến cho những người đã chết, chết không còn chút giá trị nào. Như vậy, bọn hắn dù đã chết cũng sẽ thật sự không tha thứ cho ngươi.” “Bởi vì ngươi khiến mạng của bọn hắn bị vứt bỏ một cách vô ích.” Tuyết Phù Tiêu nói.
“Ta hiểu rồi.” Phương Triệt lặng lẽ nói: “Nhưng ta không vượt qua được cửa ải trong lòng mình.” “Vậy ngươi vượt qua được cửa ải bọn họ chết vô ích kia sao?” Tuyết Phù Tiêu hỏi.
“Ta đã hiểu.” Phương Triệt nhẹ nhàng thở dài.
“Lần này tới, có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, Tam Tam bảo ta chuyển lời cho ngươi một câu, đồng thời bảo ngươi suy nghĩ kỹ.” Tuyết Phù Tiêu nói.
Mắt Phương Triệt sáng lên: “Cửu Gia nói gì?” “Hắn bảo ta hỏi ngươi, đồng thời để ngươi đoán thử xem, Đông Phương Tam Tam hắn cả đời này đã chôn vùi bao nhiêu gia đình.” Tuyết Phù Tiêu nói.
Phương Triệt đột nhiên ngẩng đầu. Trong mắt lóe lên linh quang. Vào khoảnh khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy tự mình dường như đã nghĩ thông suốt.
“Chỉ câu này thôi sao?” “Chỉ câu này thôi.” Tuyết Phù Tiêu nói: “Còn nữa, lễ vật tân hôn Tam Tam gửi cho ngươi đây. Cho lão bà của ngươi một viên Cực phẩm Tẩy Tủy Đan, một viên Cực phẩm Bồi Nguyên Đan; trước tẩy tủy, sau bồi nguyên, rõ chưa?” “Hiểu rồi!” Phương Triệt mừng rỡ.
Đây là thứ Dạ Mộng cần nhất.
“Ngoài ra, nghe nói ngươi dạo trước có được phi đao, cho ngươi một bản bí kíp Tuyệt Mệnh Thập Tam Đao, tự mình tu luyện đi. Quyển bí tịch này xuất từ một bí cảnh, không thuộc về Thủ hộ giả, cũng không thuộc về Duy Ngã Chính Giáo. Ngươi hiểu chứ.” “Ta hiểu!” Phương Triệt mừng rỡ.
Nói như vậy, mình có thể tùy ý sử dụng mà không cần lo lắng gì.
“Ngoài ra, cho ngươi hai viên Tan Thần Đan. Ít nhất, ngươi phải đợi đến lúc đột phá Vương cấp lục phẩm mới có thể dùng.” “Minh bạch.” “Lúc sử dụng, dùng thần thức bao bọc Thần Tính Vô Tướng Ngọc, sau đó để dược lực của Tan Thần Đan chậm rãi dung hợp thần tính, quá trình này cần ít nhất ba ngày. Ngươi phải nhớ kỹ!” “Ta minh bạch, ta nhớ kỹ.” Tuyết Phù Tiêu hừ một tiếng, nói: “Ngươi thành thân, ta cũng góp một phần.” Nói xong lấy ra hai quả trái cây. Một quả màu trắng, một quả màu đen.
Phương Triệt nhìn thấy thì mắt sáng rỡ.
Bảo bối à!
“Biết đây là trái gì không?” Biểu cảm của Tuyết Phù Tiêu ít nhiều có chút kỳ quái.
“Hắc bạch quả?” Phương Triệt nghiêm túc phán đoán.
“Hắc bạch quả cái quái gì...” Tuyết Phù Tiêu mắng; “Đây là Âm Dương Quả, hiểu không?” “Âm Dương Quả gì cơ?” “Âm Dương Quả, còn gọi là Song Tu Quả.” Tuyết Phù Tiêu nói: “Hiểu chưa?” “Chưa hiểu.” “Chưa hiểu thì ăn vào sẽ hiểu. Nữ ăn quả đen, nam ăn quả trắng, ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm lẫn.” “Tuyệt đối không thể.” “Đi ăn đi.” Tuyết Phù Tiêu nói: “Đây là linh quả mà tất cả vợ chồng người tu hành trong thiên hạ đều tha thiết mơ ước. Tiểu tử ngươi đừng có nghĩ sai về ta đấy.” Đối với một tên tiểu bạch chẳng biết gì cả, Tuyết Phù Tiêu vẫn không yên tâm dặn dò thêm một câu.
Lỡ như sau này có tin đồn người ta tân hôn, Tuyết Phù Tiêu ta lại lặn lội vạn dặm đến dạy người ta song tu, thì cái mặt mo này của lão tử cũng vứt đi luôn.
Phương Triệt cười hắc hắc nhận lấy.
Đây đúng là đồ tốt, tự mình từng nghe nói về thứ này, là chí bảo khó tìm khó gặp.
Về phần chỗ tốt, khụ, ai dùng người nấy biết...
Đương nhiên, tác dụng lớn nhất là có thể thúc đẩy tu vi lẫn nhau, bởi vì sau khi dùng, sẽ tự nhiên hình thành một vòng tuần hoàn trong kinh mạch của cả hai...
Về phần cụ thể thế nào, Phương Triệt có chút ngại ngùng, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt bỉ ổi trên mặt hắn, Tuyết Phù Tiêu càng cảm thấy thanh danh của mình bị hủy hoại. Hắn tức giận nói: “Tiểu tử, lo mà nâng cao tu vi của mình đi, lần sau ta tới sẽ tìm ngươi tính sổ!” Phương Triệt sửng sốt: “Tuyết đại nhân muốn tìm ta tính sổ gì?” Tuyết Phù Tiêu giận dữ nói: “Ngươi đánh tử đệ Tuyết gia của ta thành phân vương, khiến ta thành trò cười trong đám huynh đệ, lẽ nào không nên tìm ngươi tính sổ sao?” Phương Triệt cạn lời đến cực điểm: “Tuyết đại nhân, hài tử nhà ngài muốn đi tìm phân, ta ngăn được sao?” “Với lại, các huynh đệ của ngài đều là thân phận gì, bọn họ muốn cười nhạo ngài, ta ngăn được sao?” Lời còn chưa dứt, đã thấy mặt Tuyết Phù Tiêu lập tức đen lại.
Ngay sau đó mắt tối sầm lại, hắn đã bị ném xuống bàn đá trong sân.
Một tiếng ‘ầm’, bàn đá vỡ thành một đống đá vụn.
Hắn đã bị đẩy ra khỏi lĩnh vực, trong tai còn văng vẳng giọng nói của Tuyết Phù Tiêu: “Tiểu tử, hôm nay là chúc mừng tân hôn của ngươi, ta tạm thời không tính sổ với ngươi. Ngươi cứ chờ lần sau!” Ngay lập tức không còn âm thanh nào nữa.
Phương Triệt đứng dậy, mặt vẫn đầy ấm ức: “Đây không phải là thuần túy vô lý sao chứ? Hài tử nhà ngài gây chuyện lại trách ta...” Dạ Mộng nghe tiếng động bên ngoài vội vã đi từ trong phòng ra, thấy Phương Triệt ngã sóng xoài trên đất thì không khỏi giật mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao uống trà mà lại làm vỡ cả bàn thế này?” Phương Triệt trợn mắt định giải thích, lại phát hiện chuyện này thế mà... không có cách nào giải thích!
Giải thích cái gì? Chẳng lẽ nói chúng ta thành thân nên Tuyết Phù Tiêu đến tặng quà?
Mặc dù giải thích như vậy thì Dạ Mộng tuyệt đối sẽ không tin, nhưng... vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
“Vừa rồi luyện công, tâm huyết dâng trào, có chút cảm ngộ, linh khí không khống chế tốt.” Phương Triệt hắng giọng một cái.
Dạ Mộng không khỏi bội phục: “Không thể không nói chàng thật thông minh, thiên tư tốt thật. Chàng xem cái bàn này, vừa vặn vỡ thành một trăm linh tám mảnh đá nhỏ, mảnh nào cũng vuông vức, không chút tì vết, dùng dao cắt cũng không chuẩn như vậy, khó nhất là các góc cạnh cũng được mài giũa mượt mà như thế... Lĩnh ngộ lần này của chàng uy lực lớn thật.” Nàng thật lòng vui mừng thay cho Phương Triệt.
Phương Triệt hắng giọng một cái. Gãi gãi đầu.
Cái này thì... lão tử thật đúng là làm không được.
Nhãn châu đảo một vòng, hắn nắm chặt tay Dạ Mộng nói: “Đi, vào phòng nào, hôm nay ta chuẩn bị cho nàng một loại quả ngon lắm, ăn rất ngon đấy...”
Một đêm trôi qua.
Phương Triệt thần thanh khí sảng, cảm thấy dễ chịu cực kỳ.
Hơn nữa tu vi cũng ngưng thực hơn rất nhiều.
“Âm Dương Quả này quả nhiên là đồ tốt, ai dùng người nấy biết a.” Phương Triệt không khỏi liên tục tán thưởng.
Thậm chí đối với cuộc sống sau này cũng tràn đầy mong đợi.
Tối hôm qua tự nhiên là dùng Âm Dương Quả trước; còn Tẩy Tủy Đan và Bồi Nguyên Đan, đương nhiên xếp thứ hai.
Tẩy tủy bồi nguyên thì gấp cái gì? Còn nhiều thời gian mà.
Ví dụ như ban ngày hôm nay, lúc ta không có nhà, Dạ Mộng chẳng phải có thể thỏa thích tẩy tủy bồi nguyên sao? Như vậy cũng không làm lỡ buổi tối, đúng không?
Hoàn mỹ!
...
Phương Triệt đang luyện công, đang tiến bộ, đang cảm ngộ, thực lực cũng đang không ngừng tăng lên.
Mà toàn bộ vùng đông nam, trong khoảng thời gian này, lại dậy sóng kinh hoàng, hết đợt này đến đợt khác.
Dạ Ma vậy mà lại ra tay giết người! Điều này khiến Đông Phương Tam Tam tức giận, dùng cớ này trực tiếp hạ lệnh toàn bộ vùng đông nam bắt đầu cuộc đại truy bắt.
Hơn nữa, tổng bộ một lần nữa thành lập Hàn Kiếm Các, Đông Phương Tam Tam trực tiếp hạ lệnh, điều động một ngàn bảy trăm vị cao thủ từ Hàn Kiếm Các bổ sung cho các trấn thủ đại điện ở mười bảy châu vùng đông nam.
Mỗi một trấn thủ đại điện được tăng cường thêm hai vị Hoàng cấp, tám vị Vương cấp và chín mươi vị Võ Hầu.
Đông Phương Tam Tam lại hạ tử mệnh lệnh cho Triệu Sơn Hà: “Bất kể thế nào cũng phải giết chết Dạ Ma! Dạ Ma không chết, Triệu Sơn Hà ngươi phải chịu trách nhiệm!” Sau khi ra lệnh, hắn nhìn chằm chằm về hướng tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo, trong mắt lộ vẻ trầm tư.
“Từng bước thế này đều nằm trong dự liệu, chắc cũng gần đủ rồi, Ấn Thần Cung hẳn đã sợ hãi lo lắng lắm rồi... Mục đích bên này xem như đã đạt thành. Nhưng áp lực gây ra cho tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo... Liệu hiện tại đã đủ để các gia tộc kia tứ phía ép Nhạn Nam chưa?” “Nhạn Nam! Ngươi còn chưa thu tay sao? Áp lực vẫn chưa đủ à?!” Hắn quay người, suy nghĩ về hậu quả mà mệnh lệnh này của mình sẽ mang lại, nhất là phản ứng có thể có từ phía Duy Ngã Chính Giáo, trầm tư một lát: “Về mặt tiết tấu, không cần Thủ hộ giả tung tin đồn để dẫn dắt, đám cha mẹ có con cái ở bên kia... thế là đủ rồi, đều là tấm lòng cha mẹ, chắc chắn sẽ sốt ruột. Bước này, có người thay ta làm rồi.” “Vậy thì trực tiếp bắt đầu bước tiếp theo. Cái giá Phương Triệt phải trả khi bị buộc giết người là rất lớn, cơ hội cũng tốt, nhưng những lợi ích nhận được từ chuyện này hiện tại vẫn còn thiếu rất nhiều.” “Cơn tức giận này, cần phải mượn gió bẻ măng thêm chút nữa! Nhất định phải để Dạ Ma cũng nhận được lợi ích tại tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo.” Đông Phương Tam Tam suy tư: “... Nếu bây giờ ta tự mình trực tiếp gây chấn động cho Nhạn Nam một phen thì sao?” Hắn cẩn thận cân nhắc mọi phương diện, mọi khả năng và hậu quả sau đó.
Cuối cùng hắn quyết định: “Cứ làm như vậy! Bây giờ, cứ để Dạ Ma được treo tên ở hàng thượng đẳng chỗ các vị phó tổng Giáo chủ tại tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo trước đã rồi nói sau!” (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận