Trường Dạ Quân Chủ

Chương 713:

Chương 713:
Đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, truyền âm đáp lại: "Không nghĩ tới Phương đội trưởng còn nhớ rõ ta a... Ngày đó chỉ thoáng gặp từ xa, vội vàng từ biệt, không ngờ ấn tượng của Phương đội trưởng về ta lại sâu sắc như thế lạc?"
"Đối với người không thể trêu chọc, Phương mỗ đương nhiên phải một mực ghi nhớ." Phương Triệt mỉm cười truyền âm trở về.
Hai người trên mặt đều nở nụ cười, thân thiết nói chuyện giữa đám đông, tạo cho người ta cảm giác quả thực là rất tốt đẹp.
Mỹ nam tử cùng tiên nữ giáng trần...
Khỏi phải nói là đẹp mắt đến nhường nào.
Nhưng lời lẽ hai người truyền âm cho nhau lại kinh tâm động phách.
Phương Triệt trực tiếp vạch rõ thân phận của Tất Vân Yên, Tất Vân Yên lập tức cảm thấy trò vui này không thể tiếp tục được nữa.
Nếu như Phương Triệt không nhận ra mình, còn có thể chơi thêm một hồi.
Hiện tại... nhận ra rồi.
Như vậy với thân phận của mình, liền không thể lại hung hăng càn quấy.
Nàng hừ một tiếng, nói: "Phương đội trưởng, ngươi đúng là kẻ rất nhàm chán."
Phương Triệt nói: "Cần gì chấp nhặt với tiểu hài tử đâu?"
Tất Vân Yên nói: "Nếu đã như vậy, ta mời Phương đội trưởng uống chén trà lạc, tâm sự thế nào?"
Vẻ lúng túng lộ rõ trên mặt Phương Triệt.
Hiện tại trong lòng hắn vô hạn hối hận, lẽ ra mình cứ trực tiếp ẩn thân rời khỏi nhà là xong, xem đi, đi dạo phố một cái lại rước lấy phiền toái lớn như vậy.
Nhưng nếu mình không tới... nhà của Triệu Sơn Hà tối nay có còn tồn tại hay không... thật sự khó mà nói được a.
Hắn trầm ngâm nói: "Uống chén trà cố nhiên là chuyện tốt, chỉ là Phương mỗ còn có chuyện quan trọng mang theo..."
Tất Vân Yên hừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Nói như thế, Phương đội trưởng là không nể mặt chúng ta lạc?"
Phong Tuyết thản nhiên nói: "Phương đội trưởng không nể mặt mũi, chúng ta cũng không cần nể tình a? Tiểu tử ban nãy là nhà ai? Tối nay đến nhà hắn tâm sự."
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Triệu Cẩn Ngôn còn muốn lên tiếng, lại bị Phương Triệt một bàn tay đập vào miệng: Ngươi cũng đừng nói nữa... Đúng là một vị tổ tông.
Nhà ngươi sắp không còn rồi đó! Với lại ta đã vì chuyện của ngươi mà bị bắt cóc, ngươi không nhìn ra được sao?
Hiện tại ở Đông Nam chỉ có một Dương Lạc Vũ còn không biết đang ở đâu... Nhưng với cảnh tượng trước mắt này, Dương Lạc Vũ dẫu có đến cũng ngăn không được a... Nói không chừng còn phải mất thêm một mạng.
"Không biết hai vị này là..."
Phương Triệt thực sự không nhớ rõ, chỉ cảm thấy quen mắt.
"Ta họ Phong." Phong Tuyết thản nhiên nói.
"Ta họ Thần." Thần Tuyết chớp mắt cười một tiếng.
""
Hiểu rồi.
Phương Triệt thực sự hiểu rồi, ta đoán không sai chút nào, cảm giác đau đầu lập tức tăng lên gấp ba.
Ông trời ơi, sao lại để ta gặp ba vị sát tinh thế này vào lúc này! Ta còn đang đợi đi gặp Nhạn Bắc Hàn đâu...
Nhưng bị ba vị này cuốn lấy, Phương Triệt hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào.
"Được ba vị cô nương như thiên tiên mời, Phương mỗ hết sức vinh hạnh. Nhưng mà, đã đến Đông Hồ Châu, lẽ ra phải do ta làm chủ mới đúng."
Phương Triệt cười ha ha một tiếng, nói: "Tại hạ vừa rồi do dự, làm gì có chuyện không nể mặt mũi, mà là... muốn làm chủ, nhưng lại sợ ba vị cô nương xinh đẹp không cho ta mặt mũi, cho nên... Ha ha, thứ lỗi."
"Phương đội trưởng làm chủ chúng ta cũng vui lòng đến rồi."
Tất Vân Yên đôi mắt đẹp long lanh, lưu ba nhất chuyển, nói: "Như thế, mời?"
"Mời."
Phương Triệt thân thiết hòa ái đưa tay.
Triệu Cẩn Ngôn: "..."
Phương Triệt dùng một đạo linh khí phong bế miệng hắn, không nói được lời nào, chỉ biết trừng mắt.
Tất Vân Yên cười ha ha một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy, liền không trêu chọc tiểu gia hỏa này nữa."
Nàng vung tay lên, hai gốc Mây Đen Cỏ rơi vào tay Triệu Cẩn Ngôn: "Tặng ngươi!"
Triệu Cẩn Ngôn: "... ? ? ?"
Thiếu chút nữa kinh sợ.
Vật đáng giá hơn mấy chục vạn lượng bạc, cứ thế tặng ta rồi?
Hắn ngược lại kinh hoảng lên, cầm Mây Đen Cỏ vội vàng đuổi theo: "Như vậy không được, ta phải trả tiền. Thứ quý giá như vậy ta nào dám nhận... Nếu cứ thế này nhận về chẳng phải sẽ bị đánh chết sao?"
Hắn liếc mắt nhìn Phương Triệt, ý là... còn có Phương thúc của ta đang nhìn kia kìa.
Nếu trực tiếp bị gán cho tội danh 'Nhận hối lộ kếch xù', chẳng phải tối nay ta sẽ vào tù sao?
Hơn nữa còn liên lụy gia gia.
Tất Vân Yên ngược lại sững sờ, vậy mà lại không nhận không?
Phương Triệt hàm súc mỉm cười: "Đại tiểu thư vẫn là nên thu tiền đi, bằng không, ta cũng khó làm, chẳng lẽ muốn ta bắt cháu trai của Triệu tổng trưởng quan ngay giữa phố vì tội nhận hối lộ sao? Mấy chục vạn lượng, đủ chặt đầu tiểu tử này rồi."
Triệu Cẩn Ngôn lập tức rụt cổ lại, sắc mặt đều thay đổi: "Phương thúc... Ta... ta đâu có nhận..."
"Ha ha ha... Thì ra là thế."
Tất Vân Yên cười thành tiếng, tiện tay nhận ngân phiếu của Triệu Cẩn Ngôn, nói: "Đi, uống trà thôi!"
Phương Triệt cười ha ha một tiếng, nói: "Mời."
Quay đầu nói với Triệu Cẩn Ngôn: "Cút nhanh về nhà! Một khắc đồng hồ sau ta sẽ nhắn tin cho gia gia ngươi, nếu còn chưa về tới, bắt tới chặt!"
Sát khí thoáng hiện.
"Phương thúc... Phương thúc bớt giận, ta đi ngay đây, đi ngay đây..."
Triệu Cẩn Ngôn sợ đến tè ra quần, ôm Mây Đen Cỏ chạy đi.
Phương Triệt trong lòng cực kỳ không tình nguyện đi theo ba nàng Tất Vân Yên: "Chúng ta đến Tứ Hải quán trà này thế nào? Ta uống qua rồi, trà cũng được."
Tất Vân Yên cười ha ha: "Khách theo chủ thôi rồi."
Phương Triệt phát hiện một chuyện, đó chính là, vị Tất đại tiểu thư này, lúc nói chuyện cực kỳ thích thêm một chữ 'lạc'.
Cũng không biết là khẩu âm nơi nào hay là thói quen gì.
Nhưng không thể không nói thêm vào chữ như vậy, lại khiến lời nói vốn 'phong mang tất lộ' dường như có thêm chút hoạt bát.
Lên đến trà lâu, Phương đội trưởng vừa tới, tự nhiên đã có phòng nhã tọa tốt nhất được chuẩn bị sẵn.
Bốn người ngồi xuống, Phương Triệt phân phó dâng trà, mắt ba nàng đều nhìn chằm chằm vào mặt Phương Triệt. Quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Phương Triệt nhịn không được cười khổ, nói: "Sao thế... Sao các vị lại nhìn ta như vậy?"
Phong Tuyết thản nhiên nói: "Luôn nghe Mây Khói nhắc tới, Phương đội trưởng tuấn mỹ ra sao, hôm nay gặp mặt, đương nhiên phải nhìn thêm vài lần."
Thần Tuyết cười ha ha một tiếng, nói: "Không tệ không tệ, đối với sự vật tốt đẹp, mức độ khoan dung của chúng ta cũng rất cao, mỹ nam tử cũng thuộc về sự vật tốt đẹp, Phương đội trưởng vừa khéo lại là một mỹ nam tử."
Phương Triệt dở khóc dở cười.
Dứt khoát lấy ra thông tin ngọc, thoải mái nói: "Vậy ta xin phép cấp trên một chút, ba vị không ngại chứ."
Tất Vân Yên hiếu kỳ nói: "Phương đội trưởng đi chơi với bạn bè mà cũng cần xin phép lạc?"
Phương Triệt ý vị thâm trường liếc nàng một cái, mỉm cười nói: "Ta cũng nên đem tin tức ba vị đại nhân vật đã đến báo cáo lên trên a, ba vị hẳn là không ngại đâu nhỉ."
Quả nhiên đúng như Phương Triệt dự liệu, ba nàng căn bản không có ý cố kỵ.
"Thì ra là thế, ta ngược lại quên mất, Phương đội trưởng và chúng ta vốn dĩ đâu phải bạn bè."
Tất Vân Yên có chút tiếc nuối nói.
Phương Triệt ngược lại thầm cười khổ.
Ba thiếu nữ này, mỗi người nhìn qua tựa hồ đều không có tâm cơ gì, Phong Tuyết trông như tỷ tỷ nhà bên, ôn nhu hiền lành, Thần Tuyết lại giống một kiếm khách sắc bén, thẳng thắn không tâm cơ.
Mà Tất Vân Yên biểu hiện như tiểu muội nhà bên, hồn nhiên ngây thơ, hoạt bát dễ thương.
Nhưng mà, mỗi người đều là hạng siêu cấp nhiều tâm nhãn.
Ai mà tin vào biểu hiện bề ngoài của các nàng, e rằng bị bán đi rồi còn phải giúp người ta đếm tiền.
"Tất đại tiểu thư nói lời này là khách khí rồi, chúng ta mặc dù thuộc phe đối địch, nhưng cũng không phải không thể làm bằng hữu. Ta, Phương Triệt, ngược lại rất muốn kết giao ba vị bằng hữu này, chỉ là lo lắng ba vị không cho cơ hội mà thôi."
Phương Triệt ôn hòa cười, nói: "Ta vì cháu trai của Triệu tổng trưởng quan mà dính cả mình vào chuyện này, coi như ta bán cho Triệu tổng trưởng quan một cái nhân tình... Việc này cũng nên làm thôi."
Ba nàng nghe hắn nói thú vị, đều mím môi cười: "Không sai không sai, vậy ngươi mau báo cáo đi."
Tất Vân Yên lại đưa ra một yêu cầu: "Phương đội trưởng, ta có thể xem ngài báo cáo không lạc? Ta rất tò mò Thủ hộ giả các ngươi báo cáo với cấp trên thế nào nha."
"Không vấn đề."
Nói rồi Phương Triệt thoải mái lấy thông tin ngọc đặt lên bàn, thúc đẩy linh hồn chi lực thắp sáng thông tin ngọc.
Tìm tên Triệu Sơn Hà rồi nhấn vào.
Ba nàng nhao nhao nghiêng cổ tới xem.
Bên trong đã có mấy tin nhắn của Triệu Sơn Hà chưa được hồi đáp.
"Ngươi làm gì đó? Trả lời!"
"Ở đâu?"
"Phương đội trưởng, cho mượn ít tiền dùng một chút, ứng cứu khẩn cấp... Ta viết giấy nợ được không?"
Ba tin.
Hai tin đầu thì thôi.
Đợi đến khi nhìn thấy tin cuối cùng, ba nàng đều trợn to mắt: "? ? ?"
Phương Triệt tằng hắng một cái, nói: "Bên chúng ta, cấp trên cấp dưới đều liêm khiết làm việc công, trong tay mọi người đều không có nhiều tiền, phát sinh tình huống vay tiền thế này, đúng là bình thường."
"Vậy ngươi có cho mượn không?"
Phương Triệt nghiêm nghị nói: "Đồng liêu gặp khó khăn, nếu trong tay dư dả, tự nhiên là muốn rộng rãi giúp đỡ. Chúng ta tuy đều nghèo, làm không được chuyện tốt như 'dệt hoa trên gấm', nhưng từng người đều là nhiệt tình vì lợi ích chung, 'ngày tuyết tặng than' vẫn tuyệt đối có thể làm được. Triệu tổng trưởng quan đã mở lời, vậy nhất định là gặp chuyện khó xử. Đã Triệu tổng trưởng quan có chỗ khó, ta đương nhiên phải làm theo sức mình."
Ba nàng đều liên tục gật đầu.
Lời này có lý.
Thủ hộ giả quả nhiên ai nấy đều rất đoàn kết nha.
Sau đó liền thấy Phương Triệt ngay ngắn gõ vào hai chữ: "Không có!"
"Phốc! ..."
Ba nàng đồng thời nhanh chóng quay đầu lại, phun hết nước trà trong miệng ra ngoài. Thực sự là không nhịn được.
Nhìn tên này nói đại nghĩa nghiêm nghị như vậy, còn tưởng hắn định cho mượn tiền đâu, kết quả trực tiếp phũ phàng trả lời 'Không có'?
Vậy vừa rồi ngươi nói đẹp đẽ như vậy làm gì?
"Khụ khụ khụ..." Tất Vân Yên ho khan, dùng tay vịn chặt chiếc cổ thiên nga của mình, gian nan nói: "Phương đội trưởng ngài thực sự là... thật đúng là nhiệt tình vì lợi ích chung."
Phương Triệt xua tay, nói: "Nếu có ta há có thể không cho mượn? Sở dĩ từ chối, lại còn nói dứt khoát như vậy, chính là vì thật sự không có. Đây là chuyện không còn cách nào khác a. 'Không bột đố gột nên hồ', đạo lý này ba vị cô nương hẳn là hiểu."
Ba nàng nghĩ lại, thấy cũng có lý.
Xem ra Phương đội trưởng cũng nghèo rớt mùng tơi a.
Nếu không thì hắn đã chẳng từ chối cho mượn.
Nghĩ đến chuyện tiểu tử kia vừa rồi mua thuốc còn không có tiền, ba nàng đều có chút đồng cảm. Thủ hộ giả, thật là khó khăn a...
Sau đó liền thấy trên thông tin ngọc lại hiện lên nội dung mới, là Triệu tổng trưởng quan đang gầm thét: "Phương Triệt! Ngươi trông coi cả một nhà kho tài sản mấy ngàn vạn ức, ngươi nói với ta là không có?! Ngươi lừa quỷ hả!"
"Phốc..."
Lần này ba nàng chưa kịp quay đầu, phun thẳng vào mặt Phương Triệt.
Sau đó ba người đồng thời ho khan.
Nhất thời ho đến không nói nên lời.
Mở mang tầm mắt, đúng là mở mang tầm mắt.
Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt rồi. Mặt dày của một người rốt cuộc có thể vô sỉ đến mức nào.
Vậy mà có thể vừa nói hiên ngang lẫm liệt đường hoàng, một tay thì nắm giữ núi vàng vô tận, rồi lại vô tình từ chối lời năn nỉ vay tiền đầy khổ sở của lãnh đạo trực tiếp!
Phương Triệt ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ba nàng.
Thong dong dùng tay lau nước trà trên mặt, cau mày nói: "Ba vị e là hiểu lầm gì rồi, không cho vay tiền, không có nghĩa là tình nghĩa giữa chúng ta kém đi."
"Ha ha..."
Ba nàng đồng thời ha ha một tiếng.
Phương Triệt cúi đầu gửi tin: "Triệu tổng trưởng quan, hôm nay cháu trai ngài gây ra đại họa trên đường rồi, ngài biết hắn chặn ai lại không? Suýt chút nữa thì Triệu thị gia tộc các người không còn."
"Ai?"
Triệu Sơn Hà cũng đã nghe chuyện hồi chiều, biết là Phương Triệt ra mặt.
Vẫn đang hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì, mà có thể khiến Phương Triệt tự mình ra mặt, hơn nữa còn phải đi uống trà với người ta.
Nếu nói Phương Triệt đi là vì mê luyến nữ sắc, Triệu Sơn Hà e là tự đập đầu mình đến thủng năm trăm lỗ cũng không tin.
Cho nên tất nhiên có nguyên nhân.
"Hắn chặn ba nữ nhân lại. Định ép mua ép bán đồ của người ta."
Phương Triệt nói.
Triệu Sơn Hà: "Ta biết không phải ba nam nhân rồi, ngươi mau nói là ai. Nếu đã đắc tội người ta, ta cũng phải nghĩ biện pháp."
Triệu Sơn Hà lòng tin tràn đầy, trong suy nghĩ của hắn, cho dù là đích nữ của Phong Vũ Tuyết, trên mảnh đất Đông Nam này, mình nói thế nào cũng phải có chút mặt mũi chứ?
Cho nên cũng không vội lắm.
"Ba vị cô nương xinh đẹp này, một người họ Tất, một người họ Phong, một người họ Thần."
Phương Triệt rất hàm súc gửi tin đi.
Bên kia.
"Ta... !"
Triệu Sơn Hà loạng choạng ngã từ trên ghế xuống đất, hai mắt trợn trừng suýt rớt ra ngoài.
Thật lâu sau, trong cổ họng mới rên rỉ ra một tiếng quen thuộc từ xưa đến nay.
Chỉ với ba cái họ này, Triệu Sơn Hà dù không biết cụ thể là ai, cũng hiểu được đã chọc phải người nào.
Trong chốc lát chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, điều hắn nghĩ đến ngay lập tức không phải là kế sinh tồn của Triệu thị gia tộc, mà là: Triệu gia ta vậy mà lại thành tội nhân của Đông Nam!
Người của ba gia tộc mang họ này cùng xuất hiện, san bằng Đông Hồ Châu, quả thực dễ như trở bàn tay!
Hơn nữa vào thời điểm nhạy cảm thế này, còn dám nghênh ngang đến đây dạo phố chơi đùa nữ hài tử... nếu không được sủng ái trong nhà làm sao có thể?
Cô gái như vậy, chỉ có thể được gia tộc dùng lễ tiễn ra ngoài.
Nếu gặp trên chiến trường, ngươi giết các nàng, thì chết cũng là chết rồi. Nhưng bây giờ, người ta chỉ đến đây dạo phố chơi, ngươi lại đắc tội người ta...
"Ta hiện đang ở cùng ba vị cô nương xinh đẹp, các nàng đang nhìn ta gửi tin cho ngài đây, Triệu tổng trưởng quan, lời nào không nên nói thì ngài cũng đừng nói ra a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận