Trường Dạ Quân Chủ

Chương 142: Xóa bổ? [ vì ngao ô một ngụm chanh minh chủ tăng thêm ]

Chương 142: Huỷ bỏ kế hoạch? [Tăng thêm chương vì minh chủ ngao ô một ngụm chanh]
Ấn Thần Cung chỉ cảm thấy tức đến nỗi tay cũng run lên.
Tại sao lại có thể thành ra thế này?
Không phải mọi chuyện đều rất thuận lợi sao?
Mẹ nó chứ, sao đột nhiên lại thay đổi thế này?
Dạ Ma vào Bạch Vân Võ Viện vốn là nội ứng, Bạch Vân Võ Viện đáng lẽ cũng phải biết chuyện này mới đúng, sao đột nhiên lại thẩm tra?
Hơn nữa, còn muốn đi Vấn Tâm Lộ?
Mẹ nó chứ... Đây là kiểu gì?
"Là ai tố cáo?"
Ấn Thần Cung hỏi.
Bên kia lập tức truyền tin đến: “Ta đã tìm hiểu nhiều nguồn, nghe nói là gia tộc của một đệ tử thiên tài trong võ viện, nhưng cụ thể là ai thì không rõ, chỉ biết gia tộc đó rất lớn, gây áp lực lên Triệu Sơn Hà, nói cái gì mà... không thể để gian tế Ma giáo đè đầu thiên tài của chúng ta…” Ấn Thần Cung tức đến tím mặt: “Mẹ nhà hắn! Đây rõ ràng là ghen ghét người tài! Mẹ nó, uổng công bọn hắn còn là Thủ Hộ Giả, Trấn Thủ Giả, mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy!” "Dạ Ma rõ ràng là bị hãm hại!"
"Mụ nội nó chứ!"
Ấn Thần Cung nổi giận đùng đùng: “Ta còn tưởng bên đó có vài kẻ biết suy nghĩ, không ngờ đến cả việc địch ta phối hợp cũng không biết, không công tặng cho các ngươi một đường dây, chính các ngươi lại còn muốn bóp chết nó, đây là đầu óc gì vậy!” Nội ứng ở tầng cao Bạch Vân Võ Viện lập tức truyền tin đến: “Điều giáo chủ nói cũng là điều ta nghi ngờ nhất. Trước mắt, ta có thể xác định, đám người bên Trấn thủ đại điện như Trần Nhập Hải, Phạm Thiên Điều hẳn là biết chút gì đó. Về phần bên Bạch Vân Võ Viện, đúng là có nghi ngờ, cảm thấy hành tung khả nghi, nhưng người có thể xác định thân phận Phương Triệt là người của chúng ta, dường như cũng không có mấy ai.” Ấn Thần Cung nghe vậy thì sững sờ: “Ý ngươi là sao?” "Mộng Hà Quân và Cao Thanh Vũ không biết, điều này là chắc chắn!"
Nội ứng lập tức trả lời: “Hoàng Nhất Phàm hẳn là biết, Hoàng Nhất Phàm có vẻ hơi nhằm vào hắn.” “Về phần những người khác, dường như đều chỉ là có chút không ưa hành động ngầm chiếm tài sản Tô gia của Phương Triệt, cũng nghi ngờ thân phận của hắn, nhưng thật ra cũng không hề xác định chắc chắn, điểm này ta có thể bảo đảm. Mà điều ta thấy kỳ lạ nhất cũng chính là chỗ này.” Ấn Thần Cung cũng thấy kỳ lạ.
Có ý gì?
Hắn cau mày suy đi nghĩ lại.
Không có lý nào.
Ngay cả Cao Thanh Vũ và Mộng Hà Quân cũng không biết?
Chuyện này... hơi nằm ngoài dự liệu.
“Còn nữa, dưới sự ép buộc của bọn hắn, Dạ Ma đã mắng thiên ngô thần, nhưng Ngũ Linh cổ không có phản ứng. Đây cũng là điểm rất kỳ lạ.” Tin tức từ nội ứng tiếp tục truyền đến.
Ấn Thần Cung hừ một tiếng, nói: “Dạ Ma luyện Huyết Linh Thất Kiếm và Băng Triệt Linh Đài, nếu ngay cả chút việc ấy cũng không làm được thì hắn đúng là quá phế vật.” “Thì ra là vậy.” Nội ứng tỏ ra đã hiểu.
Nhưng Ấn Thần Cung bên này lại một bụng nghi vấn không có lời giải, không rõ tình hình bên Bạch Vân Võ Viện rốt cuộc là thế nào.
Lão tử cứ tưởng Dạ Ma đã bại lộ, thân phận của hắn đôi bên đều lòng dạ biết rõ, sao giờ lại thành ra ẩn núp thành công?
Mẹ nó chứ, chuyện này làm ta thấy thật thất bại.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn gửi tin nhắn: “Còn manh mối nào khác không?” “Có, Trần Nhập Hải vốn là thuộc hạ cũ của Hoàng Nhất Phàm. Hoàng Nhất Phàm đến Bạch Vân Võ Viện từ thân phận Thủ Hộ Giả, mà Trần Nhập Hải và Phạm Thiên Điều bọn hắn chính là người của Trấn thủ đại điện... Thủ Hộ Giả vốn cùng nguồn gốc. Ta đang nghĩ liệu có phải vì nguyên nhân này không.” "Ân?"
Ấn Thần Cung lập tức suy nghĩ thông suốt, trầm ngâm hồi lâu rồi cuối cùng cũng nghĩ thông: “Ý ngươi là, thân phận Dạ Ma, thật ra chỉ có người của Trấn thủ đại điện biết, chỉ bọn họ biết đường dây này của hắn? Mà người của Bạch Vân Võ Viện thực ra lại không biết?” "Hoàng Nhất Phàm là Phó Sơn Trường Bạch Vân Võ Viện, hắn biết là được rồi sao? Bên Trấn Thủ Giả cho rằng chỉ cần có người của họ ở Bạch Vân Võ Viện biết chuyện là có thể kê cao gối ngủ ngon? Mà công lao này chưa chắc đã chia cho Bạch Vân Võ Viện? Đây là tư tâm của Trấn thủ đại điện?"
Ấn Thần Cung chính là giáo chủ Ma giáo, suy xét bất cứ chuyện gì cũng quen nhìn từ góc độ tư lợi cá nhân.
Càng nghĩ càng thấy có lý.
Bởi vì thân phận Dạ Ma chỉ có Trấn thủ đại điện biết, đối với họ mà nói, quả thực là cơ hội trục lợi.
Dù sao Dạ Ma sớm muộn gì cũng tốt nghiệp, chỉ cần tốt nghiệp là sẽ được Trấn thủ đại điện tuyển chọn, tuỳ tiện cho một chức quan nhỏ, đưa vào hệ thống quản lý.
Chẳng phải tốt sao?
Hơn nữa một khi tốt nghiệp, thì cũng chẳng còn quan hệ gì với Bạch Vân Võ Viện.
Bây giờ việc gì phải vẽ vời thêm chuyện để Bạch Vân Võ Viện biết làm gì?
Cho nên nói...
Đây là tư tâm của Trấn thủ đại điện?
Nhưng cái tư tâm này của các ngươi đã làm hỏng đại sự của lão tử!
Ấn Thần Cung lặng người đi.
Mẹ nó, đúng là hết chỗ nói.
Đúng là ứng với câu nói xưa: Kế hoạch không theo kịp biến hóa!
Ngươi tưởng làm vậy là tốt cho bọn họ, nhưng người ta lại không nghĩ thế, người ta lại nghĩ khác, hai bên thành ra tự phá kế hoạch của nhau.
Ai mà ngờ đám người Trấn thủ đại điện này cũng có tư tâm như Ma giáo chứ? Cứ thế, người bên trên nhận được tố cáo liền tiến hành điều tra Dạ Ma, Bạch Vân Võ Viện chẳng biết gì cả, chỉ có thể làm việc công theo phép.
Nói cách khác, họ lại không hề có ý định bảo vệ Dạ Ma vì muốn lợi dụng thân phận Ma giáo của hắn!
Cứ như vậy, âm dương sai lệch đã đẩy Dạ Ma vào Vấn Tâm Lộ.
Nghĩ thông điểm này, Ấn Thần Cung ngửa mặt lên trời tức giận chửi “Mụ nội nó” tám trăm lần!
Quá phiền muộn!
"Mẹ nó chứ! Lão tử vừa định dùng người thì hắn lại bị đưa vào Vấn Tâm Lộ, liệu hắn có ra được không? Ra được liệu có biến thành kẻ ngớ ngẩn không?"
Ấn Thần Cung lo lắng vô cùng.
Mẹ nó chứ, đây là nhân sự duy nhất cho kế hoạch nuôi cổ thành thần của lão tử!
Tuyệt đối đừng biến thành kẻ ngu ngốc cho lão tử đấy.
Nếu thật sự như vậy, ta muốn khóc cũng không khóc được.
Cho dù hắn lên đến Tướng cấp, thì cũng phải để ta dùng hắn xong nhiệm vụ rồi các ngươi hẵng đưa hắn vào Vấn Tâm Lộ chứ!
Tốt xấu gì cũng phải để lão tử dùng xong rồi hẵng chết chứ.
Ấn Thần Cung tay chân bủn rủn, cuối cùng đành phải trả lời tin nhắn một cách yếu ớt: “Có tin tức gì phải báo cho ta biết ngay!” "Vâng, giáo chủ!"
Sau đó Ấn Thần Cung ném ngọc truyền tin đi, ngả người ra ghế, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, tự kỷ.
Muốn tìm Mộc Lâm Viễn thương lượng một chút, lại nhớ ra Mộc Lâm Viễn hiện đang mắc kẹt trong nhà Dạ Ma không ra được.
Nghĩ đến đây lại càng phiền muộn hơn: Nếu Dạ Ma chết trong Vấn Tâm Lộ, thì Mộc Lâm Viễn cũng coi như đi theo chịu chết -- không ai quan tâm không ai hỏi đến, vừa ra ngoài là bị bắt.
Để đói cũng chết đói hắn!
Mẹ nó chứ, chẳng phải lão tử mất toi liền lúc hai viên đại tướng sao!
Nghĩ vậy, hắn tức giận trong lòng.
Ấn Thần Cung vớ lấy chén trà ném mạnh xuống đất vỡ tan tành, ngửa mặt lên trời gào thét: “Lũ khốn kiếp ở Trấn thủ đại điện kia, sớm muộn gì lão tử cũng có ngày băm vằm từng đứa các ngươi ra thành muôn mảnh! Mẹ nó, đến công lao dâng tận tay cũng không giữ được, đúng là đồ vô dụng!” Mắng thì mắng vậy.
Nhưng nỗi phiền muộn trong lòng không vơi đi chút nào.
Suy nghĩ một lát, hắn dứt khoát gọi Hầu Phương tới.
Hiện tại trong bốn người trước đây, Mộc Lâm Viễn đang kẹt ở Bạch Vân Châu, Tiền Tam Giang vẫn luôn ở Bạch Vân Châu, Tôn Nguyên thì đã đến Huyền Vũ thành mới lập; chỉ còn lại một mình Hầu Phương.
Hầu Phương rất nhanh đã tới, thấy sắc mặt Ấn Thần Cung không ổn, không khỏi lòng dạ thấp thỏm.
"Giáo chủ, có dặn dò gì ạ?"
Ấn Thần Cung hồi lâu không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Lão Hầu, ngươi nói xem, thần hồn cường độ của Dạ Ma thế nào?” Hầu Phương giật nảy mình, ngẩn cả người.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng vì sao Ấn Thần Cung gọi mình đến, nhưng duy nhất không ngờ tới lại là để hỏi chuyện về Dạ Ma.
Hắn cẩn thận đáp: “Thần hồn cường độ của Dạ Ma, cái này... nói thế nào nhỉ?” "Cứ giải thích theo cách hiểu của ngươi."
Ấn Thần Cung mất kiên nhẫn nói, càng thêm nhớ Mộc Lâm Viễn.
Hầu Phương này sao lại cứng nhắc như khúc gỗ vậy?
“Theo ta cảm thấy, Dạ Ma tư chất siêu phàm, học cái gì cũng rất nhanh, điểm này đủ để chứng minh thần thức của hắn vượt xa người thường. Chúng ta đều biết rõ... cường độ thần thức quyết định giới hạn cao nhất của tư chất.” Ấn Thần Cung hài lòng gật đầu, thế này còn tạm được, giống như mình nghĩ.
“Dạ Ma sở dĩ có thể vượt cấp chiến đấu, nguyên nhân thực sự không phải vì võ kỹ siêu phàm đến mức nào, dù sao võ công thứ này, mọi người đều ngày ngày chăm chỉ khổ luyện, độ thuần thục cũng sàn sàn nhau.” “Nhưng điểm khác biệt mấu chốt lại liên quan đến thần thức, phát hiện được bao nhiêu sơ hở của đối phương thì thần thức cao hơn đối phương bấy nhiêu cấp độ; Dạ Ma hiện tại cơ bản có thể vượt ba cấp để chiến đấu, như vậy cường độ thần thức của hắn, so với Tiên Thiên Tông Sư cùng cấp bậc bình thường mà nói, về cơ bản là cao hơn ba cấp, đó là đánh giá sơ bộ.” Ấn Thần Cung lại gật đầu.
Điều này cũng khớp với suy đoán của chính hắn.
"Dạ Ma hiện tại là Tiên Thiên Đại Tông Sư ngũ trọng đỉnh phong, ngươi nói xem cường độ thần thức của hắn liệu có đạt tới tiêu chuẩn Tướng cấp không?"
Ấn Thần Cung hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
Cũng là vấn đề khiến chính hắn lo lắng nhất.
Nói theo tình huống thông thường, ít nhất phải đạt trình độ Tướng cấp mới có khả năng bình an đi ra khỏi Vấn Tâm Lộ. Nhưng tiền đề là... bí mật không bị bại lộ.
Hơn nữa thần hồn phải phi thường mạnh mẽ.
Mới có thể chống đỡ nổi.
Trong số Tướng cấp, những người bị nhiễu loạn thần hồn cả đời không thể khôi phục cũng không phải là hiếm.
Nhưng Tướng cấp lại là một ranh giới ‘có khả năng an toàn’.
Còn về cấp Soái cao hơn... Ấn Thần Cung hiện tại ngay cả nghĩ cũng không dám.
Cường độ thần hồn của Phương Triệt làm sao có thể đạt tới cấp Soái được?!
Nằm mơ sao?
“Tướng cấp…” Hầu Phương lộ vẻ khó xử: “Chưa chắc đã cao như vậy, nhiều nhất… cũng chỉ là chạm tới ngưỡng cửa mà thôi.” Thực tế trong lòng hắn hoàn toàn cho rằng không có khả năng.
Thần thức mạnh mẽ cũng không đồng nghĩa với cường độ Tướng cấp, trong đó còn có sự phân chia cảnh giới nữa, Dạ Ma sao có thể có thần hồn Tướng cấp được?
Giáo chủ có thể hỏi câu này, chẳng lẽ ngài ấy điên rồi sao… Ấn Thần Cung thở dài: “Dạ Ma bị bọn họ nghi ngờ, nghe nói là do con cháu thế gia nào đó tố cáo... Dạ Ma đúng là đã dốc toàn lực chống đỡ qua cuộc thẩm tra, nhưng bây giờ lại bị bắt đi Vấn Tâm Lộ! Ngươi nói xem, hắn có thể ra được không?” Hầu Phương cười khổ: “Nếu vào đó mà không chịu nổi, thì như đã nói, về cơ bản sẽ nhanh chóng đi ra, không có tổn thương gì.” “Lời ngươi nói như đánh rắm vậy.” Ấn Thần Cung nhíu mày, ánh mắt không thiện cảm: “Nếu cố gắng chống cự thì sao?” “Nếu cố gắng chống cự… cho dù có thể ra được, e rằng cũng sẽ bị tổn thương ít nhiều.” Hầu Phương thở dài, đây đã là suy nghĩ lạc quan của hắn.
Sắc mặt Ấn Thần Cung âm trầm.
Hồi lâu không nói gì.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Đi đi.” Hắn ngả người ra sau.
“Hôm nay không xử lý chuyện gì hết, đừng đến làm phiền ta, tất cả cút!”
Phương Triệt đi theo Triệu Sơn Hà, đến một mật thất.
Triệu Sơn Hà liếc Hướng Tinh Hà: “Ngươi ra ngoài đi.” Hướng Tinh Hà do dự một chút, nói: “Đại nhân, xin ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình.” Triệu Sơn Hà nhíu mày: “Vấn Tâm Lộ làm sao mà lưu tình được? Chẳng lẽ ngươi không biết sự lợi hại của nó sao? Ra ngoài!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận