Trường Dạ Quân Chủ

Chương 247: Ma trung chi Ma

Chương 247: Ma trúng chi Ma
Phương Triệt tiếp tục uy hiếp, dáng vẻ hung thần ác sát.
Có liên hệ với Duy Ngã Chính Giáo qua hai đời, hắn biết rất rõ một điều: Đối với đám ma đầu này, chơi trò phân rõ phải trái thì thế nào cũng không xong.
Giống như hôm nay, đám người này tuyệt đối không phải thật lòng đến kết bạn. Chỉ cần Phương Triệt mềm yếu một chút, tối nay hắn coi như xong đời.
Xét cho cùng chỉ có một câu: Ai nắm đấm cứng hơn, kẻ đó nói lời có trọng lượng. Mà câu nói này, tại Duy Ngã Chính Giáo lại càng là thiên kinh địa nghĩa.
Cho nên hắn liền cố ý xây dựng cho mình một ‘người thiết’ chuyên thuộc về Tinh Mang đà chủ.
Một tên ma đầu điên cuồng, hỉ nộ vô thường, tinh thần phân liệt -- làm nội ứng trong Ma giáo, chẳng lẽ còn phải bày ra ‘người thiết’ chính nhân quân tử sao?
Ngươi lợi hại, ta còn ác hơn ngươi.
Ngươi điên, ta còn điên hơn ngươi.
Ngươi là ma đầu, ta mẹ nó còn ma đầu hơn cả ma đầu -- mà bọn chúng lại chịu cái kiểu này!
Nói chuyện dễ dàng tử tế với đám người này, bọn chúng sẽ chỉ coi như đánh rắm, chẳng thèm để ý đến ngươi.
Nhưng Phương Triệt không phải là người dễ nói chuyện.
Ngươi nếu không nói, ta giết thật đó!
Bất kể thế nào, địa điểm phân đà Thiên Thần giáo này, ta nhất định phải lấy vào tay!
Ở phe người thủ hộ, ta có thể dốc hết mọi thứ.
Nhưng làm nội ứng bên trong Duy Ngã Chính Giáo, lão tử muốn làm Ma trúng chi Ma!
"Nhanh lên!"
Phương Triệt kề ngang đao trên cổ Kiều Nhất Thụ, dữ tợn hỏi: "Phân đà ở đâu?!"
Kiều Nhất Thụ trong lòng đã mắng vị Tinh Mang đà chủ này trăm ngàn lần.
Hận không thể rút đao xông lên chém tên khốn hỉ nộ vô thường này thành thịt nát.
Nhưng... Thế mạnh hơn người.
Cười khổ nói: "Phân đà Thiên Thần giáo của chúng ta ở tại..."
Một đám công tử tiểu thư thế gia từ tổng bộ Duy Ngã Chính Giáo nhìn vị Tinh Mang Phân đà chủ này tươi cười moi được vị trí phân đà từ miệng Kiều Nhất Thụ.
Vậy mà còn hỏi tới hỏi lui hơn chục lần để nghiệm chứng thật giả.
"Chính là chỗ nào đó bên thành bắc hả? Bên trái có cây hòe lớn chỗ đó? Hay là chỗ có cây liễu lớn bên phải? Bên kia có phải có người đàn bà nào đứng cửa khép hờ không? Trông y hệt Kiều huynh? Kiều huynh nhất định vừa gặp đã yêu ha ha ha... À không phải, vừa rồi ngươi nói chỗ nào ấy nhỉ? Mẹ nó lặp lại lần nữa xem?!"
"Tiêu cục à? Nghề này tốt đấy, hợp đấy hợp đấy. Người của tiêu cục ban đầu chôn ở đâu rồi? Trong sân à? Dưới gốc cây hoa quế? Không phải hả? Thế chôn ở đâu? Mẹ nó ngươi không giết người ta thì người ta đối tốt với ngươi lắm à? Ngươi đang đùa ta phải không?"
"... Ừm, cái này đúng rồi, biết ngay ngươi mẹ nó không làm chuyện người mà, chôn ở hậu viện hả? Chậc chậc chậc... Đây mẹ nó đúng là ma đầu thật mà, mấy chục mạng người cứ thế mà giết..."
"Vừa rồi ngươi nói giết mấy chục mạng hả?"
"Cái người đàn bà cửa khép hờ kia ngươi còn qua lại hả? Không có à? Vậy là cây hòe lớn kia? Quán rượu? À tiêu cục à, ta lại quên mất... Giết mấy chục mạng hả? Mấy nam mấy nữ? Không tệ không tệ, ngươi vậy mà không nói dối... Mẹ nó thật thà đấy chứ."
Mấy vị công tử cảm thấy, nếu mình là Kiều Nhất Thụ, bây giờ chắc đã muốn tự tử luôn rồi.
Đây mẹ nó còn thảm hơn rơi vào tay Trấn Thủ Giả nữa, trực tiếp thẩm vấn luôn!
Mà còn là kiểu thẩm vấn trừng mắt là giết người!
Kiều Nhất Thụ thật sự muốn tự tử luôn cho rồi, ta mẹ nó cũng là một vị đà chủ cơ mà, lại bị ngươi thẩm vấn như thẩm vấn con trai ngay trước mặt bao nhiêu người thế này.
Vừa dọa nạt vừa uy hiếp... Ta vừa nói mà mặt đã bị đao của ngươi đập vào mấy lần rồi, mẹ nó cái tên Tinh Mang nhà ngươi đúng là không làm chuyện người mà!
Cuối cùng.
Cũng hỏi rõ ràng.
Kiều Nhất Thụ mồ hôi đầm đìa, mặt mày tím tái vì giận, nhưng cũng không dám phát tác.
Phương Triệt bắt đầu tỏ ra nho nhã lễ độ: "Các vị uống trà, uống trà đi, trà này tốt lắm, cực tốt... Ừm, sự sùng kính của ta đối với các gia tộc tổng bộ, thật tựa như nước sông cuồn cuộn, chảy mãi không ngừng..."
"Ha ha ha ha... Rồng đến nhà tôm, rồng đến nhà tôm, đến đúng lúc lắm, chỗ ta đây có rượu! Có bạn bè! Có những người bạn thật lòng!"
"Khách sáo, khách sáo rồi, ta Tinh Mang ở Nhất Tâm Giáo cũng chỉ là một tiểu nhân vật..."
Bầu không khí dần dần thân thiện, ngày càng trở nên nhiệt liệt hơn.
Cuối cùng.
Ninh Thành Vĩ cảm thấy bầu không khí đã tốt đẹp, bèn quyết định hỏi: "Có một chuyện, không biết Tinh Mang huynh có biết không?"
"Chuyện gì? Ninh huynh cứ nói, ta Tinh Mang biết gì nói nấy, không giấu giếm gì." Phương Triệt vỗ ngực bảo đảm.
"Khụ... Tuy không dám hỏi, nhưng mà... Tinh Mang huynh, có biết Dạ Ma không?"
Ninh Thành Vĩ thận trọng hỏi.
Quả nhiên.
Chỉ thấy vị Tinh Mang Phân đà chủ này mặt đang tươi tỉnh bỗng sầm lại, đột nhiên đập mạnh một tay xuống bàn, một tiếng 'RẦM', bàn trà vỡ nát, nước trà bắn tung tóe.
Mấy mảnh vỡ chén trà văng ra, rạch mấy vết máu trên mặt vài nữ tử.
Nhưng mấy nữ tử sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, càng không kịp xót cho khuôn mặt của mình.
Bởi vì Tinh Mang đà chủ đã nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ vào mặt Ninh Thành Vĩ mắng lớn: "Mẹ nó! Lão tử sớm biết đám khốn các ngươi không có ý tốt mà, quả nhiên là đến để giết Dạ Ma! Cuối cùng cũng bị lão tử moi ra rồi... Thằng họ Ninh kia ngươi đừng có tránh, lão tử cho ngươi một đao trước!"
Loảng xoảng...
Cửu Hoàn đao lại tuốt ra khỏi vỏ.
Tinh Mang đà chủ lại nổi điên!
Tất cả mọi người đều bật dậy, mười mấy cánh tay cùng lúc xua lia lịa: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi... Bọn ta thật sự không phải, gia tộc bọn ta không có người chết trong kế hoạch nuôi cổ thành thần kia, thật sự chỉ là hiếu kỳ, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ thôi, thật sự chỉ là hiếu kỳ..."
Ninh Thành Vĩ hối hận đến nỗi ruột gan muốn sưng lên.
Thật mẹ nó cái miệng hại cái thân.
Nói gì không nói lại đi nhắc tới Dạ Ma.
Quả nhiên, lại nổi điên...
Sau một hồi giải thích, vị Tinh Mang đà chủ này cuối cùng cũng nguôi giận, tay vẫn nắm chặt đao, ánh mắt hồ nghi: "Thật hả?!"
"Đương nhiên là thật!"
Đám người gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Sao không nói sớm. Xem chuyện này bị ta làm thành ra thế này."
Phương Triệt thở dài, lại tra đao vào vỏ, nói: "Thật ra các ngươi giết Dạ Ma thì cứ giết thôi, chẳng sao cả, lão tử với cái tên trời đánh đó cũng không thân... cũng không ưa gì nhau lắm. Tên đó đáng ghét cực kỳ."
Đám người: "..."
Vậy vừa rồi ngươi phản ứng như thế làm gì?
Đây mẹ nó... Vị Tinh Mang đà chủ này rốt cuộc là loại người gì vậy trời.
"Nhưng các ngươi không thể giết hắn trên địa bàn của ta." Phương Triệt đảo mắt nói.
Mắt đám người sáng lên.
Dạ Ma quả nhiên đang ở Bạch Vân Châu?
Vị Tinh Mang đà chủ này đang ám chỉ sao?
Quả nhiên, Tinh Mang đà chủ biết mình lỡ lời, vội vàng đổi giọng, nói: "Ha ha ha... Mà nói lại thì Dạ Ma cũng không ở đây, sớm đã được Giáo chủ giấu đi rồi. Hắn à, ai biết tên đó ở đâu chứ? Đúng không nào."
Đám người ngầm hiểu: "Đa tạ Tinh Mang Tổng đà chủ."
"Khách sáo, khách sáo, chúng ta đều là bạn tốt cả mà."
Nói đến đây, Tinh Mang đà chủ ngáp một cái.
Kiều Nhất Thụ chưa bao giờ lanh trí đến thế, lập tức đứng dậy: "Tinh Mang huynh cũng mệt rồi, bọn ta hôm nay cũng mệt lắm rồi, hay là hôm nay chúng ta tới đây thôi nhỉ?..."
Phương Triệt dụi mắt, cười ha hả: "Ta vẫn chưa buồn ngủ, hay là chúng ta nói chuyện thẳng tới hừng đông luôn đi..."
"Không được, không được, thời gian không còn sớm nữa, Tinh Mang huynh nghỉ ngơi cho tốt..."
"Vậy... Chiêu đãi không được chu đáo rồi..."
"Rất thoải mái như ở nhà... Rất tốt, cực kỳ tốt, Tinh Mang huynh, người lúc nãy đó... Bọn ta xin phép khiêng đi nhé?"
"... Ờ... A a a... Ngươi nói là vị công tử kia à, gọi là gì ấy nhỉ..."
Phương Triệt giả vờ trí nhớ kém nói: "Đương nhiên, đương nhiên rồi, người của các ngươi mà, tất cả chúng ta đều là bạn bè... Thật ngại quá, cái tính tình này của ta ơi... Kiều huynh à, Ninh huynh à, nhất định phải nói tốt giúp ta vài lời, chuyện hôm nay thật là, vô cùng áy náy..."
Sau một hồi bịn rịn chia tay, Kiều Nhất Thụ như được sống lại, như trút được gánh nặng dẫn người rời khỏi phân đà Nhất Tâm Giáo.
Lúc quay đầu nhìn lại, vẫn còn sợ hãi.
Sau này quyết không đến nữa!
Đây mẹ nó đúng là đầm rồng hang hổ gì thế này, chỉ trong nửa đêm ngắn ngủi, suýt nữa chết đi sống lại tám lần.
Một đoàn người đi ra rất xa, vẫn là một bầu không khí trầm mặc.
Mãi cho đến khi xác định đã đến khu vực an toàn, cuối cùng mới -- "Phù..."
Kiều Nhất Thụ thở phào một hơi.
Ngay lập tức.
"Phù phù..."
Một đám công tử tiểu thư cũng nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.
Phải nói là hơi thở này đã bị nén chặt quá lâu rồi.
Ở trong phân đà Nhất Tâm Giáo, bị vị Tinh Mang đà chủ kia áp chế, thật sự là không dám thở mạnh lấy một hơi.
"Tối nay thật sự là..."
Ninh Thành Vĩ nhếch mép, nở một nụ cười khổ: "Mở rộng tầm mắt."
Một thanh niên khác nói: "Trên đời này lại có loại người như Tinh Mang, mẹ nó chứ... Lão tử hôm nay suýt nữa tè ra quần."
"Ai mà không thế chứ."
"Nhưng xem ra, Tinh Mang này với Dạ Ma không hợp nhau nhỉ."
"Nói nhảm, Tinh Mang không có cơ hội tham gia nuôi cổ thành thần mà đã đột phá Soái cấp; còn Dạ Ma lại được vào, lại còn giành hạng nhất, đổi lại ngươi là Tinh Mang, ngươi có thoải mái được không?"
"Nói cũng phải, nhưng mà kỳ lạ thật, Tinh Mang lợi hại như vậy, tại sao lại không tham gia kế hoạch nuôi cổ thành thần?"
"Ha ha... Trước đó đều do Nhậm Trọng Nguyên điều khiển, ngươi nghĩ Nhậm Trọng Nguyên sẽ cho người của Ấn Thần Cung cơ hội sao?"
"..."
"Thái độ cuối cùng của Tinh Mang rất rõ ràng, thậm chí cả việc nổi giận vì Dạ Ma lúc cuối cũng có chút giả tạo."
"Điểm này ta cũng nhìn ra, nhất là khi vừa giải thích là hắn liền chấp nhận ngay, lại còn thêm một câu 'Muốn giết cũng không thể giết trên địa bàn của ta', câu nói này rõ ràng là ám hiệu cho chúng ta."
"Là muốn mượn đao giết người đây mà. Người đang ở trên địa bàn của hắn đó."
"Chậc chậc... Phải công nhận là lòng dạ người này thật đen tối."
"Ha ha..."
Kiều Nhất Thụ thì lại lo lắng suốt đường đi.
Mình là đến đoạt địa bàn, mà Tinh Mang của Nhất Tâm Giáo lại mạnh mẽ như vậy, đoạt thế nào đây?
Trớ trêu là hắn lại còn biết phân đà của mình ở đâu nữa chứ.
Đợi đám công tử đến đây mạ vàng này đi rồi, thì phải làm sao? Tinh Mang chẳng phải sẽ ngày ngày đến cửa gây sự sao?
Chuyện này làm sao chịu nổi?
Kiều Nhất Thụ thầm hạ quyết tâm trong lòng: Mấy ngày nữa phải dọn nhà!
Dời phân đà đi chỗ khác!
Mặc dù dời đi bây giờ có chút đáng tiếc, nhưng nhất định phải đề phòng tên Tinh Mang này. Kẻ như hắn, cho dù có đem tin tức phân đà bán cho trấn thủ đại điện, Kiều Nhất Thụ cũng không thấy có gì lạ.
Đây chính là một tên trời đánh bụng dạ độc ác, vô tình vô nghĩa, hỉ nộ vô thường!
Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Nhất Thụ liền thở dài. Bởi vì hắn biết, bên trong Duy Ngã Chính Giáo, loại người như Tinh Mang mới có thể thực sự leo lên vị trí cao.
À, hắn không tham gia kế hoạch nuôi cổ thành thần... Ha ha ha ha, quá tốt, quá tốt rồi!
Còn về vị công tử bị khiêng đi kia, trên đường đi hắn cứ nghiến răng nghiến lợi.
Ta phải giết chết tên Tinh Mang này!
Ta nhất định phải giết chết hắn bằng mọi giá!
...
Người đã đi cả.
Phương Triệt hừ một tiếng, nói với chín vị tông sư đang trực: "Tuy nói tu vi các ngươi thấp, gặp chuyện chẳng giúp được gì, người ta đến tận cửa cũng không trách các ngươi được. Nhưng các ngươi cứ thế để bọn chúng vào sao? Còn để bọn chúng ra nghênh đón ta? Đây con mẹ nó còn là phân đà của ta nữa không?"
"Tất cả mau đi làm vệ sinh cho ta, ngày mai khi ta trở lại, dù là một hạt bụi trên lá cây cũng không được phép có!"
"Làm không xong, các ngươi biết hậu quả rồi đấy!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận