Trường Dạ Quân Chủ

Chương 505: Từ hôm nay, hạnh phúc [ hai hợp một ] (1)

Chương 505: Kể từ hôm nay, hạnh phúc [hai chương gộp làm một] (1)
"Đại ca ca?"
Nhậm Xuân lật người bò dậy, không thể tin được mà nhìn ra bên ngoài.
Bảy đứa trẻ còn lại cũng đều kinh hãi nhìn ra cửa.
Chỉ thấy vị đại ca ca tốt bụng ban nãy đang ôm Nhậm Đông, mỉm cười đi vào từ cửa.
Trên mặt tiểu nha đầu, lệ còn chưa khô, nhưng trong mắt đã ánh lên niềm vui sướng. Có thể thấy rõ những vệt nước mắt trên khuôn mặt.
"Đại ca ca... Ngài... Ngài sao lại tới đây?"
Nhậm Xuân lắp bắp.
Trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết, cũng có suy đoán, nhưng suy đoán này quá tốt đẹp, hắn không dám tin.
"Ừm, còn đứng ngây đó làm gì. Mau theo ta đi... Nhà của ta có rất nhiều việc cần các ngươi làm."
Phương Triệt mỉm cười thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, tất cả động đậy nào! Chậm là không có kẹo ăn đâu!"
Tám đứa bé lập tức ngây người như phỗng.
Hồi lâu sau, chúng mới oà khóc nức nở, vừa gạt nước mắt vừa cười: "Đại ca ca, đây là... thật sao?"
"Có thật hay không, tự mình đi xem." Phương Triệt nói: "Muội muội của các ngươi, cái mũi nhỏ thì khụt khịt, nước mắt nước mũi tèm lem, lại thích khóc như vậy, giao cho ta thì ta biết làm sao, chính các ngươi phải theo mà chăm sóc chứ."
Phương Triệt trừng mắt, nghiêm túc nói: "Nhanh lên, hôm nay bản công tử đã nhận hết các ngươi rồi!"
"Vâng ạ!!"
Tám đứa trẻ nhảy cẫng lên, nước mắt văng tung tóe trong không trung, khúc xạ thành vạn tia sáng cầu vồng, chiếu rọi lên từng gương mặt nhỏ nhắn tuy lem luốc nhưng đang nở nụ cười rạng rỡ.
Đông Vân Ngọc, Phong Hướng Đông và Thu Vân Thượng ba người đứng chờ ở ngoài cửa, nhìn nhau cười.
Trong lòng ai nấy đều vui vẻ.
Phong Hướng Đông hứng khởi nói: "Ta đi chuẩn bị giường chiếu, chăn đệm quần áo các thứ. Tạm thời viện tử của chúng ta chưa xong, trước hết sắp xếp vào phòng ký túc xá trống của Phương Lão Đại ở tổ sáu trong tuần tra sảnh." Nói rồi quay người chạy như bay.
Đông Vân Ngọc cũng xoay người chạy đi: "Vậy ta về thu dọn ký túc xá. Tiện thể xem còn có gì cần chuẩn bị không."
Thu Vân Thượng cùng Phương Triệt đi cùng, dẫn theo chín củ cải nhỏ chậm rãi đi về.
Ánh nắng chiều chiếu từ phía sau tới, in bóng mọi người đổ dài về phía trước, như thể muốn kéo dài đến tận cùng thế giới.
Nhậm Đông đã từ trong lòng Phương Triệt trượt xuống, bàn tay nhỏ bé được đặt vào lòng bàn tay ấm áp của ca ca, nheo đôi mắt khóc sưng lên, hạnh phúc cười.
Thật tốt quá!
Đến tuần tra sảnh.
Thu Vân Thượng dẫn đám tiểu gia hỏa đi tắm rửa, còn Đông Vân Ngọc đã mua về một đống lớn quần áo, giày dép.
Trong phòng tắm lớn nóng hầm hập, tám cậu bé trai trần như nhộng ngồi xổm bên trong ra sức kỳ cọ.
Nước trong bồn tắm nháy mắt liền đen sì... Sau đó chúng kinh ngạc nhìn nước bẩn vèo một cái biến mất, rồi nước nóng ào một tiếng lại chảy đầy.
"Oa, thật thần kỳ..."
Mấy tiểu tử thay nhau kỳ cọ, đứa nào đứa nấy đều xem người bạn dưới tay mình như con heo đất sáng bóng, hận không thể kỳ cọ tróc cả da thịt ra.
Tóc gội đi gội lại, nước đen chảy đi chảy lại...
Trong phòng nhỏ sát vách.
Một nữ chấp sự bị Phương Triệt bắt tráng đinh, đang tắm rửa cho tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu vừa xấu hổ vừa nhột lại vừa ngại ngùng, co rúm người lại ríu rít khe khẽ, nhưng vẫn bị nữ chấp sự lật qua lật lại tắm cho sạch sẽ.
Khăn mặt trắng như tuyết nhẹ nhàng quấn quanh, thoáng chốc đã biến tiểu nha đầu thành một con sâu róm cỡ lớn.
"Ai nha, Phương đội trưởng đúng là có mắt nhìn, thật sự là một tiểu mỹ nhân bại hoại..."
Nữ chấp sự cũng phải kinh ngạc.
Lúc trước lem luốc không nhìn ra, giờ nhìn kỹ mới thấy, tiểu nha đầu này tuy suy dinh dưỡng, sắc mặt tái nhợt, nhưng ngũ quan lại tinh xảo đến cực điểm, thật sự là một mỹ nhân tuyệt sắc bại hoại.
Tiểu nha đầu đỏ bừng mặt.
Được nữ chấp sự lau khô tóc, vung tay một cái, linh khí lướt qua, tức thì sạch sẽ sảng khoái.
Bên cạnh bày mấy bộ quần áo nhỏ xinh đẹp, mắt tiểu nha đầu đã len lén liếc nhìn mấy lần...
Đẹp quá, là cho ta sao?
Cho ta sao?
Oa a...
Trong đôi mắt tiểu nha đầu xuất hiện những trái tim hồng hạnh phúc.
Một lúc sau, chín đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề được dẫn đến trước mặt Phương Triệt và mọi người, vừa mặc quần áo mới, tay chân đều không biết để đâu.
Ngượng ngùng không biết làm gì, hết kéo chỗ này lại chỉnh chỗ kia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt ai cũng nở nụ cười ngây ngô như trong mơ: "Hì hì hì..."
Mãi cho đến tận bây giờ, chúng vẫn thực sự cảm thấy mình đang ở trong giấc mơ đẹp, chưa tỉnh lại.
"Cũng không tệ lắm."
Phương Triệt hài lòng gật đầu, vừa đi tới đi lui xem xét, vừa tán thưởng: "Rất tốt rất tốt, đây chẳng phải đứa nào đứa nấy đều ra dáng người rồi sao? Tốt, tranh thủ thời gian qua ký túc xá đắp chăn ngủ một giấc trước đi."
"Sau một canh giờ rưỡi, bắt đầu ăn cơm chiều."
"Có lời gì, chui vào chăn rồi nói tiếp."
Đưa chín tiểu gia hỏa vào phòng, cả chín đứa đều ngây ngẩn cả người.
"Oa! Oa!"
"Oa oa oa!"
Ga giường, chăn, đệm giường trắng tinh, không một hạt bụi.
Chăn này dày quá, bông này trắng thật, ấm quá...
Phương Triệt đứng ở cửa: "Ngủ ngon một giấc, nghỉ ngơi đi. Lát nữa ăn cơm, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!"
"Cảm ơn đại ca ca... Cảm ơn thiếu gia!"
Nhậm Xuân lanh trí mở miệng.
"Ha ha... Cứ gọi đại ca ca là được rồi. Ngủ đi, ta đóng cửa đây... À này, Nhậm Xuân ngươi qua đây, nhìn về phía kia, thấy không? Nếu có đi vệ sinh, thì đi về hướng đó biết chưa? Ừm, đi đến đó, cứ nghe theo mùi mà vào là được..."
"Ha ha ha ha..." Đám tiểu gia hỏa bị câu "cứ nghe theo mùi mà vào là được" chọc cho cười phá lên.
"Đừng có mà đi bậy trong phòng đấy nhé." Phương Triệt cảnh cáo một câu, lại gây ra một trận cười vui vẻ.
Phương Triệt đợi đám tiểu tử chui vào trong chăn rồi mới đóng cửa rời đi.
Nhưng chín tiểu gia hỏa cuộn mình trong chăn mới ấm áp lại đứa nào đứa nấy đều không ngủ được, chín cái đầu nhỏ cứ quay tới quay lui, vui mừng khôn xiết.
"Thật tốt quá..."
"Hu hu... Ta hạnh phúc muốn khóc."
"Ta cũng vậy..."
Nhậm Xuân căng thẳng gọi khẽ: "Khóc thì khóc, nhưng đừng làm bẩn chăn đệm mới và quần áo mới oa..."
Đám tiểu gia hỏa nào nỡ làm bẩn quần áo mới, chăn đệm mới, đứa nào đứa nấy thò đầu ra mép giường, tí tách nhỏ lệ.
Cảm giác không nói nên lời, không phải đau buồn, mà là rất hạnh phúc, nhưng cứ muốn khóc...
Mãi một lúc lâu sau, từng đứa cảm thấy buồn ngủ rũ rượi mới lau khô nước mắt, rúc vào trong chăn.
Cảm nhận hơi ấm của chăn đệm, hưởng thụ cảm giác an tâm chưa từng có, cơn mệt mỏi ập đến, từng đứa một từ từ thiếp đi.
Trong giấc mơ, khóe mắt vẫn còn vương lệ.
Nhưng... khóe miệng đã nở nụ cười.
...
Phương Triệt, Thu Vân Thượng, Đông Vân Ngọc và Phong Hướng Đông đang ngồi uống trà cùng nhau.
"Lão đại, ta thật sự tưởng ngươi nhẫn tâm như vậy, chỉ nhận tiểu nha đầu, còn những đứa khác thì bỏ."
Thu Vân Thượng cười ha ha một tiếng.
Phương Triệt nhướng mày, quay đầu hỏi Đông Vân Ngọc và Phong Hướng Đông: "Thu Vân Thượng nói hắn thật sự nghĩ như vậy, hai ngươi tin không?"
Phong Hướng Đông: "Ha ha..."
Đông Vân Ngọc: "Ta chưa từng tin tưởng qua Thu Vân Thượng cái thứ này!"
Thu Vân Thượng: "... Ta tiên sư cha mày Đông Vân Ngọc! Cái miệng này của ngươi có thể sạch sẽ một chút không?"
"Không phục à?" Đông Vân Ngọc liếc mắt: "Tứ ca đây cứ mắng ngươi đấy, ngươi làm gì được nào?!"
Thu Vân Thượng vốn định tranh luận vài câu, giờ tức đến dựng cả tóc gáy, nhảy phắt ra ngoài: "Đông Vân Ngọc, ngươi cái đồ tiện bức cút ra đây cho ta!"
Đông Vân Ngọc vênh váo đứng dậy đi ra: "Chậc, ngay cả hai chữ tiện bức cũng không dám mắng, còn đòi đấu với ta..."
Ra đến ngoài liền lao vào đánh nhau.
Phong Hướng Đông và Phương Triệt: "..."
"Lão đại à, sau này chín tiểu gia hỏa này, không thể để Đông Vân Ngọc dạy bảo chúng nó được."
Phong Hướng Đông lo lắng nói: "Thà rằng thiếu môn đó, cũng không thể để hắn dạy! Người như vậy có một tên đã thiên hạ đại loạn rồi, nếu mà xuất hiện chín tên... Ta mẹ nó thật khó tưởng tượng nổi."
Phương Triệt kinh hãi: "Cái này đích xác là một vấn đề! Đông Vân Ngọc thì tuyệt đối không thể dạy trẻ con được. Đề nghị này của ngươi nêu ra rất tốt đấy Hướng Đông, suýt nữa để cái tên tiện bức này chui chỗ trống."
Phong Hướng Đông lập tức mãn nguyện: "Đó là đương nhiên, ta nghĩ trước nay đều tương đối chu toàn."
"Đúng vậy, ngoại trừ thực lực không đủ ra, ngươi cái gì cũng tốt."
Phương Triệt tán thưởng nói.
Phong Hướng Đông trong phút chốc liền thấy lòng dạ phiền muộn tắc nghẽn.
Sắc mặt méo mó nhìn thoáng qua Phương Triệt, cắn răng thở dài: "Kỳ thật... Đông Vân Ngọc dạy cũng không sao, Phương Lão Đại ngươi... so với Đông Vân Ngọc, cũng chẳng mạnh hơn đi đâu, luận về đâm tâm, ngươi mẹ nó còn mạnh hơn hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận