Trường Dạ Quân Chủ

Chương 669:

Chương 669:
Cổ của mình cứ quay loạn xạ...
Cái áo vải bình thường kia, cái cuốc đơn giản kia, cái sơn thôn yên tĩnh kia, vẻ mặt bình thản pha chút mỉa mai đến chết kia... Chuyện cũ vẫn rành rành trước mắt.
Sau đó hắn nhìn chỗ Phương Triệt bị mình đánh lăn trên đất, thở dài.
Tôn Vô Thiên biết rõ Phương Triệt có phản ứng này mới là đúng, mới là bình thường, người của Duy Ngã Chính Giáo, nên là như vậy.
Nhưng nghe thấy tiếng "tốt" đó, vẫn không kìm được cơn tức giận trong lòng bộc phát mà vung ra cái tát kia.
Hoàn toàn không khống chế được bản thân.
Giống như cảm giác cả nhà mình bị diệt vong sau khi hành hiệp trượng nghĩa lại còn bị trào phúng vậy...
Nhưng đánh xong lại hối hận.
"Ai..."
Tôn Vô Thiên thở dài một tiếng.
Tôn Vô Thiên nhìn thôn trang yên tĩnh phía xa, thở dài một hơi thật dài, tâm tình phức tạp vô cùng, mắng: "Thật sự là... Thật sự là... Thật sự là hắn mã lặc qua bích! Đây là cái nhân sinh khốn kiếp gì, đây là Thiên Đạo trêu người quỷ dị dường nào! Lão thiên chó nương dưỡng này! Ai..."
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn phi đao trong tay.
Lại liên tục thở dài: "Ta không hối hận vì đã giết ngươi... Ta cũng hối hận vì đã giết ngươi, nhưng điều ta hối hận nhất là lại không hỏi tên của ngươi... Ngươi nên lưu lại tên của mình... Hai ta giống nhau mà."
Phi đao không nói gì, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Như thể một người đang im lặng trào phúng: Ngươi là cái thá gì? Ta có thể giống như ngươi sao?
Nói tên cho loại người như ngươi nghe, chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với chính ta!
...
Phương Triệt rời đi, ở trong phòng của đội trưởng mình, vận hành Băng Triệt Linh Đài nửa ngày mới bình ổn được tâm trạng.
Sau đó gọi Dạ Mộng cùng Triệu Ảnh Nhi vào.
"Ta sắp xếp một vài việc. Sắp phải xuất phát đi Thiên Đô rồi."
"Chuyện thứ nhất, đợi bọn Mạc Cảm Vân trở về, lưu lại hai người tu vi cao trấn giữ tuần tra sảnh, chuẩn bị sẵn sàng xuất kích hỗ trợ tiêu diệt tân giáo phái của Duy Ngã Chính Giáo."
"Năm người còn lại, sau khi chỉnh đốn xong, lập tức xuất phát đi chỉnh đốn tiếp năm châu còn lại."
"Để Phong Hướng Đông đến Niết Bàn Võ Viện nhậm chức phó hiệu trưởng. Đồng thời đại diện ta phát biểu. Gặp kẻ nào không thành thật, giết không tha."
"Ngoài ra..."
Phương Triệt liên tiếp nói hơn hai mươi việc, Dạ Mộng và Triệu Ảnh Nhi nghiêm túc dùng bút ghi chép lại.
"Còn chín tiểu gia hỏa kia nữa, hai ngươi đừng mềm lòng, luyện bọn chúng cho ta đến chết!"
Phương Triệt cuối cùng trợn mắt nói.
"Đã... luyện đến chết rồi."
Dạ Mộng nhỏ giọng nói.
"Luyện chết thêm một chút nữa."
"Phốc!"
Hai nữ bật cười.
Triệu Ảnh Nhi đi sang phòng bên cạnh, Phương Triệt kéo Dạ Mộng sang một bên, lén lút đưa cho nàng hai đóa Quỳnh Tiêu hoa.
"Đây là gì?"
"Quỳnh Tiêu hoa giúp giữ mãi thanh xuân, vạn năm không già."
"A!!!!"
Dạ Mộng suýt nữa kinh hô lên, bị Phương Triệt một tay bịt miệng lại.
"Một đóa, mang theo loại quả kia ăn hết là được... Ngươi về đi, điều chỉnh trạng thái của mình, cảm thấy lúc mình đẹp nhất... thì ăn vào, sau đó có thể mãi mãi dừng lại ở trạng thái đẹp nhất... Hiểu không?"
"Hiểu hiểu. Hi hi... Hắc hắc hắc..."
Dạ Mộng đã vui đến mơ màng, đầu nhỏ gật lia lịa, trong mắt tràn đầy vẻ mộng ảo.
Một bàn tay nhỏ, nắm chặt Linh Ngọc chứa Quỳnh Tiêu hoa.
Như là nắm chặt vận mệnh của mình.
"Thu lại tâm tình đi, xem miệng ngươi sắp toe toét đến nơi rồi kìa."
Phương Triệt véo véo rồi nhéo một cái vào má nàng, lúc này mới khiến Dạ Mộng tỉnh lại từ trong mơ mộng, cả khuôn mặt đỏ bừng hờn dỗi.
Sau đó...
"Một đóa là đủ rồi, sao lại cho ta hai đóa?"
Dạ Mộng nhăn cái mũi nhỏ.
"Hắc hắc... Đóa còn lại đó, ngươi muốn cho ai thì cho người đó. Đây là quyền lợi ta cho ngươi."
Phương Triệt hắng giọng.
"Sắc bại hoại!"
"Ngươi nữ nhân này thật không biết phải trái! Ta tặng ngươi bảo bối như vậy mà ngươi lại mắng ta..."
Phương Triệt thấp giọng đe dọa: "Chờ ta về một gậy hút chết ngươi!"
"Sợ ngươi à!"
Dạ Mộng ngẩng đầu kiêu ngạo: "Có bản lĩnh thì đêm nay, ngày mai, ngày kia đi? Trong vòng hai tháng này tùy thời chờ ngươi!"
"..."
Phương Triệt thấy thế đành chán nản.
Nha đầu này biết rõ mình sắp phải đi, hai tháng không về được, vậy mà dám khiêu khích!
Bốp một tiếng vỗ vào mông nàng một cái, Phương Triệt uy hiếp: "Ngươi chờ đấy! Chờ ta về, cho ngươi liên tục hai tháng không xuống được giường!"
"..."
Dạ Mộng nghe vậy sắc mặt hơi tái đi.
Thiên phú dị bẩm này, xem ra mình thật sự chịu không nổi.
Nhãn cầu đảo một vòng, nói: "Chờ ngươi về rồi nói sau..."
Lập tức lo lắng nói: "Ngươi ra ngoài phải chú ý an toàn, nhất định phải cẩn thận..."
Lải nhải dặn dò rất lâu.
Phương Triệt liên tục gật đầu đồng ý: "Các ngươi cũng vậy, ở nhà chăm chỉ tu luyện, tài nguyên tu luyện ta để lại cho các ngươi, đừng có tiếc không dùng, trước khi ta về nhất định phải dùng hết, biết chưa! Hai tháng, tăng lên tới Quân cấp không thành vấn đề chứ?"
Dạ Mộng rên rỉ một tiếng: "Ngươi tưởng ta là ngươi sao, ta bây giờ mới Hoàng cấp tứ phẩm thôi..."
"Tóm lại ngươi cố gắng lên."
Phương Triệt trừng mắt: "Đây là nhiệm vụ, không hoàn thành sẽ bị phạt."
"..."
Đầu giờ trưa.
Phương Triệt thu dọn xong mọi thứ, dùng thông tin ngọc chào hỏi Triệu Sơn Hà và những người khác, một người một đao, đi ra cổng lớn tuần tra sảnh.
Bay vút lên trời.
Thân ảnh biến mất.
Hai người Dạ Mộng lúc này mới chậm rãi quay về phòng.
Chỉ cảm thấy lại trở nên trống rỗng.
Triệu Ảnh Nhi có chút buồn bã, mong đợi ba tháng, lần này Phương Triệt về, nói chuyện với nàng không quá ba câu.
"Dạ Mộng tỷ à, thời gian này phải làm việc, thật là nhàm chán quá."
"Mỗi ngày lúc mấy chuyến tiêu xa kia đến thì không nhàm chán nữa."
"Vậy cũng nhàm chán... Mỗi ngày chỉ ngồi luyện công ở đây, giống như người rảnh rỗi vậy. Lúc trước ở Bạch Vân Châu, còn có thể mỗi ngày ra ngoài tuần tra phố phường."
"Đến tối thì không nhàm chán nữa."
Dạ Mộng cười thần bí: "Đến tối ngươi qua phòng ta, ta cho ngươi một món quà. Đảm bảo ngươi thét lên một phút."
Triệu Ảnh Nhi nhíu mày: "Thét lên giống như Dạ Mộng tỷ đêm đó sao?"
Dạ Mộng nghe vậy đỏ mặt như sắp nhỏ máu, trực tiếp xông lên trấn áp Triệu Ảnh Nhi: "Tiểu đề tử, ta thấy ngươi muốn ăn đòn rồi!"
Triệu Ảnh Nhi mặc dù tu vi cao hơn Dạ Mộng không ít, nhưng lại không dám hoàn thủ chút nào, chỉ có thể không ngừng giãy giụa xin tha: "Tha mạng tha mạng, tỷ, tỷ tỷ tỷ, ta sai rồi..."
"Rốt cuộc là vật gì vậy..."
"Hừ, không cho ngươi nữa."
"Tỷ thân yêu..."
"Tối nay xem biểu hiện của ngươi."
"Tuân lệnh! Tỷ phu không có nhà, đêm nay tiểu muội hầu hạ tỷ tỷ!"
"Cút đi a a a..."
Phương Triệt ra khỏi Đông Hồ, liền tiến vào một khu rừng rậm.
Sau lưng tiếng gió sưu sưu sưu, một đám người đuổi theo, không nói không rằng lao thẳng vào rừng.
Một đạo đao quang xuất hiện.
Như thể nhất đao lưỡng đoạn không gian.
Phụt một tiếng, mười tám người bị chém ngang hông, nửa thân trên nửa thân dưới lìa ra, máu tươi phun xối xả.
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, đã hồn lìa cõi hận.
Tôn Vô Thiên mặt lạnh như tiền xuất hiện trên không trung, không nhịn được nói: "Ở đâu ra lắm lũ hỗn trướng không có mắt thế!"
Phương Triệt bay ra.
Kiểm tra khuôn mặt của mười tám người này.
Khẽ thở dài.
Trong đó có năm người, hắn nhớ mang máng tên, đang giữ chức trong Trấn Thủ Giả, nhưng thuộc loại gia tộc bị mình thanh trừng rất thảm.
Hôm nay quả nhiên đã theo tới ra tay.
"Đều là người trong tổng bộ Đông Nam."
Phương Triệt nói.
"Hắc hắc... Ta còn tưởng loại chuyện tự giết lẫn nhau, ám sát này chỉ xuất hiện ở Duy Ngã Chính Giáo chứ, Trấn Thủ Giả cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao."
Tôn Vô Thiên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, mười tám thi thể hóa thành tro bụi.
Biến mất không dấu vết.
Phương Triệt mắt lạnh nhìn xem, trong lòng không chút gợn sóng.
Trước đó có lẽ còn có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại... Như là đang ở trong không gian cổ thần, nhìn những thi thể Ma giáo nối dài thành dãy kia.
Hồng Trần lịch luyện, lưỡi đao lạnh lẽo, giết chóc giang hồ, độc hành trong Quang Minh và bóng tối.
Tâm Phương Triệt ngày càng kiên định.
Nhưng cũng ngày càng lạnh lùng.
Những cảm xúc không cần thiết, hiện tại đã hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến nội tâm hắn.
"Đi thôi, tổ sư."
Phương Triệt bình thản nói: "Chẳng qua chỉ là mấy mạng người."
"Chỉ là lũ sâu kiến."
Tôn Vô Thiên cười lạnh, mở lĩnh vực ra, trực tiếp ném Phương Triệt vào: "Thời gian hai ngày một đêm, phi đao không nhập môn, ta lột da ngươi ra!"
Vút, xé rách không gian, trong nháy mắt biến mất.
Trong rừng cây một màn sương máu, lúc này mới chậm rãi lắng xuống.
Dưới ánh mặt trời như một tấm lưới son phấn.
...
Phương đồ trở về.
Đông Hồ Châu chấn động một phen.
Phương đồ kế tiếp lại đi.
Đông Hồ Châu lại chấn động một phen nữa.
Sau đó vô số người thở phào một hơi thật dài.
Triệu Sơn Hà nổi trận lôi đình. Bởi vì hắn phát hiện dưới trướng có mười tám người biến mất, chuyện này là do Đường chủ Chiến đường Hùng Như Sơn báo lên.
Vị Mãnh Cổ Hùng này tự mình cũng ngây người.
Dưới trướng có mười sáu người mà gia tộc bị Phương Triệt chỉnh đốn, giết không ít người, chuyện này Hùng Như Sơn biết. Cho nên khoảng thời gian này vẫn luôn làm công tác tư tưởng.
Vả lại mọi người cũng đều tỏ vẻ lý giải.
Nhưng đúng lúc Phương Triệt rời khỏi tuần tra sảnh, thì năm người trong số đó đã biến mất. Ngay cả những huynh đệ thân thiết nhất của bọn họ cũng đều biến mất.
Hùng Như Sơn tại chỗ liền chết lặng, lập tức tìm Triệu Sơn Hà báo cáo, Triệu Sơn Hà nghe xong sắc mặt cũng trắng bệch.
Lập tức tổ chức nhân lực tìm kiếm.
Đồng thời liên lạc Phương Triệt.
Nhưng không liên lạc được Phương Triệt, mười tám người này, cũng đều biến mất không thấy đâu nữa.
Sống không thấy người chết không thấy xác.
Triệu Sơn Hà tức nghẹn một hơi, trực tiếp tức đến phát bệnh đau đầu.
Ôm đầu, triệu tập đại hội mặt mày xanh mét mắng ầm lên.
"Người ta Phương Triệt là đang lưng nồi thay thiên hạ này! Người ta là đang chân chính làm chuyện tốt! Mắt các ngươi đều mù hết rồi à?"
"Thiên hạ chỉnh đốn, mười bảy châu biến đổi, tổng bộ thay đổi, tài phú như núi, Niết Bàn Võ Viện thành lập... Người ta làm bao nhiêu chuyện? Đều không nhìn thấy hả?"
"Chỉ thấy được việc giết con cháu nhà các ngươi thôi sao?"
"Con cháu nhà các ngươi làm chuyện gì trong lòng các ngươi không có điểm bức số sao? Hả!?"
Triệu Sơn Hà ôm cái đầu đau như muốn nứt ra, cơ mặt co giật vì đau đớn, vẫn đang tức giận gào thét: "Chúng ta có thể có chút lương tâm được không? Chúng ta còn có thể có chút lương tâm không hả?!"
Vào ban đêm.
Trên bầu trời đêm của Phương Vương phủ, đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh ngạc của Triệu Ảnh Nhi.
Dạ Mộng vội vàng bịt miệng nàng lại.
Triệu Ảnh Nhi cầm Quỳnh Tiêu hoa, cả người hưng phấn đến choáng váng: "Cho ta? Cho ta?"
"Đương nhiên rồi." Dạ Mộng nói: "Ta dùng một đóa là đủ. Đóa còn lại không cho ngươi thì cho ai? Mẹ bên kia đã có rồi."
Triệu Ảnh Nhi đỏ mặt.
Cúi đầu xuống, nhìn đóa Quỳnh Tiêu hoa trong suốt lấp lánh, cả người vui sướng như muốn nổ tung.
"Hai chúng ta lần lượt."
Dạ Mộng nói: "Ta điều chỉnh trước rồi dùng, sau khi ta dùng có hiệu quả, sẽ hộ pháp cho ngươi."
Triệu Ảnh Nhi có chút do dự, nói: "Ta tạm thời không dùng, ta giữ lại trước đã... Ta còn muốn đợi qua thêm mấy cửa ải nữa, mới có thể... khôi phục lại dung mạo đỉnh phong. Đến lúc đó, hãy dùng."
Dạ Mộng: "????
"Aiya tỷ tỷ tốt... Ngài đừng để ý." Triệu Ảnh Nhi ôm lấy Dạ Mộng: "Dù sao... vấn đề này rất phức tạp, ta chỉ có thể đảm bảo, ta sẽ không thay đổi. Ngài tin ta!"
Dạ Mộng nói: "Nếu vậy... Cũng được."
Triệu Ảnh Nhi cẩn thận từng li từng tí cất Quỳnh Tiêu hoa đi, trên mặt tràn ngập ánh sáng hạnh phúc, đột nhiên hôn lên má Dạ Mộng một cái: "Dạ Mộng tỷ, tiểu muội mãi mãi cảm kích ngài! Đời này kiếp này, ngài đều là tỷ của ta!"
Thiên Đô thành.
Trên một ngọn núi ngoài thành, có một đình ngắm cảnh tự nhiên.
Từ nơi này nhìn ra, khu vực ngàn dặm thu hết vào tầm mắt.
Sương khói bốc hơi, dâng lên khắp nơi. Gió bắc gào thét, mây mù trôi nổi.
Suối mây mới nổi lên ngày chìm gác, gió thổi báo giông bão sắp đến.
Cái đình đã mang dáng vẻ dãi dầu sương gió, xem ra đã sửa chữa qua rất nhiều lần. Nhưng vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu.
Bảy người ngồi trong đình này.
"Lại một năm nữa trôi qua."
Người dẫn đầu nói chuyện, chính là viện chính Thiên Nhân Võ Viện của Thiên Đô thành, Thiên Tuyền Quân Chủ, Tần Phong Vân. Sau đó là phó viện chính, Thiên Cơ Quân Chủ, La Hạo; Thiên Quyền Quân Chủ, Giang Thượng Âu; Ngọc Hành Quân Chủ, Mễ Văn Thanh; Khai Dương Quân Chủ, Vân Tại Không; cùng với người ngồi trên xe lăn là Dao Quang Quân Chủ, Mộng Sơ Tỉnh, còn có con gái của Mộng Sơ Tỉnh, Mộng Hà Quân.
Trên cổ tay Mộng Hà Quân, còn có một chuỗi chuông nhỏ.
Nếu luận theo Bắc Đẩu Thất Tinh, chỉ thiếu người đứng đầu là Thiên Xu Quân Chủ.
Nhưng trên bàn vị trí đầu vĩnh viễn để trống.
Chén rượu bát đũa đều không có, đúng là một vị trí trống không.
Bởi vì nếu đặt bộ đồ ăn lên, chẳng khác nào sáu người thừa nhận Lão đại đã chết.
Nhưng bọn họ dù thế nào cũng không tin Lão đại thật sự đã chết. Cho nên vẫn luôn để trống vị trí, chờ Lão đại trở về.
Chỉ cần Lão đại trở về, hắn có thể tùy thời ngồi lên vị trí này.
Tiếp tục hiệu lệnh sáu huynh đệ, tái chiến giang hồ.
Trên gương mặt gầy gò của Tần Phong Vân có chút u sầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Lúc trước bảy huynh đệ chúng ta cùng nhau lưu lạc giang hồ, lúc kết bái huynh đệ, chính là ở chỗ này. Sau đó, chúng ta bỏ vốn xây dựng nên Bắc Đẩu đình này."
"Hơn năm trăm năm rồi... Mỗi năm tụ họp tại Bắc Đẩu đình. Các ngươi có phát hiện gì không?"
Các huynh đệ trầm mặc lắc đầu.
Thiên Quyền Quân Chủ Giang Thượng Âu cúi gằm đầu.
Ánh mắt Tần Phong Vân lại rơi trên người Giang Thượng Âu, nhìn chăm chú thật lâu với ý vị khó hiểu.
Mới chậm rãi dời đi, mang theo vài phần như có điều suy nghĩ.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận