Trường Dạ Quân Chủ

Chương 676:

Chương 676:
Đúng sai chính là cách để tăng trưởng kinh nghiệm. Ngươi hiện tại đang có cơ hội để được phép sai lầm."
"Cho nên dù là sai, cũng phải kiên trì ý kiến của bản thân."
"Phần của đám thủ hộ giả kia cũng nhất định phải đưa cho họ, Dạ Ma vẫn là có tầm nhìn quá hạn hẹp; vì sao phải đưa? Bởi vì, Đông Phương Tam Tam cũng đang ngầm đồng ý việc chỉnh đốn lần này của ngươi. Nói cách khác, lần chỉnh đốn thế ngoại sơn môn này của ngươi là nhận được sự ủng hộ chung của ta và Đông Phương Tam Tam. Điểm này ngươi nhất định phải rõ ràng!"
"Nếu Đông Phương Tam Tam không muốn thấy cục diện này, hắn đã sớm phái người ngăn cản. Cho nên ngươi hiểu rồi đấy."
"Đã Đông Phương Tam Tam cũng ủng hộ, vậy thì có thứ hắn muốn. Mà thứ hắn muốn ngươi không cho hắn, thì hành động lần này của ngươi cũng không thể nào hoàn thành được."
Nhạn Nam nói: "Điểm này, ngươi phải nhận thức tỉnh táo mới được."
Nhạn Bắc Hàn vẻ mặt biến đổi, chỉ cảm thấy trong lòng thông suốt hẳn ra, tâm phục khẩu phục: "Vâng, điểm này, ta và Dạ Ma đều không cân nhắc đến."
"Bây giờ biết cũng không muộn."
Nhạn Nam nói: "Rất tốt, Băng Di của ngươi đã qua giúp ngươi rồi, vậy ngươi phải nghĩ cách giữ Băng Di của ngươi lại."
"Đã hiểu."
Nhạn Bắc Hàn nói.
Nhạn Nam cười ha hả một tiếng, sau đó nói: "Đi đi, đi làm việc đi. Đúng rồi, Quỳnh Tiêu hoa hiện tại ngươi còn không?"
"Không có!!"
Nhạn Bắc Hàn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Nhạn Nam đành phải bỏ qua: "Được rồi, đi chơi đi."
Cúp thông tin, Nhạn Nam cau mày, có chút phát sầu. Tin tức về Quỳnh Tiêu hoa đã dấy lên sóng to gió lớn tại tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo.
Một vị nữ ma đầu vốn chỉ là hạng phổ thông trong đám Thần Ma, thế mà trực tiếp xông vào nơi làm việc của Nhạn Nam để yêu cầu.
"Ta vì Thần Giáo chảy qua máu, ta vì Thần Giáo lập qua công, dung mạo ta bị hủy, lại còn đã già, đóa Quỳnh Tiêu hoa này nhất định phải có một phần của ta!"
Chưa kể đến bảy tám nữ ma đầu cao giai khác, mỗi ngày đều bao vây chặn đánh Nhạn Nam.
Những nữ nhân này hoàn toàn là không muốn sống nữa.
Đối mặt với thương của Đoạn Tịch Dương cũng dám xông lên.
"Không có Quỳnh Tiêu hoa ta sống cũng không có ý nghĩa, Đoạn thủ tọa giết ta đi. Người khác đều có mà ta lại không có, ta sống đối với Duy Ngã Chính Giáo chúng ta cũng chẳng có tác dụng gì..."
"Đúng vậy, Đoạn thủ tọa ngài cứ ra tay đi, ta không hề có lời oán giận nào, ta chỉ cần Quỳnh Tiêu hoa!"
"Tới đi Đoạn thủ tọa!"
"..."
Ngươi có thể tưởng tượng được cảnh tượng một đám nữ ma đầu làm cho Đoạn Tịch Dương cũng không dám động thủ là gì không? Nhạn Nam bày tỏ trước đó mình không dám tưởng tượng, nhưng bây giờ thì đã thấy rõ ràng.
Không chỉ có chuyện của nữ ma đầu, mà còn có rất nhiều lão ma đầu lũ lượt tìm đến.
"Lão bà của ta muốn một đóa Quỳnh Tiêu hoa."
"Tiểu thiếp của ta..."
"Tình Nhi ta mới tìm được..."
Sau đó là những lão ma đầu mấy trăm năm, mấy ngàn năm không rời núi cũng đều tìm tới: "Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ, cái đóa Quỳnh Tiêu hoa kia ta muốn một đóa cũng không quá phận chứ?"
Điều khiến Nhạn Nam bực bội nhất là...
Mấy lão ma đầu độc thân cũng tìm tới: "Ta muốn một đóa Quỳnh Tiêu hoa."
Nhạn Nam tức đến choáng váng: "Ngươi đường đường độc thân, muốn Quỳnh Tiêu hoa thì có ích lợi gì!?"
Lão ma đầu độc thân vội nói: "Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ, lời này của ngài, cũng chính vì độc thân nên mới cần thứ tốt này chứ, để làm sính lễ a..."
Nhạn Nam muốn phát điên.
Lời các ngươi nói đều rất có lý.
Nhưng ta cẩn thận tính toán, nếu mỗi người đều cho, ta cần ít nhất hơn năm ngàn đóa!
Ngay từ đầu Nhạn Nam để Đoạn Tịch Dương hộ pháp cho mình, ngăn cản đám người này xông vào, kết quả Đoạn Tịch Dương hộ pháp được nửa ngày, trực tiếp trốn vào đồng hoang mà đi...
Hơn nữa còn là vứt thẳng Nhạn Nam lại, ném cho những người kia rồi Đoạn Tịch Dương mới thoát thân được.
Nhạn Nam bị Đoạn Tịch Dương bán đứng không còn cách nào khác, trong nháy mắt liền bị đám nữ ma đầu, nam ma đầu vây chặt.
Cái gì mà Phó Tổng Giáo chủ thứ nhất chủ chưởng giáo vụ, cái gì mà cao thủ Vân Đoan, cái gì mà uy vọng vạn năm, hết thảy đều vô dụng.
Một đám nữ ma đầu điên cuồng gào thét.
"Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ, đừng nói là ngài, đối mặt với Quỳnh Tiêu hoa, cho dù là Giáo chủ chí cao ở đây, cũng sẽ như vậy!"
Câu nói đó, Nhạn Nam thật sự tin!
Đám nữ nhân này chết còn không sợ, còn quan tâm Giáo chủ chí cao gì nữa?
Cuối cùng Nhạn Nam triệu tập tất cả mọi người lại, đau lòng nhức óc: "Còn ra thể thống gì nữa! Cứ thế này bức bách cấp trên, cho dù là ở quan trường thế tục, cũng không thể xuất hiện! Các ngươi xem chỗ ta đây là nơi nào!"
Đám người không chút yếu thế: "Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ, ngài cứ nói đi, phải làm sao bây giờ! Dù sao thì Quỳnh Tiêu hoa này, tất cả mọi người đều muốn!"
Nhạn Nam giận dữ nói: "Chính các ngươi ngó xem các ngươi có bao nhiêu người! Sau đó dùng cái đầu to bằng hạt đậu xanh của các ngươi nghĩ thử xem, ta dù có đi nữa, loại bảo bối đó, ta có thể có nhiều như vậy sao?"
Đám người hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Lời này của Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ quả thực là quá có lý.
Chúng ta quá đông người.
Mặc kệ Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ có bao nhiêu, cũng tuyệt đối không đủ.
"Vậy ngài có bao nhiêu?"
Diễm Ma có địa vị cao nhất hỏi.
"Ta chỉ có sáu đóa!" Nhạn Nam nặng nề nói: "Chỉ đủ cho mười hai người dùng!"
Hắn vẫn giấu đi bốn đóa! Nhưng câu nói này của hắn lại chọc phải một cái phiền phức cực lớn.
"Sáu đóa? Mười hai người dùng?"
Diễm Ma mắt sáng lên: "Là Quỳnh Tiêu hoa đã ngưng kết thành Thiên Nhan đan?"
Nhạn Nam: "!!!"
Râu bạc run lên, liền muốn chạy.
Xong rồi, lão phu lỡ lời rồi.
"Ngăn hắn lại!"
Diễm Ma rống to một tiếng.
Lập tức cả đám người ưỡn ngực chen lấn khiến Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ không thể nhúc nhích.
Nhạn Nam thật sự không ngờ tới, mình già cả thế này mà còn có thể hưởng thụ diễm phúc như vậy. Xung quanh thân thể toàn là mềm mại.
Chính mình cũng không dám động đậy, thế mà những nữ nhân này vẫn còn đang ma sát.
Cứng rắn giơ tay rống to: "Tất cả lui ra, ta nghĩ biện pháp!"
Mọi người không lùi.
Chờ biện pháp.
"Chỉ có sáu đóa, dùng cho mười hai người, sáu viên Thiên Nhan đan, sáu đóa Quỳnh Tiêu hoa."
Đầu óc Nhạn Nam vào lúc này chuyển động cực nhanh, không nhanh không được, những nữ nhân này sắp ăn tươi nuốt sống mình rồi.
"Vân Đoan Binh Khí Phổ, đầu người của một trăm thủ hộ giả đứng đầu, một cái đầu đổi một đóa!"
"Các cứ điểm trấn thủ của thủ hộ giả, các nơi cực cảnh, công phá một cái đổi một viên Thiên Nhan đan!"
"Đều chỉ tính đến vị trí thứ sáu!"
"Làm được, tới tìm ta lấy! Làm không được, đừng trách Nhạn Nam ta không nể tình."
"Các ngươi tự mình nghĩ cách, thực lực không đủ thì tự nghĩ cách tìm người giúp đỡ!"
"Dù sao điều kiện ở ngay đây, phát hết thì thôi!"
Nhạn Nam nói rất nhanh đem quy tắc nói một lần.
"Làm không được, cũng đừng tới tìm ta. Số lượng có hạn, ta cũng không có cách nào!"
Nhạn Nam nói năng chắc như đinh đóng cột: "Mau buông ta ra."
Mấy nữ ma đầu cuối cùng cũng dời thân thể ra.
Sau đó liền bắt đầu từng người trầm ngâm suy nghĩ, rồi từng người bắt đầu liếc mắt lung tung, tìm ai làm trợ thủ đây?
Mà mấy ma đầu độc thân thì lại trở thành mục tiêu của mấy nữ ma đầu.
Kẻ này, trước kia theo đuổi ta...
Gia hỏa này trước đó hình như từng tỏ ra có chút ý tứ với ta...
Nhạn Nam rốt cục cũng thoát thân được khỏi vòng vây son phấn, mang theo một thân mùi thơm trốn vào đồng hoang.
Thật là đáng sợ!
Vừa mới trở lại thư phòng mình ngồi xuống, cửa liền bị đẩy ra, Diễm Ma uốn éo cái mông đi vào: "Nhạn Phó Tổng Giáo Chủ..."
"Quy tắc ta đã nói rồi."
"Người ta không cần tuân thủ quy tắc."
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn trực tiếp lấy..."
"Không có!"
"Vậy ta làm nãi nãi cho Nhạn Bắc Hàn cũng được..."
Diễm Ma phong tình vạn chủng đi tới.
Thân thể Nhạn Nam như mây khói tiêu tán.
Lưu lại hai chữ: "Không được!"
Diễm Ma hừ một tiếng, cười híp mắt đi ra ngoài: "Xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu! Lão nương đã dùng tới sắc dụ mà còn bị cự tuyệt..."
Không nhắc tới tình cảnh nước sôi lửa bỏng của Nhạn Nam.
Bên phía Đông Phương Tam Tam ngược lại lại là xuân phong đắc ý.
Quỳnh Tiêu hoa hắn căn bản không hề để lộ ra.
Nhưng mà chuyện cũng phải làm.
Bên ngoài đều đang xôn xao tra tìm người đứng sau Phương Triệt, Đông Phương Tam Tam lại bí mật đi tìm Phong Vân Kỳ.
"Kỳ huynh."
Đông Phương Tam Tam trực tiếp đưa Phong Vân Kỳ vào trong lĩnh vực của mình: "Có một đại sự cần thương lượng."
"Chuyện gì?"
"Luyện chế đan dược khôi phục dung mạo, thanh xuân vĩnh trú."
"Làm không được."
"Sao lại làm không được?"
"Không có thuốc."
"Nếu như có thì sao?"
"Có thì làm được."
"Cần thuốc gì?"
Phong Vân Kỳ liệt kê ra một đống.
"Ta có Quỳnh Tiêu hoa và Thiên Nhan đan."
"..." Phong Vân Kỳ trừng to mắt: "Vậy thì trực tiếp dùng là được mà. Luyện thành đan dược còn không bằng trực tiếp dùng. Đây chính là Trú Nhan đan tự nhiên."
"Nhưng không thể bại lộ, ngay cả nói cũng không thể nói."
Đông Phương Tam Tam nói.
"Ai thế?" Phong Vân Kỳ ngơ ngác.
"Cho nên muốn ngươi nghĩ cách."
"Ta không có cách."
Phong Vân Kỳ buông tay bắt đầu tỏ vẻ bất lực: "Thứ này vốn không cần bất kỳ luyện chế nào, hơn nữa, Quỳnh Tiêu hoa và Thiên Nhan đan đều không thể phá hỏng, một khi phá hỏng tương đương với phá hủy sự hoàn mỹ của Thiên Ý, hiệu quả trú nhan cũng sẽ không còn hoàn mỹ. Ngươi không hiểu điều này sao?"
"Ta hiểu, nhưng ta vẫn muốn làm, dược hiệu yếu một chút không sao, có thể trừ sẹo, có thể trú nhan là được. Số lượng cần nhiều."
Đông Phương Tam Tam nói: "Ngươi cũng biết... Các nàng ấy bây giờ cần nhất là trừ sẹo chứ không phải trú nhan. Cho nên... Sau khi dùng thuốc trừ sẹo, lại cho một phiên bản tăng cường của Trú Nhan đan trước đó... duy trì dung mạo một hai ngàn năm không đổi, như vậy là đủ rồi."
Phong Vân Kỳ gãi đầu: "Quỳnh Tiêu hoa là vĩnh viễn... Ngươi làm vậy quá lãng phí..."
"Không có cách nào, ai bảo chúng ta nghèo? Chỉ có mấy đóa đó, mới có thể chiếu cố được mấy người? Mà cao thủ nữ tử bị thương của chúng ta có bao nhiêu? Lúc trước Độc ma, Viêm ma, Thi ma vì làm suy giảm chiến lực của chúng ta, đã dùng độc gì ngươi cũng không phải không biết."
Đông Phương Tam Tam thở dài: "Đó đều là vết sẹo cả đời khó khôi phục."
Phong Vân Kỳ khuất phục: "Ngươi có bao nhiêu đóa?"
"Ba mươi đóa. Đều có Thiên Nhan đan. Có thể luyện ra bao nhiêu đan dược?" Đông Phương Tam Tam hỏi.
"Nếu những tài liệu khác ngươi cũng chuẩn bị đủ, lại cho ta Thiên Tinh thủy, năm trăm viên không thành vấn đề."
Phong Vân Kỳ nói.
"Không có Thiên Tinh thủy."
Đông Phương Tam Tam lắc đầu.
"Vậy nhiều nhất hai trăm viên."
Phong Vân Kỳ tính toán một hồi.
"Hai trăm viên... Cũng đủ rồi."
Đông Phương Tam Tam nói: "Nếu đã như vậy, liền tiến hành. Sau đó đối ngoại tuyên bố là công lao của Kỳ huynh, đều là nhờ có ngươi, ngươi đem Thiên Cơ ngọc tâm năm đó đều hòa tan vào mới luyện thành Trú Nhan đan mới. Chính là vì mưu cầu phúc lợi cho các tỷ muội cao thủ bên Thủ hộ giả."
Phong Vân Kỳ lẩm bẩm: "... Thiên Cơ ngọc tâm, lão tử hôm nay mới là lần đầu tiên nghe nói Thiên Cơ ngọc còn có ngọc tâm..."
"Nhưng Kỳ huynh năm đó chính là thần tuyển người, chuyện này thiên hạ năm đó đều biết, trên người sao có thể không có chút đồ tốt nào?"
Đông Phương Tam Tam nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
Nhìn thân ảnh rời đi của Đông Phương Tam Tam, Phong Vân Kỳ một mặt mộng bức.
"Tại sao ta có cảm giác lão tử hiện tại bị kẹt trong cái sơn động luyện đan này không ra được nữa? Đây mẹ nó không phải là cả đời phải ăn nhờ ở đậu hay sao??"
Vội vàng cầm lấy ngọc truyền tin hỏi Đông Phương Tam Tam: "Ngươi nói cho ta biết lão Lục ở đâu ta liền luyện đan cho ngươi!"
Đông Phương Tam Tam hồi đáp: "Ngươi luyện xong đan dược ta sẽ nói cho ngươi biết lão Lục ở đâu."
"..."
Phong Vân Kỳ tức đến râu bạc cũng phát run: "Thật không có một kẻ nào tốt!"
Đông Phương Tam Tam quay về sắp xếp một phen, tìm một vị cao thủ nữ tử từng bị thương, liên lạc: "Ngươi lập tức đến, cứ như thế như thế... diễn một tuồng kịch, thành thạo mà."
Sắp xếp xong xuôi, sau đó tiếp tục hội nghị về việc điều tra Phương Triệt, và nghiên cứu xem người đứng sau Phương Triệt rốt cuộc là ai.
Cái tư thái này nhất định phải làm cho Nhạn Nam xem, hơn nữa phải làm cho thật giống.
Đang họp.
Đột nhiên có người tiến vào bẩm báo: "Cửu Gia, Ba Cửu tiền bối tới."
Lập tức các vị cao tầng trong hội nghị đều hai mặt nhìn nhau.
Đông Phương Tam Tam lập tức đeo lên mặt nạ thống khổ.
Tuyết Phù Tiêu hắng giọng đứng lên: "Ta có chút việc."
Nhuế Thiên Sơn đã chạy ra năm bước: "Ta lát nữa quay lại."
Đông Phương Trọng Danh thì ngay cả lời cũng không nói đã chạy trước.
Ba Cửu tiền bối.
Ba mươi chín muội của Đông Phương Tam Tam, Đông Phương Ba Cửu. Nữ nhân này cũng không dễ chọc.
Lúc đám người nháo nhào.
Chỉ thấy một nữ tử che mặt bằng mạng sa đen, dáng người thướt tha đi vào, trong tay kéo cổ áo Nhuế Thiên Sơn vừa chạy ra, đối với Tuyết Phù Tiêu đang vội vã chạy ra ngoài nói: "Ngươi quay về ngồi xuống!"
Tuyết Phù Tiêu vẻ mặt xanh xao, nhìn Nhuế Thiên Sơn đang bị túm chặt cổ áo với vẻ mặt cầu cứu một chút, ngoan ngoãn quay về cúi đầu ngồi xuống.
Nếu bàn về tu vi, chiến lực, Đông Phương Ba Cửu thật sự không phải đối thủ của Nhuế Thiên Sơn và Tuyết Phù Tiêu.
Nhưng mà...
Đông Phương Ba Cửu kéo Nhuế Thiên Sơn như đang xách cổ chuột đất ném vào chỗ ngồi, hỏi Đông Phương Tam Tam: "Cha đâu? Ta lần này đến còn muốn vấn an lão nhân gia người."
Đông Phương Tam Tam nhíu mày: "Xem ngươi bây giờ ra bộ dáng gì! Đang họp mà xông vào, còn ra thể thống gì! Có chuyện không thể lát nữa nói sao?"
"Không thể!"
Đông Phương Ba Cửu nói: "Cha chạy mất rồi ta tìm ngươi."
"Hắn đang ở Trùng Dương lâu, ngươi mau đi tìm hắn đi." Đông Phương Tam Tam phất phất tay. Thái độ vội vàng muốn đuổi muội muội đi vô cùng rõ ràng.
"Vậy ta vẫn tìm ngươi."
"..."
Đông Phương Tam Tam thở dài, nói: "Nói đi."
"Nghe nói Nhạn Nam bên Duy Ngã Chính Giáo tìm được Quỳnh Tiêu hoa, chúng ta cũng muốn."
Đông Phương Ba Cửu thẳng thắn, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận